Cạm Bẫy: Anh Rể Là Tình Nhân

Chương 46: Không phải là yêu đương



Không gian cứ thế lắng đọng một lúc, Cố Nhã Hân ngạc nhiên ngẩng đầu. Thẩm Triết Quân đang nhắc đến Cố Y Thư sao?

Nhưng rất nhanh, môi mỏng của Thẩm Triết Quân đã hơi nhếch lên. Đôi mắt sâu đen láy chứa đựng đầy tâm tư. Người đàn ông bình thản nói.

“Chẳng phải bình thường vẫn hay thấy cháu cùng bạn gái hiện diện sao? Nếu như là ăn chúc mừng, thì gọi cả bạn gái cháu đến nữa.”

Giang Thiệu Văn đứng lặng ra, loạt câu nói của Cố Y Thư đêm đó tái hiện. Thời điểm gần đây anh muốn hẹn gặp, nhưng cô đều từ chối. Đắn đo một lúc anh chỉ có thể cười gượng.

“Cháu với cô ấy, không phải mối quan hệ yêu đương.”

Cố Nhã Hân ngạc nhiên nhìn, không khỏi thắc mắc mà lặp lại.

“Không phải mối quan hệ yêu đương sao?”

Chỉ có Thẩm Triết Quân vẫn dáng người bình tĩnh, sâu trong lòng như thể mong chờ điều gì đó.

“Thật ra, việc là bạn gái đều do tôi chủ động nhận, cô ấy không có ý gì với tôi.”

Tên gương mặt Giang Thiệu Văn không giấu nổi nét buồn bã ngay khi nói xong.

Thông tin này, quả thật khiến Thẩm Triết Quân hài lòng. Hắn xoay người, rảo bước rời đi.

“Hôm nay đến đây được rồi. Còn Thiệu Văn nếu muốn tìm hiểu kinh nghiệm, có thể hẹn lịch gặp với chú sau.”

Cố Nhã Hân ngoảnh nhìn, liên tục chớp mắt, mọi thứ xảy ra vô cùng nhanh chóng khiến cô ta chẳng thích nghi kịp.

“Anh Triết Quân, còn về bữa ăn…”

“Không cần đâu, cô trở về được rồi.”

Người đàn ông đi hướng về phía xe, trợ lý vẫn đợi để mở cửa. Thực chất để mà nói việc Cố Nhã Hân muốn mượn Thẩm Trì Dã kiếm cớ hẹn gặp. Cho dù là hắn biết dùng chiêu trò, nhưng thứ hắn đã không để tâm, thì cũng chẳng hề có ai bắt ép được.

Bởi lẽ, Thẩm Triết Quân trước giờ chưa để một ai nắm thóp.

Tôn trọng với chính người nhà của mình là điều cơ bản, nhưng để biến thành thứ mà đem ra lợi dụng. Càng là điều khiến người đàn ông thêm ghét bỏ.

Trên xe trở về tập đoàn, dường như trợ lý cảm nhận được tâm tình của chủ tịch rất tốt. Không hề nhăn nhó hay mệt mỏi. Dù cho khi mà kết thúc công việc đến khi lên máy bay trở về, chủ tịch đều không hề nghỉ ngơi.



Thời điểm chỉ mới hơn 5 giờ. Cố Y Thư đi đến nơi bán vải chế tạo phục trang, liền lựa ra loại vải chất lượng cũng như màu chỉ sợi vải phù hợp để vận chuyển hàng về công ty tiếp nhận may. Phải tốn rất nhiều thời gian để cô gái nhỏ xem xét sơ lược một loạt những loại dụng cụ.

Đến khi xong việc, thời điểm đã vào sáu giờ rưỡi.

Cố Y Thư tản bộ, không hề có ý định là sẽ thuê xe. Bởi nơi đây đường cây rợp mát mẻ, gió thổi tạo cảm giác yên tĩnh. Khiến tâm trạng sẽ tốt hơn.

Chỉ là, khi đi đến đoạn đường vắng liền nghe tiếng thét thổng khổ van xin kêu to. Cố Y Thư đảo mắt vào ngõ nhỏ, liền phát hiện bên phía trong một nữ sinh viên bị cưỡng bức bởi một tên du côn.

Gương mặt hắn bặm trợn, một tay đè ép cơ thể nữ sinh viên xuống, cứ thế xé đi từng lớp áo. Tức khắc, đoạn ký ức đen tối lần nữa khơi gọi lên trong đầu cô gái nhỏ, bất giác tay chân bủn rủn lạ thường.

Cố Y Thư dựa vách tường, vài giọt nước mắt bất giác tuôn rơi.

Nhưng giọng nói khóc lóc van xin của nữ nhân đó vẫn vang lên, dù biết chính là vô dụng tại nơi ngõ nhỏ. Nhưng nữ sinh viên đó vẫn muốn mong chờ một tia hy vọng sót lại, có ai sẽ đến và cứu vớt lên.

“Cứu tôi… làm ơn…”

Chẳng hề khác biệt gì với Cố Y Thư lúc trước.

Không được, cô không thể nhắm mắt làm ngơ. Bằng không nữ sinh viên đó, chẳng may cuộc sống sẽ có ngày lại rơi vào đáy vực như cô.

Cứu, cô phải cứu.

Điều mà Cố Y Thư cần làm, trước tiên cố gắng vượt qua nỗi sợ.

Cố Y Thư lượm nhặt một cái cây lớn nơi vệ đường, không nghĩ nhiều lập tức xông vào, cứ thế giơ đánh vào vùng lưng của tên du côn trước mặt khiến hắn không trở kịp.

Cây không quá to, vừa vặn đánh khiến tên du côn đau đớn ngã nhào. Nữ sinh viên nắm được cọng cỏ cứu mạng, lập tức chỉnh lại bộ dạng nhếch nhác, di chuyển ra sau lưng Cố Y Thư.

“Chị ơi… chị cứu em.”

Tên du côn bị đánh thì tức giận hẳn, lập tức lôi trong người ra một con dao nhọn. Nhìn về hướng người vừa phá hỏng chuyện tốt của hắn.

“Con ranh, mày được lắm, đi chết đi.”

Cứ thế, cầm con dao tiến thẳng đâm về phía Cố Y Thư, một đường thẳng vào ngay hướng trọng tâm ngực. Nhưng cô gái nhỏ không hề né kịp, chỉ hướng lòng bàn tay giơ ra chặn lại, cứ thế con dao xuyên qua lòng bàn tay, thấy rõ được vệt cứa thẳng nơi làn da.

Trong chốc lát, máu tuôn trào nơi bàn tay đỏ thẫm, thấm lên cả con dao. Nữ sinh viên đứng bên cạnh biết được cũng không đứng yên, cố gắng khôi phục thần trí, cầm lấy cây gậy đứng dậy mà đập thẳng vào đầu tên du côn.

Tên du côn lần nữa đau đớn ngã nhào, đầu hằn vết máu chảy, tức giận đau đớn chỉ biết ôm chặt đầu mà rủa hai người, sau đó liền chạy đi.

Nữ sinh viên run rẩy nhìn về hướng lòng bàn tay phải của Cố Y Thư, máu nhỏ từng giọt, con dao cứa qua lòng bàn tay.

“Chị… chị có sao không?”

Tầm mắt Cố Y Thư hơi đờ đẫn, cắn chặt môi buông thả con dao ra, Cảm giác đau đớn hòa vào, nhưng đáy mắt một màu đen thẳm. Nữ sinh viên lập tức xé đi lớp váy bị rách, đem quấn chặt lòng bàn tay đang rỉ máu.