Cẩm Y Vệ

Chương 672: Ma gia tướng (Hạ)



Ma Cẩm lộ vẻ vui mừng đang muốn nói gì đó, thế nhưng đột nhiên nổi lên một trận ho, không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt ra hiệu cho huynh đệ.

Ma Quý có vẻ rất nắm chắc nói:

- Không cần nói, bên Đại Đồng chúng ta chẳng qua là giả vờ công, nhất định là Hồ Lỗ dùng kế sách thừa cơ xâm nhập vào nơi yếu hại của chúng ta. Chủ lực của chúng đi đánh Bạch Dương khẩu, Hổ Dục khẩu ở phía Đông, phong văn thư khẩn cấp này nhất định là gọi chúng ta xuất binh cứu viện... Thừa Huân, nhanh đi thỉnh mời Cổ Đại lão gia.

Ma Thừa Huân là con của Ma Cẩm, cháu Ma Quý, là một võ tướng vô cùng anh dũng. Nghe thúc thúc căn dặn, y lập tức cỡi khoái mã đi mời Tuần Phủ Đại Đồng Cổ Ứng Nguyên. Chế độ của triều đình là cân bằng lẫn nhau để bảo vệ hoàng quyền, Tổng Đốc Tuyên Đại tiết chế ba Tuần Phủ, ba Tổng Binh Tuyên Phủ Đại Đồng Sơn Tây, có quyền lâm thời quyết định, quyền lực rất lớn. Nhưng đến lúc xuất binh thật sự vẫn phải gặp mặt thương nghị với Tuần Phủ và Tổng Binh.

Tên binh sĩ chạy công văn kia tay cầm lưu tinh hỏa bài, chạy một mạch tới trước điểm tướng đài, nhảy xuống ngựa hai tay trình lên cho Ma Quý.

Ma Quý cùng Ma Cẩm liếc nhìn nhau, đều có hơi buồn cười, trước đó suy đoán Tổng Đốc Tuyên Đại Trịnh Lạc là một người do dự thiếu quyết đoán, lại có tính thích ổn thỏa vẹn toàn. Chỉ cần chiến sự Hổ Dục khẩu, Bạch Dương khẩu hơi khẩn trương một chút, nhất định y sẽ điều binh mã Đại Đồng trấn chạy đi cứu viện.

Quả thật công văn đã tới.

Mở niêm phong ra đọc, Ma Quý nhất thời liền há to miệng, sửng sốt một hồi mới chuyển cho huynh trưởng, sau khi Ma Cẩm đọc xong cũng giật mình không nhỏ.

- Tên Trịnh Lạc này lại ra lệnh cho ta ra quan giết giặc, y trở nên quyết định nhanh chóng dứt khoát như vậy từ lúc nào? Cũng tốt, hơn vạn tinh binh này của ta cũng nên ra quan luyện một chút.

Huynh đệ Ma gia liền ngước đầu nhìn phương hướng phủ Tuần Phủ ở phía Đông, chờ Tuần Phủ Cổ Đại lão gia tới đây sẽ cùng xuất binh.

Cổ Ứng Nguyên tới rất nhanh, chẳng qua là sắc mặt khó coi, dọc theo đường đi vẫn còn oán trách Ma Thừa Huân:

- Hiền điệt, không phải là ta nói bọn phụ thân thúc thúc ngươi, tên họ Trịnh kia làm quan triều Đại Minh ta có trách nhiệm trấn thủ, có thừa lực đi cứu, sao không thủ bên Đại Đồng chúng ta cho chặt chẽ hơn?

Ma Thừa Huân nở một nụ cười bồi:

- Đại lão gia nói chí phải, bất quá bên chúng ta đã thủ rất chặt, giữa các quan thành phải cứu hộ lẫn nhau... Hơn nữa, Trịnh Đô Đường vẫn là cấp trên chúng ta.

Cổ Ứng Nguyên hừ mũi một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Cũng khó trách quan viên triều Đại Minh không chịu chủ động ra cứu viện, mấu chốt là chế độ triều đình có hơi cổ hủ, bắt chịu trách nhiệm trấn thủ quá khắc nghiệt. So sánh tình huống giữa Đại Đồng và Dương Hòa, rõ ràng Dương Hòa ở gần mặt Đông kinh sư hơn, vị trí chiến lược quan trọng hơn, nhưng nếu Cổ Ứng Nguyên xuất binh cứu viện Dương Hòa, bản thân mình bỏ mặc Đại Đồng, mất nơi trấn thủ thì phải rơi đầu, cũng không cần biết chuyện lão cứu viện Dương Hòa.


Chờ thấy huynh đệ Ma Cẩm Ma Quý, Cổ Ứng Nguyên giở ra dáng vẻ nhà quan nhàn nhạt nói:

- Theo bản quan thấy bên Trịnh Đô Đường cũng không lấy gì làm khẩn trương, hai vị phái một viên Tham Tướng, dẫn dắt ba ngàn tinh binh cứu viện là được rồi, chúng ta phải thủ kỹ chỗ của mình mới là đúng đắn… A…

Cổ Ứng Nguyên không nói được nữa, bởi vì lão đã thấy rõ văn thư Tổng Đốc phủ gởi tới, lập tức con ngươi lồi ra ngoài như sắp rơi xuống.

- Loạn mệnh, đây là loạn mệnh!

Cổ Ứng Nguyên thóa mạ nước bọt tung bay, tức gần nổ phổi:

- Toàn tuyến khẩn trương như vậy, họ Trịnh kia còn dám đem sinh lực quân chôn vùi Tái Ngoại, y không muốn sống nữa nhưng ta muốn.

Ma Cẩm rất là bất đắc dĩ, Ma Quý bèn bẩm:

- Cổ Đại lão gia chớ quá lo âu, mới vừa rồi mạt tướng đã hỏi hàng binh từ Dương Hòa tới, thì ra là Khâm Sai đại thần cẩm y Tần tướng quân tra rõ địch tình, quả thật lần này Hoàng Đài Cát chỉ tạo thanh thế, cũng không có thực lực chân chính xuôi Nam, cho nên chỉ cần chúng ta ra quan...

- Nói nhăng nói càn! Khâm Sai cái rắm gì chứ, hắn chỉ là một tên vũ phu, biết cái gì mà nói?!

Cổ Ứng Nguyên hậm hực vung tay áo, lão là Lưỡng Bảng Tiến Sĩ vang danh, hơn nữa thuộc về chính bài Giang Lăng đảng, trong triều tự có chỗ dựa, không hề xem cẩm y Khâm Sai Tần Lâm ra gì.

Ma Quý dở khóc dở cười, lại khuyên mấy câu, không những Cổ Ứng Nguyên không nghe ngược lại trợn mắt một cái:

- Bản quan chỉ biết là trấn thủ địa phương nào phải có trách nhiệm với địa phương đó, loạn mệnh như vậy cho dù là thánh chỉ cũng phải kháng chỉ bất tuân, huống chi là tên họ Trịnh! Hai người các ngươi yên tâm, chỉ cần canh kỹ Đại Đồng vững vàng, bản quan sẽ thỉnh công thay các ngươi, về phần tên họ Trịnh kia, bản quan nhất định sẽ tố cáo y lên triều!

Ma Cẩm, Ma Quý, Ma Thừa Huân ở bên cạnh giương mắt nhìn, vừa bực mình lại vừa buồn cười, nhưng lại không làm gì được Cổ Ứng Nguyên. Người ta là quan văn rõ ràng, ngay cả chuyện kháng chỉ cũng dám làm, mình là võ tướng chẳng lẽ lại không dám?

Hơn vạn tướng sĩ đứng trên giáo trường hồi lâu, thân thể vẫn không nhúc nhích, nhưng trong lòng nóng nảy vạn phần, làm giống như Cổ Tuần Phủ vậy, trong lòng các tướng sĩ đều cảm thấy lạnh toát.

Còn đang giằng co, một viên cẩm y quan giáo vóc người đặc biệt cao lớn, mặc Phi Ngư phục từ lều uống trà phía Đông đi ra, bước đi như chạy đến điểm tướng đài, cười híp mắt vẫy vẫy tay với Cổ Ứng Nguyên:

- Vị này là Tuần Phủ Đại Đồng Cổ Đại lão gia sao, chủ nhân nhà ta có phong thư cho lão.

Nghe người ta nói có thư, Cổ Ứng Nguyên cũng không biết được là của thân hữu cố cựu nhà nào, nhưng có thể sai khiến Cẩm Y Hiệu Úy đưa phong thư này, nhất định là nhân vật quyền thế không nhỏ.

Cho nên mặc dù Ngưu Đại Lực tạm thời sung làm người đưa tin tỏ thái độ rất không khách sáo, nhưng Cổ Tuần Phủ cũng không dám chậm trễ, tức giận gọi thân binh đi lấy tới cho lão xem. Lão thầm nhủ trong lòng người gì mà phách lối như vậy, phái thân binh đưa tin tới sao không biết lễ phép một chút, không biết quỳ xuống hành lễ cho bản Đại lão gia, lại dám vẫy tay với bản Đại lão gia trước mặt mọi người như vậy.

Thư kia cũng không phải là bỏ trong phong bì màu đỏ, cũng không phải là thư từ bình thường, mà đựng trong một phong bì da trâu, bên ngoài phong bì lại không có viết gì cả.

Cổ Ứng Nguyên càng cảm thấy không nhịn được, mở phong bì ra xem, thì ra bên trong còn có một phong thư nho nhỏ, từ từ lấy ra, đã nhìn thấy bên phải là một hàng chữ dọc: Thư trí Đại Đồng Cổ Nhân Phụ.

- Chủ nhân của ngươi thật là phách lối, ngay cả câu ‘các hạ nhã giám’ cũng lười viết hay sao?

Cổ Ứng Nguyên cảm thấy thư này không khách sáo với mình chút nào, bèn nhìn Ngưu Đại Lực cười lạnh một tiếng.

Ngưu Đại Lực cũng không nói gì, chẳng qua chỉ cười cười thật thà, dáng vẻ rất trung hậu đàng hoàng.