Cạm Bẫy: Anh Rể Là Tình Nhân

Chương 92: Chết cũng đừng mong nhắm mắt



Ngày hôm sau,

Khi Thẩm Triết Quân tỉnh lại, đã cảm nhận sự mềm mại của người con gái trong lòng. Người đàn ông khẽ cúi đầu hôn lên vầng trán mịn, một chút cũng luyến tiếc không muốn buông.

Rất lâu sau, khi Cố Y Thư tỉnh lại, đã thấy một gương mặt tươi tỉnh vì được nếm mùi thịt sau bao ngày. Người đàn ông dụi vào lòng cô, hết sức lấy lòng, trên tay khi này, còn đưa đến một tờ giấy.

Cố Y Thư ngẩng nhìn, hơi xoay người, đã ngạc nhiên vì những dòng chữ trên đó.

Là cổ phần Cố gia.

Toàn bộ tài sản của Cố gia hiện tại.

Thẩm Triết Quân khẽ nở nụ cười, áp trán người đàn ông lại gần cô.

Nhưng Cố Y Thư vẫn chưa thích nghi mà hơi né tránh.

Người đàn ông này làm việc rất nhanh tay. Nhưng mà Cố Y Thư cô không những muốn đơn giản thế này, cô còn muốn Cố Nhiệm phải chết.

Các vụ án năm xưa nếu có tra lại cũng rất khó tìm bằng chứng, Thẩm Triết Quân có thể khiến Cố Nhiệm đi tù chăng nữa. Đó không phải kết cục mà cô muốn.

Cố Nhiệm phải chết.

Nếu không ai làm, vậy thì Cố Y Thư phải làm. Cô không muốn toàn bộ mạng sống của người Vân gia nơi dưới lớp đất ngôi mộ kia là vô dụng.

Dòng suy nghĩ chưa trọn, Thẩm Triết Quân đã lập tức nhấc bổng thân thể nhỏ lên. Khiến Cố Y Thư bất ngờ phải vòng tay qua gáy người đàn ông.

“Tôi giúp em tắm.”

Cố Y Thư nhìn người đàn ông vì mình hao phí tâm tư, đáy lòng thật sự ấm áp. Cô cũng muốn cùng người đàn ông sống một cuộc sống đơn giản như thế.

Nhưng mà… biết làm sao khi trong đầu cô lại tràn đầy suy tính như thế.

Thẩm Triết Quân có thể sẽ gặp người tốt hơn cô vạn lần.



Hôm nay, tại Cố gia lại có thêm sự xuất hiện của Cố Y Thư. Cô gái nhỏ bước vào nơi đây, nhưng chẳng mấy ai là hoan nghênh. Thời điểm này, Cố Nhã Hân lẫn Thư Kỳ đang dùng bữa, còn kẻ sát nhân đáng lẽ phải dưới địa ngục lại đang hưởng thụ an nhàn.

Tuy hôm qua xuất hiện nơi vành móng ngựa, nhưng Cố Nhiệm hiện tại chẳng có trạng thái lo lắng gì. Ông ta đeo kính, một tay yên tĩnh nhấp trà. Bộ dáng thật sự phải khiến kẻ khác chán ghét.

Trông thấy Cố Y Thư, Cố Nhã Hân thì tức giận. Miệng không ngừng chửi rủa. Nơi đây, người căm thù Cố Y Thư nhất có lẽ chính là người chị này.

“Tại sao mày lại đến đây? Cố gia từ lâu không nhận thân, mày còn mặt mũi sao.”

Cố Y Thư ngồi xuống, trái với trạng thức căm ghét của bọn họ vẫn nhìn. Cô chỉ hướng tầm mắt nhìn về hướng Cố Nhiệm.

“Sống hưởng thụ trong gia sản của người nhà họ Vân tôi, ông vui không, ông sống có an nhàn không?”

Cố Nhiệm nhìn cô, bộ dáng chẳng hề đoái hoài. Cho dù có là chột dạ cũng không muốn quan tâm. Dù gì trong mắt ông ta, cũng toàn bộ là kẻ đã chết. Mà đã chết rồi thì không cần nhắc trong một câu chuyện làm gì.

“Nếu đến để nói nhảm, thì lập tức cút khỏi nơi đây. Cố gia không hoan nghênh.”

Sau cùng, Cố Nhiệm tức giận buông ly trà. Buổi thưởng trà của ông ta, tức khắc bị Cố Y Thư phá hủy.

“Tôi đang tự hỏi, năm đó giết chết ông bà ngoại của tôi, rồi đến mẹ tôi, dì tôi,… thật sự thì, Cố Nhiệm ông đến tận bây giờ vẫn chẳng một chút nào tự nhìn nhận lại việc ông làm hay sao?”

Cố Nhã Hân lẫn Thư Kỳ có chút cả kinh, con nhỏ này đang nói cái gì, bọn họ căn bản đều không hiểu. Nhưng chung quy ý chính là, Cố Nhiệm đã giết người.

Kỳ thực Thư Kỳ biết Cố Nhiệm không phải loại người tốt đẹp gì. Cũng chính ông ta năm xưa dụ dỗ bà lấy lượng khối gia sản trong gia tộc của mình để đi theo giúp đỡ. Nhưng Thư Kỳ biết thời điểm đó, bà ta chỉ có thể dựa dẫm vào lão.

Miễn chỉ cần Cố Nhiệm cho bà ta một cuộc sống tốt đủ đầy là được. Còn Cố Nhiệm như thế nào, vốn không phải vấn đề cần quan tâm.

Nhưng lúc này đây, gương mặt Cố Nhiệm trầm trọng, nét mặt sa sầm xuống. Sự việc năm xưa, ông vốn không nghĩ Cố Y Thư lại biết, còn khơi màn như thế.

Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Y Thư hiện tại đến cũng chỉ một mình, căn bản cũng chẳng hề phải đối thủ của ông ta.

Mà Cố Y Thư nhìn Cố Nhiệm im lặng, cô biết mình đã nói đúng. Cô khẽ nở nụ cười.

“Không có bằng chứng nơi pháp luật, hay là bằng chứng năm xưa bị hủy. Cho dù tôi có tố cáo đi chăng nữa, ông cũng chẳng thể phải chịu tử hình đối với cái chết của người nhà tôi.”

Cố Nhiệm buông ly trà, dường như chính ông ta cũng chẳng hề muốn giấu diếm. Đúng thật là không có bằng chứng, qua bao năm vốn đã bị phai mòn. Còn nếu đối với cái chết của dì Cố Y Thư, nếu điều tra, ông ta căn bản cũng có thể cho người tùy tiện thế tội.

“Nếu như đã biết, mày ngồi đây nói nhảm cũng được gì. Những việc năm xưa, người chết cũng là đã chết. Tao giết, mày làm gì được tao?”

Bàn tay Cố Y Thư siết chặt túi xách.

Mà cũng vì câu nói này, Cố Nhã Hân không khỏi ngạc nhiên.

Cô ta không khác gì vừa nhận ra, đang sống cùng với một kẻ sát nhân vậy.

Chính xác là một sát nhân.

Sau đó, Cố Y Thư khẽ cười khẩy. Cô gái nhỏ, lại có thêm động cơ rồi.

“Cố Nhiệm, ông chết cũng đừng mong nhắm mắt!”