Cậu Ấy Giống Như Mặt Trời

Chương 8



41

Ban đêm, tôi có một giấc mơ.

Tôi mơ thấy Cố Hoành đang đứng trước mặt tôi, khuôn mặt gầy gò giống trong video.

Cậu ấy nói rằng cậu ấy sẽ rời đi.

Tôi hỏi cậu ấy đi đâu, nhưng cậu ấy không nói.

Cậu ấy chỉ nhìn tôi với một nụ cười trên khuôn mặt, rồi từng chút một biến mất trước mắt tôi.

Tôi lao vào chộp lấy, nhưng chẳng bắt được gì.

Khi thức dậy, tôi thấy trên bàn có một mẩu ghi chú.

“Hẹn gặp cậu tại Thanh Hoa năm 2023. Cố Hoành.”

Tôi gấp mảnh giấy lại và nhét vào nhật ký.

Tôi không gọi tên cậu ấy nữa mà cầm sách lên và bắt đầu chăm chỉ học tập.

Bởi vì tôi biết rằng lần này cậu ấy thực sự đã rời đi rồi.

Trong tương lai, tôi sẽ chỉ có cơ hội gặp lại cậu ấy nếu tôi cố gắng hết sức để được nhận vào Thanh Hoa.

42

Không lâu sau khi năm lớp 12 bắt đầu, huyền thoại về Cố Hoành đã lan rộng trong trường chúng tôi.

Có một học sinh năm nhất trung học ở trường bên cạnh, người đã đạt điểm tuyệt đối trong tất cả các môn học trong kỳ thi vào cấp ba.

Tất cả giáo viên và học sinh đều bị sốc.

Sau đó, giáo viên của trường đã đưa cho cậu ấy đề thi thật của kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay, tổng điểm chỉ kém thủ khoa cấp tỉnh 12 điểm.

Và lần này chúng tôi cũng đã làm bài kiểm tra thực sự cho kỳ thi tuyển sinh.

Người về nhất Giang Dĩ Thần chỉ đạt 576 điểm, kém thủ khoa cấp tỉnh 40 điểm.

"Ôi chúa ơi, đây có phải là hiện thân của một loại ma quỷ nào đó không?" Một trong những bạn nam phàn nàn.

Một bạn nam khác chạy tới bàn tán, "Tôi nghe nói qua về cậu ấy, học cùng trường cấp 2 với em họ của tôi, nghe nói từ cấp 2 đã đọc sách giáo khoa đại học rồi."

"Nghe nói bố mẹ cậu ấy không muốn cậu ấy bỏ lỡ thời thơ ấu của mình, vì vậy họ khăng khăng muốn cậu ấy phải đến một trường học bình thường như chúng ta."

"Bị điên rồi!"

"Ai nói không phải."

Nghe những lời mọi người bàn tán về Cố Hoành.

Tôi không nhịn được cười.

Anh chàng này đi đâu cũng muốn thể hiện, thành tích lẫy lừng của mình vang khắp đường.

“Cậu thích cậu ta sao?”

Trên đầu đột nhiên truyền đến một giọng nói chua chát.

Khi tôi nhìn lên, Giang Dĩ Thần đang đứng trước bàn học của tôi.

Bởi vì chỗ ngồi đã được điều chỉnh lại vào năm lớp 12, bạn cùng bàn hiện tại của tôi đã thay đổi một lần nữa.

Kết quả là, Giang Dĩ Thần thường đến nói chuyện với tôi một cách khó hiểu.

“Đừng có nói nhảm.” Tôi cảnh cáo.

"Hồi lớp 11, cậu hỏi tôi có biết cái tên Cố Hoành này không, lúc đó tôi còn đang thắc mắc Cố Hoành là ai." Giang Dĩ Thần cười lạnh nói.

“Cậu muốn nghĩ sao cũng được.”

Tôi chẳng buồn giải thích với cậu ta.

"Cậu ta mới 15 tuổi, cậu thì sắp 18 rồi." Giang Dật Thần nhắc nhở.

Tôi cạn lời.

Tên này làm người kiểu gì vậy, tại sao suy nghĩ lại bẩn thỉu như vậy.

“Tôi đang nhắc nhở cậu không được phạm luật.”

“Biến đi!”

“Thật nhàm chán.” Giang Dĩ Thần lắc đầu và thất vọng rời đi.

Nhìn bóng lưng cô đơn của cậu ta, trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ tồi tệ.

Không lẽ Giang Dĩ Thần đối với tôi kiên trì như vậy là vì cậu ta thích... Cố Hoành?!

Bởi vì An Tuệ đã từng nói với tôi rằng mặc dù Giang Dĩ Thần đa tình, nhưng những cô gái khác vẫn không thể tránh khỏi việc động tâm.

Lần đầu tiên trêu chọc cô ấy, cậu ta đã viết một vài lời tán tỉnh, nhưng cô ấy không cắn câu nên cậu ta đã bỏ cuộc.

Còn đối với tôi, vẫn luôn dai dẳng từ lớp 11 đến lớp 12.

Cô ấy nói rằng đôi khi cô ấy không thể không tự hỏi liệu tôi có phải là định mệnh thực sự của Giang Dĩ Thần hay không.

Tôi phục suy nghĩ của cô ấy luôn rồi.

Nhưng tôi đã kết hợp thái độ của cậu ta đối với tôi gần đây... Rõ ràng là đang nhớ một người khác mà.

Tôi lập tức rùng mình và rũ bỏ những suy nghĩ trong đầu.

43

Thời gian trôi nhanh.

Một năm nữa trôi qua trong chớp mắt.

Năm nay, mọi người đã cố gắng hết sức.

Bao gồm cả Giang Dĩ Thần.

Điểm thi thử lần trước của cậu ta là 706. Giáo viên nói rằng chỉ cần kỳ thi tuyển sinh đại học giữ vũng phong độ, chắc chắn có thể vào được Thanh Bắc.

Còn tôi, An Tuệ và Lí Tư Kỳ theo sát phía sau.

Cô Hàn nói rằng kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học của trường chúng tôi sẽ tỏa sáng trong năm nay.

Khi tôi rời trường vào ngày cuối cùng, tôi tình cờ gặp giáo viên chủ nhiệm cũ của mình, thầy Lý, ở hành lang.

Tôi muốn giả vờ như không nhìn thấy ông ấy, nhưng ông ấy đã chủ động ngăn tôi lại.

Tôi dừng lại, khó hiểu nhìn ông ấy.

Ông ấy động viên tôi với một chút ngượng ngùng: “Kỳ thi đại học sắp tới cố lên, Lâm Kiều.”

“Thầy cũng cố lên!” Tôi nói, rồi bước đi.

Tôi sẽ không bao giờ quên trải nghiệm này ở trường trung học.

Dù tươi đẹp hay u buồn, chúng đều là ngày hôm qua của tôi.

Và bước chân tôi sẽ luôn hướng tới ngày mai.

44

Cuối cùng cũng có điểm thi.

Cố Hoành là thủ khoa năm nay.

Tổng số điểm gần bằng điểm tối đa.

Giang Dĩ Thần vào top 20 của tỉnh, An Tuệ, Lí Tư Kỳ và tôi nằm trong top 50 của tỉnh, tất cả chúng tôi đều nhận được cuộc gọi từ nhóm tuyển sinh của Thanh Bắc.

So với những phân vân của mấy người kia, tôi đã chọn Thanh Hoa mà không do dự.

Vào ngày đăng ký, tôi hỏi chị gái trong ban tuyển sinh: “Thủ khoa đã đăng ký chưa?”

Nghe vậy, chị gái nói với tôi một cách cay đắng:

"Thằng nhóc này khó đối phó quá. Nộ khí xung thiên, còn muốn kiểm tra bọn chị một lần nữa. Chị đoán nó đã thương lượng một số điều kiện với văn phòng tuyển sinh bên cạnh rồi."

Ôi trời, tên này không phải muốn đến Bắc Đại đấy chứ?

Có cần lừa người như vậy không.

“Hay là mời đàn anh Lục ở khoa Toán trường chị đến nói chuyện với cậu ấy thử xem?” Tôi thăm dò.

"Em cũng biết đàn anh Lục sao, em có biết anh ấy là nam thần của trường chúng ta không?" Nhắc tới đàn anh Lục, chị gái liền đỏ mặt.

Có vẻ như anh ta thực sự rất đẹp trai.

“Ừm.” Tôi gật đầu.

"Chẳng lẽ thủ khoa cũng là nhan khống? Để chị tìm người liên lạc với đàn anh Lục xem sao." Chị gái hưng phấn bắt đầu tìm WeChat trong sổ địa chỉ.

Tôi nhìn chị ấy bận rộn, không khỏi bật cười.

Cố Hoành, chúng ta sắp gặp nhau rồi, cậu có mong chờ không?

45

Ngày nhận được giấy báo nhập học, cả tiểu khu đều xôn xao.

Bố tôi thậm chí còn mời một nhóm người thân và bạn bè đến ăn mừng cho tôi.

Tôi nhìn ông ấy nâng cốc với những người khác trong đám đông, nhưng trong lòng không hề xao động.

Còn một tháng nữa trước khi tôi rời khỏi nơi này.

Rời khỏi nhà này.

Thật tốt.

Ngày hôm sau, chúng tôi về quê.

Từ Nhược Phi mang hai chai bia cho tôi và nói rằng cô ấy và Tần Phát Đạt đã thực sự chia tay.

Đêm đó, chúng tôi lẻn lên nóc nhà của cô ấy với hai chai bia và một gói đậu phộng.

Chúng tôi nói về những giấc mơ và cảm xúc cả đêm.

Lần này, Từ Nhược Phi không trượt đại học, cô ấy được nhận vào một trường học ở phía nam.

Biểu hiện của cô ấy năm nay không tồi, chỉ đỗ vào trường hạng hai, nhưng cô ấy đã rất hài lòng rồi.

Tần Phát Đạt không đỗ đại học, gia đình cậu ta đã sắp xếp cho cậu ta đi du học ở nước ngoài.

Cô ấy nói rằng Tần Phát Đạt là người đề nghị chia tay.

Cả hai đều không muốn yêu xa.

"Kiều Kiều, tớ nghĩ như vậy cũng tốt, mẹ cậu ấy không thích tớ lắm."

"Mọi chuyện đã qua rồi." Tôi an ủi cô ấy.

Từ Nhược Phi đứng dậy, dở khóc dở cười nói với bầu trời đêm: "Đại học, tôi đến đây!"

Tôi bị cảm xúc của cô ấy lây nhiễm, không nhịn được hét lên: "Thanh Hoa, tôi đến đây!"

Cố Hoành, cậu cũng sẽ đến chứ??

46

Ngay sau khi khóa huấn luyện quân sự kết thúc, tôi bắt đầu tìm hiểu về Cố Hoành khắp nơi.

Đối với điều này, Giang Dĩ Thần rất khinh thường chế nhạo: "Khẩu vị khá mặn đấy Lâm Kiều, lại còn thích những chàng trai trẻ."

Tôi cạn lời, tên này không chỉ học cùng trường đại học với tôi, mà còn học cùng chuyên ngành.

Thật là nghiệp duyên!

47

Tôi và Cố Hoành gặp lại nhau vào một buổi sáng cuối tuần.

Hôm đó, khi tôi đến thư viện đọc sách, tôi đụng phải một chàng trai.

Chàng trai cao ráo, khuôn mặt trẻ con có phần quen thuộc, tôi nhất thời bị mê hoặc.

Đột nhiên, một giọng nói xen vào.

"Cố Hoành, cậu ngẩn người làm gì vậy, nhanh lên."

Người này là Cố Hoành sao?

Một năm trước, trong video phỏng vấn mà tôi đã xem, cậu ấy rõ ràng không giống như thế này.

Chẳng lẽ cậu ấy đi phẫu thuật thẩm mỹ sau kỳ thi tuyển sinh đại học?

“Chờ một chút.” Cố Hoành tiến lên hai bước, đột nhiên quay người lại, “Bạn học, chúng ta đã từng gặp nhau rồi à?”

“Ừ!” Tôi nói, “Tôi tên Lâm Kiều, đừng quên nhé!”

“Rất vui được gặp cậu, tôi là Cố Hoành, thủ khoa của tỉnh An Giang trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay."

Gió thổi qua, nụ cười của cậu ấy ấm áp như mặt trời.

Tôi nghĩ, có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được chàng trai này đã xông vào cuộc đời tôi như một tia chớp và viết lại vận mệnh của đời tôi.

TÁI BÚT

Nhiều năm sau, tôi và Cố Hoành trở thành đôi tình nhân nói đủ thứ chuyện.

Tôi hỏi anh ấy có phải đã phẫu thuật thẩm mỹ sau kỳ thi tuyển sinh đại học không.

Cố Hoành tức giận nói: “Lúc đó anh dậy thì.”

“Ồ, dậy thì rất thành công, Cố Hoành lúc dậy thì đã đâm trúng tim của chị gái rồi.” Tôi lập tức xin lỗi.

"Đồ nữ nhân hời hợt chỉ biết nhìn mặt!"

[Hoàn chính văn]