Cạm Bẫy: Anh Rể Là Tình Nhân

Chương 52: Gậy ông đập lưng ông



Khu phòng Tửu Sắc để làm việc, nhưng nói trắng ra không khác gì một nơi hỗn loạn. Vừa bước vào, đã thấy trước mặt một bàn làm ăn. Nhưng trên người các lão già như thể đang vui chơi. Khi mà trong tay mỗi lão già đều là những nữ nhân xinh đẹp bên cạnh.

Cố Y Thư hơi đảo mắt nhìn sang Cố Nhã Hân. Không hề có Cố Nhiệm. Nhưng điều đó cũng không hề làm khó được cô ta.

Cố Nhã Hân cười cười với mấy lão già trước mặt.

“Xin chào các ngài, đây là em gái tôi. Trông cũng xinh đẹp, đúng chứ?”

Vài kẻ ngẩng đầu nhìn, cũng thầm cảm thán trước vẻ đẹp của Cố Y Thư. Nhưng chẳng phải nghe đồn danh tiếng tệ hại lắm sao.

Cố Y Thư nhìn xuống hướng lòng bàn tay của mình, từ sớm đã tháo băng, cô chỉ quấn độc một lớp vải lên bàn tay để tiện bề làm việc.

“Chị, chẳng phải bảo còn có cha ở đây sao?”

“Cha có lẽ đã kết thúc từ trước rồi.”

Cố Nhã Hân cười qua loa, muốn nắm bàn tay Cố Y Thư kéo xuống một góc. Nhưng rất nhanh cô đã rụt tay lại.

Cố Y Thư biết Cố Nhã Hân cũng chẳng hề được cho là tốt đẹp gì, nhưng hiện tại ít nhiều cũng có mối quan hệ với Thẩm Triết Quân. Sao còn dây dưa với những lão già này?

Hai nhà Thẩm với Cố này, thật sự rất là lạ.

Cố Y Thư muốn xoay người rời đi, nhưng từ phía sau lão Tần Hùng đã đi đến. Dứt khoát kéo gọn cô gái nhỏ vào lòng.

“Cũng xinh đẹp đấy. Xem ra đại tiểu thư nhà họ Cố cũng thật có tâm khi đưa đến cô em gái này.”

Cố Y Thư hiển nhiên phản kháng. Từ phía trên, hơi rượu từ người Tần Hùng phả ra, thật sự một thứ mùi nồng nặc khó chịu vô cùng. Mà cô thì rất bài xích, chẳng hề quan tâm bàn tay dù đã bị thương, trực tiếp đẩy mạnh ra.

Cố Nhã Hân đắc ý đứng bên cạnh, muốn xem thử Cố Y Thư sẽ thoát khỏi như nào. Bởi cô ta biết, mấy lão già ở đây chẳng quan tâm kết quả, cái bọn họ muốn là hứng thú trước mắt.

“Ngoan, đừng phản kháng nữa. Số tiền lớn sẽ cho em được chứ?”

Cố Y Thư nghiến răng nghiến lợi, quả thật không nghĩ Cố Nhã Hân có một mặt như thế này. Cô không nghĩ nhiều, nhìn chai rượu thủy tinh trên bàn rót đầy. Lập tức cầm lấy rồi đập trên nền mặt bàn, mảnh thủy tinh văng tung tóe khắp nơi… cứ thế giơ thẳng mảnh sành đến trước mặt lão Trần Hùng.

“Buông ra.” Cố Y Thư nghiến răng nói, ánh mắt mang đầy sự tức giận như thể nếu lão không buông ra, cô chắc chắn có thể giết lão tại đây.

Tần Hùng giật thót mình, chỉ thấy cô hướng mảnh sành đến phía trước, trực tiếp cầm lấy mà không hề sợ hãi. Đem đến trước mặt hắn, rượu trong chai vẫn chảy. Hành động bạo gan này, khiến mấy lão già trong phòng cũng hoảng loạn. Tần Hùng dần dần, chỉ có thể lùi ra sau.

Kế đó, Cố Y Thư trực tiếp ném bình rượu đã bị đập một nửa, ném lên nơi bàn rượu đầy ly. Thanh âm vỡ vụn cứ vì thế vang lên, ly trên bàn rớt xuống đổ ra tán loạn.

Một lão già không nhìn được cục tức mà hét lên.

“Nữ nhân nhà họ Cố to gan. Có tin toàn bộ những dự án của Cố gia với tập đoàn lập tức sẽ bị thu hồi vốn hay không?”

Nghe đến đó, gương mặt Cố Nhã Hân hơi hoảng. Lập tức lên tiếng bào chữa.

“Mong ngài bình tĩnh, em gái tôi còn nhỏ không hiểu chuyện.”

Kế đó, cô ta chạy đến bên cạnh Cố Y Thư mà gằn giọng nhắc nhở tức giận vô cùng.

“Mày đang làm trò gì vậy?”

Cố Y Thư hơi nghiêng đầu, khẽ cười. Không quan tâm đến lời Cố Nhã Hân, chỉ nhìn mấy lão già rồi lên tiếng.

“Thật xin lỗi vì đã phá hỏng chuyện tốt, tôi không có kinh nghiệm phục vụ các ngài. Nhưng chị tôi thì có đó.”

Dứt câu, Cố Y Thư xoay người rời khỏi. Mặc cho nơi bàn tay vẫn đang ứa máu vẫn không hề cảm nhận được cơn đau. Gương mặt lạnh tanh vô cùng. Hậu quả này, Cố Nhã Hân tự gây, thì tự cô ta chịu.

Cố Y Thư đưa tay mở cánh cửa phòng, cô gái nhỏ lại đứng ngây khi thấy bên ngoài có người chặn lại. Nhìn về hướng người đàn ông trước mặt thì lặng ra. Thẩm Triết Quân, tại sao người đàn ông này ở đây?

Bàn tay phải đặt ở tay nắm cửa, máu vẫn rỉ. Tầm mắt Thẩm Triết Quân rũ xuống nhìn về hướng bàn tay nhỏ, rồi nhìn về khung cảnh hỗn loạn ở phía bên trong. Thủy tinh rơi vỡ lộn xộn. Mà những điều xảy ra nãy giờ, người đàn ông cũng hoàn toàn nghe thấy.

Nhưng trong khi Cố Y Thư chưa thể định hình. Từ phía sau một bóng dáng khác đã vụt ra. Cố Nhã Hân nhìn thấy Thẩm Triết Quân, lập tức mà nhào tới khóc rống lên.

“Anh Triết Quân, cứu em.”

Người đàn ông hướng một tay cản lại, ngăn chặn sự tiếp xúc của Cố Nhã Hân. Tâm tình vô cùng không tốt.

Mà mấy lão già lúc này, cũng nhận ra sự hiện diện của người đàn ông. Một vài kẻ tò mò ngước mắt nhìn, lập tức rơi vào trạng thái sợ hãi. Không nghĩ đến việc người thân phận vọng trọng như Thẩm Triết Quân lại hiện diện.

Cứ thế, lão Tần Hùng bước ra. Chỉ biết run rẩy cúi người.

“Chào ngài Thẩm, không nghĩ nơi đây có thể vinh dự chào đón sự hiện diện của ngài như thế.”

Đáy mắt người đàn ông lạnh lẽo, nhìn về hướng Cố Y Thư. Nhưng cô gái nhỏ cũng không để tâm, làm như thể mọi chuyện trước mắt một chút cũng không dính dáng. Cố Y Thư xoay người mà rời đi mặc kệ Cố Nhã Hân vẫn khóc lóc diễn kịch.

Bởi Cố Y Thư biết, dù gì tình cảnh trước mắt. Thẩm Triết Quân chắc chắn sẽ chọn mà tin tưởng Cố Nhã Hân, cô chẳng hề là cái gì.