Chẳng Thể Chối Từ

Chương 2



5

Thế là sinh hoạt hàng ngày của Cố Nhất và Đường Huân từ làm thực nghiệm đến vừa yêu đương vừa làm thực nghiệm.

Có điều là đã qua một tháng rồi, nhưng hiệu quả vẫn không được rõ ràng lắm. Cố Nhất trước sau như một vẫn may mắn, còn vận xui của Đường Huân thì vẫn ngàn năm không đổi. Chỉ khi ở bên cạnh Cố Nhất, thì thỉnh thoảng vẫn xui của cô mới giảm đi đôi chút.

“Hay là hai người hôn nhau thử xem? Theo như kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm của tớ, công tắc kích hoạt khả năng đặc biệt của nam nữ chính chính là hôn. Biết đâu sau khi hôn, cậu ấy có thể chia sẻ vận may của bản thân với cậu thì sao.” Dao Dao cười nhếch mép, đề xuất.

“Như vậy không hay lắm đâu…” Bọn họ chỉ vừa mới ở bên nhau, sao mà hôn liền được? Đường Huân xấu hổ che mặt, trách móc bạn cùng phòng có suy nghĩ không đứng đắn, nhưng thực ra cô cảm thấy đề xuất này… cũng khả thi lắm.

Mấy ngày sau đó, mỗi khi rảnh Đường Huân đều đi tìm Cố Nhất. Phần lớn thời gian Cố Nhất đều ở hồ bơi luyện tập, còn Đường Huân ở khu nghỉ ngơi cạnh hồ bơi học tập.

Nghĩ đến vận xui của mình mãi mà không cải thiện, trong lòng Đường Huân rầu rĩ. Cô ngồi xổm bên bể bơi, ngẩn người vọc nước trong bể.

Những lời Dao Dao nói hiện lên trong tâm trí cô, liên tục lặp đi lặp lại làm cho Đường Huân không khỏi xao động.

Hay là thử xem?

“Đang nghĩ gì vậy?” Cố Nhất đột nhiên ngoi lên khỏi mặt nước, Đường Huân giật mình, cả người ngã ngửa ra phía sau.

Đường Huân vô cùng hoài nghi rằng Cố Nhất đang cố tình trả thù cô vì trước đây cô cũng từng hù anh như thế.

Nhưng hiện tại cô không rảnh để tính sổ với anh. Trong tầm mắt của cô, là sườn mặt tinh tế của Cố Nhất, tóc vuốt ra sau đầu, để lộ ra khuôn mặt trắng trẻo, tràn đầy khí chất thanh xuân.

Mau thử đi, nếu không mày sẽ thấy có lỗi với danh hiệu ‘bạn gái của Cố Nhất’ đấy.

Đường Huân là người theo chủ nghĩa hành động. Sau khi hạ quyết tâm, cô lập tức vạch ra kế hoạch.

Suy cho cùng thì cô cũng là con gái, chủ động quá cũng không nên, nếu để chuyện này diễn ra một cách tự nhiên sẽ tốt hơn. Vậy nên cô quyết định hẹn Cố Nhất đến hồ Tình Nhân trong trường.

Đúng như tên gọi, hồ Tình Nhân là nơi hẹn hò của các cặp đôi. Hồ nước trong veo, cây cối rợp bóng, không khí trong lành. Một vài cặp đôi ở đó bắt đầu có những hành động thân mật, Đường Huân ngại ngùng nhìn Cố Nhất, nhưng anh chỉ nhíu mày, kéo cô rời đi.

“Ban ngày ban mặt, còn ra thể thống gì nữa? Chúng ta đi chỗ khác hẹn hò đi.”

Kế hoạch thất bại, Đường Huân gục đầu xuống, xem ra muốn Cố Nhất chủ động là việc không có khả năng.

Cô im lặng suốt quãng đường, Cố Nhất nghĩ rằng cô tức giận là do anh đã tự ý thay đổi địa điểm hẹn hò. Vậy nên anh đã mua cho cô một chiếc bánh Matcha Mousse cực lớn.

Thực ra, Đường Huân đang bận tưởng tượng ra cách hôn thích hợp nhất, cuối cùng cô cũng chọn được một kiểu. Khi về tới trước ký túc xá nữ, Cố Nhất vẫy tay chào tạm biệt cô.

Chính là bây giờ!!!

Đường Huân chạy chậm về phía trước, đá mạnh vào chân, thành công… va vào cằm của Cố Nhất.

Tính sai rồi, quên cân nhắc về vấn đề chiều cao.

Cố Nhất xoa xoa chiếc cằm đã đỏ lên, đau đớn hỏi: “Em vẫn còn tức giận à?”

Đường Huân: “…..”

Đường Huân quyết định đi xem phim. Khi cả bầu không khí lẫn khoảng cách giữa hai người đều hoàn hảo, ngay khoảnh khắc Cố Nhất quay đầu qua, cô nhắm mắt, từ từ nhích lại gần anh. Khi sắp chạm tới, Cố Nhất “ơ” một tiếng rồi nói: “Trán em có một cái mụn to lắm í.”

Đường Huân: Tôi bỏ cuộc.

Tổ hợp của nam thanh nữ tú cộng với sự chênh lệch chiều cao đáng yêu nhất giữa các cặp đôi, Đường Huân và Cố Nhất trở thành cặp đôi nổi tiếng trong trường.

Trông thấy mức độ được yêu thích của họ, nhà trường đã tổ chức một hoạt động tình yêu, mời hai người tham gia.

Cố Nhất không có ý kiến, giao quyền quyết định cho Đường Huân.

Ban đầu Đường Huân có hơi do dự, nhưng khi nhìn thấy giải thưởng của hạng nhất, cô dứt khoát đồng ý.

Tiết mục đầu tiên của hoạt động là khảo sát mức độ ăn ý của các cặp đôi.

Các chàng trai và cô gái đứng cạnh nhau, cùng trả lời một câu hỏi. Bạn trai sẽ ghi đáp án ra giấy trước, sau đó bạn gái sẽ trả lời đáp án vào micro.

Trong số các cặp đôi tham gia hoạt động, có những cặp đã yêu nhau vài năm, trong khi đó Cố Nhất và Đường Huân mới bên nhau 2 tháng, hai người không tránh khỏi có chút lo lắng rằng sẽ trả lời sai.

“Cứ tuỳ theo con tim mà trả lời.” Cố Nhất nắm tay cô, cười nói.

Lời nói của anh dường như có ma lực, Đường Huân tập trung trả lời.

Hai người tỏ ra rất ăn ý. Các câu hỏi từ thói quen đến sở thích cá nhân, hầu như đều trả lời đúng.

“Câu hỏi cuối cùng, lần đầu tiên hai người gặp nhau là khi nào?”

Đường Huân không chút do dự trả lời: “Quán lẩu.”

Xem ra là hai người sẽ được điểm tối đa. Đường Huân vui vẻ nhìn Cố Nhất, nhưng khi nhìn thấy câu trả lời của anh, cô nghệt mặt ra.

Trên tờ giấy ghi: “Trước quầy rút thăm trúng thưởng ở siêu thị.”

Những ký ức trong quá khứ như một cơn gió, thổi vào tâm trí Đường Huân. Giọng nói của Cố Nhất cũng theo đó truyền vào tai cô.

Anh nói: “Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, Tiểu Huân không biết.”

Lần đầu tiên Cố Nhất gặp Đường Huân là vào Giáng sinh năm ngoái.

Lúc đó siêu thị đang tổ chức rút thăm trúng thưởng, mỗi hoá đơn được rút thăm một lần, nhận một món quà Giáng sinh.

Cố Nhất rút được một giải thưởng may mắn, nhận được một con gấu bông hình ông già Noel. Nó trông rất đáng yêu, anh định sẽ tặng con gấu này cho em gái 6 tuổi của mình.

Anh vừa đi được vài bước thì nghe thấy tiếng hét sau lưng, quay lại thì thấy cô gái chỉ vào tờ giấy ghi “giải thưởng may mắn” với vẻ mặt hoài nghi rồi hỏi nhân viên: “Tôi trúng giải thật sao?”

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, cô gái phấn khích khoa tay múa chân, sau đó trịnh trọng cầm lấy con gấu bông và hôn nó một cái thật mạnh.

Chỉ là trúng thưởng thôi, có cần vui đến vậy không? Cố Nhất nghĩ.

Cô búi tóc, mặc áo đỏ, đôi mắt to tròn, sáng ngời, xinh như búp bê nên anh có chút ấn tượng với cô.

Đáng lẽ đây đã là một vở hài kịch trọn vẹn, nhưng niềm vui nhanh chóng bị phá tan bởi tiếng khóc của một cậu bé. Nghe nói tỷ lệ trúng thưởng này lên tới 99%, nhưng cậu bé kia lại nằm trong số 1% còn lại, không được tặng gấu bông.

Nụ cười của cô gái còn chưa kịp tắt, cô ấy đã theo bản năng đưa con gấu cho cậu bé. Bởi vì khoảng cách khá gần, Cố Nhất còn nghe được lời cô thì thầm: “Không ngờ còn có người xui xẻo hơn mình, thảm quá, thảm quá.”

Cố Nhất không nhịn được, bật cười thành tiếng. Cô gái nghe thấy, ngước đôi mắt trong veo lên nhìn anh khiến tim anh thắt lại. Anh cứng ngắc đưa con gấu trong tay cho cô: “Cho… cho cậu nè.”

Cô gái cũng không them che dấu cảm xúc, khoé mắt cùng lông mày đều nhướng lên. Sau khi cảm ơn anh, lại không nhịn được nghĩ: “Hôm nay mình quả là may mắn quá đi mất.”

Vì cuộc gặp gỡ tình cờ ấy, ngay khi gặp nhau tại quầy bốc thăm của quán lẩu, anh đã nhận ra cô. Thấy cô tò mò nhìn mình, anh siết chặt tờ phiếu bốc thăm. Cũng may là hôm đó anh rất may mắn, không chỉ trúng vé miễn phí, gắp được gấu bông, còn gặp được cô.

Chỉ là cô ấy rõ ràng không nhớ mình, điều này khiến Cố Nhất có chút thất vọng. Nhưng anh vẫn từ bạn cùng phòng của mình mà biết được tên cô – Đường Huân. Khi còn loay hoay tìm cơ hội để tiếp cận cô, cô lại chủ động tìm đến, nhờ anh giúp cô xua đi vận rủi.

Niềm vui đến quá nhanh, Cố Nhất vẫn chưa chuẩn bị tốt nên anh không đồng ý với cô. Nhưng anh đã đánh giá thấp lực sát thương của Đường Huân, cô đã vô tình đâm thủng phòng tuyến của anh, lấp đầy mọi ngóc ngách trong cuộc sống của anh.

Vậy nên anh đồng ý với yêu cầu của cô, kết bạn và giúp cô trung hoà vận khí. Có điều khi đã thân thiết hơn, anh lại không thỏa mãn khi chỉ làm bạn với cô. Vậy nên anh đã đề xuất nâng cấp thành bạn trai bạn gái.

Khi đó, ngoài mặt anh tỏ ra thờ ơ nhưng thực chất trong lòng lại bồn chồn lo lắng. Anh sợ Đường Huân sẽ từ chối mình, thậm chí còn sợ hai người sẽ không thể làm bạn bè nữa. Mãi cho đến khi nghe được lời đồng ý của Đường Huân, anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Thật tốt, Đường Huân đã trở thành cô gái của anh rồi.

7

Tiết mục thứ hai là bữa ăn tình yêu.

Các chàng trai sẽ hoàn thành nhiệm vụ do ban tổ chức giao, còn các cô gái sẽ nấu một bữa ăn cho chàng trai của họ. Cuối cùng hai người sẽ cùng nhau trải qua bữa tối ngọt ngào ấm áp.

Nguyên liệu được ban tổ chức cung cấp, nhưng số lượng có hạn, phải bốc thăm để xác định thứ tự chọn nguyên liệu.

Đường Huân không may rút phải số cuối cùng. Lúc đó chỉ còn lại vài loại rau, cô đành từ bỏ thực đơn mà mình đã lên sẵn, quyết định làm một ít sushi.

Cố Nhất nhìn đĩa sushi được sắp xếp tinh tế trước mặt, mắt anh sáng lên: “Đây là do em làm sao?”

“Mùi vị cũng bình thường thôi, khiến anh chê cười rồi.” Đường Huân khiêm tốn đáp.

Trên thực tế, mùi vị đúng là bình thường thật, còn chưa kể nguyên liệu đơn điệu, hơi nhiều tương ớt, hơi khó chấp nhận. Cố Nhất nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Đường Huân, vẫn là nuốt miếng sushi xuống, giơ ngón tay cái lên.

Thấy Cố Nhất đang ăn một cách thích thú, một nhân viên tò mò tiến lại, muốn ăn thử một cái, nhưng không ngờ chưa kịp ăn tay đã trống trơn. Cố Nhất cầm chén đi qua một bên, nhét hết vào miệng, còn bá đạo khẳng định chủ quyền: “Ó.. la…ụa…ôi (Nó là của tôi.)”

“Ngon đến vậy sao?” Đường Huân nâng khoé miệng, cười ngọt ngào.

Cố Nhất gật đầu mạnh: “Đồ ăn em làm tất nhiên là ngon rồi.”

Đường Huân xấu hổ, khẽ đánh vào ngực anh.

Nhân viên công tác: Tôi chỉ muốn ăn sushi thôi, sao lại cho tôi ăn thức ăn cho chó chứ?

Có lẽ vì cảm nhận thấy độ ngọt trong không gian xung quanh vượt quá tiêu chuẩn, nhân viên công tác không ăn gì cũng thấy no đã nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Đôi uyên ương cũng không nhận ra, một người tiếp tục ăn sushi, một người nhìn đối phương trìu mến.

Ban đầu Đường Huân chỉ nhìn miếng sushi, sau đó ánh mắt lại dời đến môi Cố Nhất rồi dán chặt vào đó. Lời Dao Dao nói lại vang vọng trong tâm trí cô, trên mặt cũng bắt đầu ửng hồng.

“Sao mặt em đỏ thế?” Cố Nhất không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt cô, đưa tay sờ trán cô, hơi nhíu mày: “Không sốt.”

Khuôn mặt tuấn tú của anh phóng đại trước mắt cô, tim Đường Huân như ngừng đập. Ma xui quỷ khiến, cô vòng tay qua cổ anh, trực tiếp hôn anh.

Cố Nhất sững người, Đường Huân cùng anh môi chạm môi vài giây, sau đó đỏ bừng mặt bỏ chạy.

8

Thực tế chứng minh, hôn không có tác dụng.

Đường Huân vẫn xui xẻo như mọi khi. Nhưng điều tệ hơn là, qua ngày hôm sau, Cố Nhất như thể đã biến mất, anh không trả lời tin nhắn, cũng không nghe điện thoại.

Chẳng lẽ là anh xấu hổ sao?

Trong khi cô vẫn còn đang suy đoán lung tung, “radar buôn chuyện” - Dao Dao đã mang tin tức mới nhất đến - Cố Nhất phải nhập viện.

Hôm đó, sau khi quay về, anh bị nôn mửa và tiêu chảy, kèm theo sốt cao. Bạn cùng phòng đã lập tức đưa anh vào bệnh viện, anh được chẩn đoán là bị loét dạ dày.

Đường Huân lập tức nghĩ đến món sushi kia, hôm đó cô ăn không nhiều, mà Cố Nhất thì lại ăn tận mười mấy miếng.

Hình như cô gây rắc rối cho anh rồi.

Lần ở sân chơi cũng thế, lần này cũng vậy. Có vẻ như nụ hôn đó đã không giúp cô gặp may mắn, trái lại lại khiến anh phải chịu vận rủi của cô.

Đường Huân thở dài, ra ngoài mua trái cây rồi đi thẳng đến bệnh viện.

Nhân duyên của Cố Nhất rất tốt, vậy nên lúc này ở xung quanh phòng bệnh, đồng đội của anh đang trò chuyện rất sôi nổi.

Đường Huân đứng trước của, do dự không biết có nên tiến vào hay không. Cô nhỏ nhắn như thế, hoàn toàn không có cảm giác tồn tại.

Nhưng vẫn có một đồng đội nhạy bén nhìn thấy cô, vỗ vai Cố Nhất: “Bạn gái cậu tới kìa.”

Mười mấy cặp mắt đồng thời quay sang, người nào cũng tự động tránh ra, Đường Huân cúi đầu đi về phía trước.

Xung quanh không tránh khỏi có những tiếng ồn ào, Cố Nhất cười, đuổi họ đi, nhìn cô gái nhỏ đang cúi đầu trước mặt mình: “Em đến rồi.”

Bấy giờ Đường Huân mới có dũng khí ngẩng đầu lên, Cố Nhất mặc áo bệnh nhân màu xanh trắng, sắc mặt có chút tái nhợt. Anh nhìn cô, khoé miệng cong lên một nụ cười nhẹ.

Cô thà rằng anh trách mắng mình còn hơn.

Mặc dù cô luôn miệng nói muốn tìm anh để trung hoà vận khí, nhưng thực chất đã ham mê nhan sắc của anh từ lâu, vậy nên mới bất chấp mà nhờ anh giúp đỡ.

Khi biết Cố Nhất đã sớm để ý mình, đối với cô đây chẳng khác nào ‘một mũi tên trúng hai đích’, Đường Huân đã vui vẻ thật lâu, cũng đã sẵn sàng ở bên anh cả đời.

Nhưng… cũng chính cô đã phá hỏng nó.

Đường Huân thở dài, gọi tên Cố Nhất: “Chúng ta chia tay đi.”

Nụ cười nơi khoé miệng Cố Nhất đông cứng lại, thanh âm có chút nặng nề: “Vì sao?”

“Dường như em đã mang đến cho anh rất nhiều phiền phức.” Đường Huân xoắn ngón tay, trong giọng điệu không giấu được sự mất mát cùng áy náy “Ban đầu là muốn anh mang lại may mắn cho em, nhưng rốt cuộc lại thành em mang lại xui xẻo cho anh.”

“Thật xin lỗi.”

Cố Nhất nhìn cô thật lâu, không nói gì.

Ngay khi Đường Huân cho rằng anh đã ngầm đồng ý chia tay, cô đang định nói lời từ biệt thì giọng nói của anh vang lên bên tai: “Em thực sự tin vào điều vớ vẩn này?”

Cố Nhất nhìn cô, chậm rãi nói: “Em thường hay ngã vì tính em lơ mơ, đi mà không nhìn đường; anh phải nhập viện vì dạ dày anh không tốt, không thể ăn cay, nhưng vì là em làm cho anh nên anh rất thích; còn việc em không thể gắp được gấu bông là do em không có kỹ thuật, nếu em muốn, sau này anh sẽ dạy em.”

Giọng điệu Cố Nhất nhẹ nhàng, nhưng mỗi một chữ đều truyền đến tai Đường Huân rất rõ ràng, cô hậu tri hậu giác hỏi: “Ý anh là không phải do em xui xẻo?”

“Trong cuộc sống, nhất định sẽ có một tỉ lệ trùng hợp nhất định, nếu nhất định phải tin thì chính là…” Cố Nhất nhìn cô, đáy mắt anh hiện lên ý cười: “Tất cả may mắn của em đều đã đánh đổi để gặp được anh.”

“Sau này có anh ở bên em, ít nhất cũng sẽ không để em té ngã nữa.”

Nai con trong lòng cô chạy loạn, Đường Huân sợ mình hiểu sai, không hiểu phong tình hỏi lại: “Anh đang thổ lộ với em đấy à?”

Câu hỏi của cô quá thẳng thắn, Cố Nhất hơi ngại, gãi gãi ấn đường, hỏi lại: “Em còn muốn chia tay nữa không?”

Đường Huân nghĩ rồi lại nghĩ, gật gật đầu.

Nhìn bằng mắt thường cũng thấy sắc mặt Cố Nhất xấu đi rõ rệt, đen như đáy nồi.

Đường Huân mỉm cười, đôi mắt cong cong: “Lúc trước chúng ta bên nhau là có mục đích, không tính. Bây giờ chúng ta ở bên nhau một lần nữa, nghi lễ rất cần thiết.”

Nếu Cố Nhất không chê cô, vậy cô quyết định sẽ dựa vào anh suốt đời.

Cố Nhất sững sờ trong giây lát, sau đó nụ cười dần lan rộng.

“Được.”

- HOÀN TOÀN VĂN

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!