Cháu Kiềm Chế Xíu Đi

Chương 36: Nhớ



🐾 Tác giả: Tùng Tử Trà | Editor: Mèo | Beta: Gắt🐾

==============

Đoàn Chấp hôm nay học kín lịch, vất vả lắm mới chịu đựng được đến khi học xong tiết bảo mật thông tin cuối cùng, mới có thể trở về nói chuyện với Quý Thư Ngôn.

Hắn đương nhiên sẽ không ở trong ký túc xá nói chuyện, mà ngồi trong rừng cây nhỏ bên cạnh tòa nhà chung cư, khoảng thời gian này xung quanh khắp nơi đều là mấy đôi tình nhân nói chuyện yêu đương ở cửa ký túc xá lưu luyến không rời, tiễn một bước lưu lại hai bước, con đường ngắn ngủn mười mấy mét hận không thể đi nửa tiếng đồng hồ.

Đoàn Chấp trước kia nhìn mấy cảnh này thì rất coi thường, thậm chí còn cảm thấy bọn họ vừa chán ngắt lại giả tạo, hoàn toàn không rõ mấy cái tác phong này của đôi tình nhân nhỏ, nhưng hiện giờ hắn đã hiểu được.

Nếu để hắn trở lại mười mấy năm trước, rồi dẫn Quý Thư Ngôn về ký túc xá, sợ là hắn sẽ không để ý nội quy trường học, giống như cái đuôi đi theo Quý Thư Ngôn lên tầng.

Lời mời gọi video của hắn được gửi đi một lúc lâu, bên phía Quý Thư Ngôn mới nhận, nhìn bối cảnh là ở trong phòng làm việc, hình như vẫn đang viết hồ sơ bệnh án, trên người còn mặc áo blouse trắng tỉ mỉ, đeo kính, sắc mặt dưới ánh đèn có chút tái nhợt, một vẻ người sống chớ tới gần.

Đoàn Chấp đánh giá Quý Thư Ngôn vài lần.

Kỳ thật hắn chưa từng thấy Quý Thư Ngôn mặc áo blouse trắng, hắn và Quý Thư Ngôn gặp mặt không phải ở nhà thì chính là đi nghỉ mát, Quý Thư Ngôn đều mặc một thân trang phục bình thường, lần duy nhất gặp nhau ở bệnh viện, là lúc Quý Thư Ngôn tan tầm đã thay áo blouse trắng.

Hắn không khỏi cảm thấy có hơi bồn chồn.

Lần đầu tiên hắn biết có người có thể mặc áo blouse trắng đẹp như thế, Quý Thư Ngôn cho dù ngồi ở sau bàn làm việc cũng cao ngất như cây tùng, trên tay cầm bút, lộ ra cần cổ mảnh khảnh và cổ tay trắng nõn, đoan trang như sứ xanh.

"Sao em không nói chuyện?" Quý Thư Ngôn hỏi ở đầu kia video.

Đoàn Chấp lúc này mới phục hồi tinh thần, "Hửm, vừa mới suy nghĩ vài chuyện." Hắn hỏi Quý Thư Ngôn, "Anh vẫn chưa tan tầm à?"

Quý Thư Ngôn "Ừm" một tiếng, tiếp tục cúi đầu viết hồ sơ bệnh án, "Đang viết hồ sơ bệnh án, phải viết xong trong hôm nay, lát nữa vẫn còn có tài liệu cần xem, có lẽ sẽ về trễ một chút."

"Thật vất vả mà." Đoàn Chấp có chút sa sút, nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt Quý Thư Ngôn có chút đau lòng, nhưng đây là công việc của Quý Thư Ngôn, hắn cũng không thể can thiệp.

Quý Thư Ngôn ngược lại đã quen, gần đây anh chuyển tới văn phòng độc lập của mình, mấy ngày nay một mình tăng ca còn thấy hơi vắng vẻ, Đoàn Chấp gọi điện thoại tới ngược lại là một kiểu làm bạn đồng hành.

Anh nhìn vào bệnh sử của bệnh nhân, thuận miệng hỏi, "Hôm nay đi học em làm gì, có nhiều tiết không?"

Đoàn Chấp kể lại toàn bộ chuyện hôm nay ra, nhất là buổi sáng ba người ở trong ký túc xá bức hỏi đối tượng của hắn.

Quý Thư Ngôn hơi ngước mắt lên, có chút kinh ngạc không nghĩ tới Đoàn Chấp nhanh như vậy đã thẳng thắn với người khác mình đang yêu.

"Anh có để ý không?" Đoàn Chấp chú ý tới, "Nếu để ý, lần sau em sẽ không nói nữa, em cũng không nói với bọn họ là ai."

Tính cách của hắn khá thẳng thắn, quan hệ với mọi người trong ký túc xá đều rất tốt, cũng không muốn giấu giếm gì, chỉ là thân phận của Quý Thư Ngôn ít nhiều có chút đặc thù, hắn không muốn gây thêm phiền toái cho Quý Thư Ngôn, nên mới chỉ nói mình có đối tượng.

Quý Thư Ngôn lại nhẹ nhàng lắc đầu, "Không đâu." Nhưng đầu bút của anh lại vẽ một dấu trên giấy, nói, "Tôi chỉ lo lắng nó sẽ ảnh hưởng đến em thôi."

Anh và Đoàn Chấp ở cùng một chỗ, hiển nhiên đối với Đoàn Chấp sẽ bất lợi hơn. Anh là người trưởng thành, địa điểm làm việc lại ở bệnh viện nhà mình, cho dù có lời đồn nhảm cũng không đồn được tới trước mắt anh, nhưng Đoàn Chấp vẫn là một sinh viên đại học, nhỏ hơn anh mười ba tuổi, lại có diện mạo đẹp như vậy, anh là một người có kinh nghiệm xã hội, gần như không cần đoán, cũng có thể nghĩ được có người sẽ dùng loại kính màu gì để đánh giá Đoàn Chấp.

Đó mới là chuyện anh không chịu nổi.

Không phải anh không quan tâm đến ánh mắt của thế giới bên ngoài, nhưng nếu anh đã quyết tâm đồng ý yêu đương với Đoàn Chấp, cũng không muốn người này vì mình mà phải chịu oan ức.

Đoàn Chấp lại nghĩ khác, "Chú có sợ Quý Viên biết không?"

Đây mới thực sự là vấn đề.

Quý Thư Ngôn nhìn Đoàn Chấp một cái, không giải thích, tính cách Đoàn Chấp trước sau như một, vẫn luôn phô trương, tiêu sái, lo lắng của anh trong mắt Đoàn Chấp, có lẽ căn bản không đáng nhắc tới.

Về phần Quý Viên... Quý Thư Ngôn suy nghĩ một chút, "Sớm muộn gì nó cũng biết, tôi sẽ tìm thời gian nói chuyện với nó, em không cần lo lắng, cứ ở chung như bình thường là được."

Anh nói một cách thản nhiên, giống như một vấn đề tầm thường, trong lòng Đoàn Chấp lại nóng lên.

Quý Thư Ngôn của trước đây thủy chung không chịu tiếp nhận hắn, chính là bận tâm đến thân phận giữa bọn họ và Quý Viên, nhưng khi thực sự ở bên nhau, sự kiên định và trách nhiệm trong tính cách Quý Thư Ngôn liền hiện ra, anh chẳng những không muốn giấu diếm, mà còn chuẩn bị tự mình đi giải quyết chuyện này.

Đoàn Chấp nhìn chằm chằm Quý Thư Ngôn viết chữ trong video, trong lòng giống như có một sợi cỏ đuôi chó lắc tới lắc lui, Quý Thư Ngôn lúc làm việc bình tĩnh lại thong dong, tuy đều là chuyện cứu người chữa thương, nhưng khi hắn nhìn bác sĩ Quý không nhiễm bụi trần, trong đầu lại nghĩ đến thất tình lục dục của trần gian.

Đáng tiếc, ánh mắt của hắn lộ liễu đến mức suýt chút nữa đã lột sạch Quý Thư Ngôn, Quý Thư Ngôn lại không hề nhận ra, chuyên chú nhìn ghi chép trong tay, trong đầu đều là tiền sử bệnh mà bệnh nhân từng trải qua.

Đoàn Chấp thở dài, "Sao mới tách ra một ngày, em đã nhớ anh thế nhỉ."

Đầu bút của Quý Thư Ngôn ngừng lại.

Trong phòng làm việc quá yên tĩnh, chỉ có chậu trầu bà trong góc bám vào bệ cửa sổ, thanh âm của Đoàn Chấp rõ ràng từ trong video truyền đến, lại giống như một mảnh tuyết tan trên đỉnh trái tim anh.

Anh không ấm áp và thẳng thắn được như Đoàn Chấp, nhưng nếu nói cả ngày nay anh không nghĩ tới Đoàn Chấp, thì tuyệt đối là giả.

Anh suy nghĩ một chút, không ngẩng đầu, nhỏ giọng nói, "Tuần này tôi có nghỉ phép."

Mấy ngày nay công việc của anh đều rất bận rộn, Đoàn Chấp cũng phải đi học, cũng chỉ có cuối tuần là thích hợp với việc hẹn hò.

Đoàn Chấp nghe hiểu, ánh mắt sáng lên, "Chú đang mời cháu đấy à, chú Quý?"

Quý Thư Ngôn mím môi.

Những lúc như thế này, tên côn đồ nhỏ bé lại ngoan ngoãn gọi anh là "chú", điều này khiến anh cảm thấy mình có đạo đức không tốt.

Nhưng anh cũng không phủ nhận, "Ừ" một tiếng, nhẹ nhàng nâng mí mắt lên, hỏi ngược lại, "Em không muốn đến sao?"

"Sao có thể chứ," Đoàn Chấp cười, thanh âm khàn khàn, "Có nằm mơ em cũng nghĩ đến."

🐾 🐾 🐾

Đoàn Chấp và Quý Thư Ngôn lại trò chuyện trong chốc lát, không đành lòng chiếm dụng thời gian làm việc của Quý Thư Ngôn, cất điện thoại di động trở về ký túc xá.

Đến ký túc xá, Quý Viên và Sở Hạ đang chơi game, Lưu Tư Nguyên vẫn chưa trở về, hắn nằm trên giường, bùa nhân duyên màu hồng nhạt bị ném dưới gối đầu, hắn cầm lên nhìn một chút, rồi cười rộ lên.

Thế mà lại rất linh nghiệm, hắn nghĩ.

Hai ngày tiếp theo trôi qua trong nháy mắt, trường của Đoàn Chấp là ngôi trường danh tiếng lâu đời, khoa học máy tính lại là chuyên ngành át chủ bài, tuy rằng so với tiết tấu học của trung học chậm hơn một chút, nhưng việc thi thố với bài tập cũng giống như núi lớn đè xuống, căn bản không được thả lỏng nhiều.

Khó lắm mới chịu được đến thứ sáu, Đoàn Chấp đã sớm nghe Quý Viên nói muốn cùng Lưu Tư Nguyên và Sở Hạ đi ra ngoài, hắn tìm một lý do, nói buổi tối mình có chuyện nên không tham gia.

Quý Viên có chút thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nói, "Vậy được rồi, anh cứ bận việc đi."

Đoàn Chấp vẻ mặt dối trá, "Lần sau nhé, lần sau nhất định sẽ đi theo mấy cậu."

Miễn là không phải thứ sáu, đừng có quấy rầy hắn hẹn hò với Quý Thư Ngôn là được.

Bốn người cùng nhau ra khỏi cổng trường, chia tay nhau ở cổng, Đoàn Chấp cưỡi xe máy đến thẳng cửa nhà Quý Thư Ngôn.

Tại lối vào của căn biệt thự nhỏ quen thuộc, xuyên thấu qua hàng rào màu đen, xa xa có thể nhìn thấy ánh đèn trong phòng khách, Đoàn Chấp dừng xe ấn chuông cửa.

Một phút sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, cửa gỗ nặng nề bị đẩy ra,lộ ra một bóng người cao gầy, nhìn thấy người đến là Đoàn Chấp, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Đoàn Chấp ôm người vào trong ngực, đầu tựa vào vai Quý Thư Ngôn, giống như một chú chó lớn đang làm nũng, "Chú Quý, cháu nhớ chú lắm luôn á."

Sống lưng Quý Thư Ngôn cứng đờ một giây, lại chậm rãi thả lỏng, anh do dự, ôm lấy Đoàn Chấp.

"Tôi cũng vậy." Anh không che dấu nữa, nhỏ giọng đáp.

🐾 🐾 🐾

Dù sao cửa vẫn được tính là nơi công cộng, Đoàn Chấp kiềm chế ôm vài giây, mới buông người ra, nhưng khi bước vào đại sảnh, hắn lại khẩn cấp đè Quý Thư Ngôn lên cửa hôn môi.

Quý Thư Ngôn chống đỡ không nổi sự nhiệt tình như vậy, áp lưng vào cánh cửa cứng rắn, eo mềm thành cành liễu xuân, đã hai ngày không gặp, khí tức trên người Đoàn Chấp tựa như cây anh túc trí mạng, tràn ngập hấp dẫn quấn lên, khiến anh cũng vứt bỏ toàn bộ khôi giáp đi.

Anh nhẹ nhàng "hừ" một tiếng, tay Đoàn Chấp quả thực không an phận, từ dưới áo sơ mi của anhdò xét đường vào, lại mò mẫm đến thắt lưng anh, ngón tay thon dài linh hoạt, ở bên cạnh thắt lưng anh thăm dò.

Quý Thư Ngôn nhịn không được nhéo Đoàn Chấp một cái, không nặng nhưng không thể nói là cảnh cáo hay là đang làm nũng.

Đoàn Chấp cúi đầu cười một tiếng, hơi buông Quý Thư Ngôn ra, thở hổn hển, thanh âm khàn khàn, "Chú Quý có phải đang xấu hổ không?"

Hắn mập mờ lấy đầu gối cọ xát vào giữa hai chân Quý Thư Ngôn.

Trong mắt Quý Thư Ngôn mang theo ánh nước, hữu khí vô lực nhìn hắn một cái, đẩy Đoàn Chấp ra, "Đừng nghịch nữa, định không ăn tối à."

Đoàn Chấp sau khi cân nhắc cho cái thắt lưng nhỏ của Quý Thư Ngôn, liền buông tha Quý Thư Ngôn trước.

Nhĩ tấn tư mai quan trọng hơn, chú Quý gầy gò đáng thương của hắn phải nuôi mập một chút mới là chuyện nên làm, mấy ngày không gặp, cũng không biết có phải hắn mang theo bộ lọc hay không, cảm thấy Quý Thư Ngôn lại bị bệnh viện tra tấn gầy đi vài cân.

Hắn buông Quý Thư Ngôn ra, hôn lên chóp mũi Quý Thư Ngôn, "Được, ăn cơm trước."

🐾 🐾 🐾

Đoàn Chấp và Quý Thư Ngôn vào phòng bếp, buổi sáng Quý Thư Ngôn cố ý để dì giúp việc nhà mua một món ăn Đoàn Chấp thích, đồ trong tủ lạnh đầy ắp.

Đoàn Chấp liếc mắt một cái đã nhận ra, nhịn không được cười cười, lấy đống nguyên liệu nấu ăn này từ trong tủ lạnh ra.

Quý Thư Ngôn muốn hỗ trợ, Đoàn Chấp cũng không từ chối, một giờ sau, hai người đã làm xong bốn món mặn, một món canh, sườn muối ớt, thịt xào hạt tiêu, canh lá sen và thịt luộc, canh là dì giúp việc gia đình làm, ngô hầm với sườn lớn, lấy ra hâm nóng một chút là có thể ăn.

Đây đều là đồ ăn gia đình, bỏ vào trong chiếc nồi sứ màu lam Quý Thư Ngôn vừa mua mới đây không lâu, màu sắc tươi sáng, dễ dàng gợi lên sự thèm ăn của người khác.

Anh và Đoàn Chấp ngồi ở bên bàn ăn, ngẩng đầu nhìn Đoàn Chấp múc canh cho mình, trong lúc nhất thời hơi hoảng hốt, trước kia ngồi bên cạnh anh ở trên bàn chỉ có Quý Viên, cha mẹ anh đã chuyển đến một thành phố khác, rất ít khi tới đây, nếu Quý Viên không trở về, bình thường anh chỉ đơn giản trộn một ít salad rồi nấu mì, bữa ăn vừa đơn giản lại còn tùy ý.

Nhưng hôm nay, người có thể cùng anh ănmột bữa cơm gia đình giản dị, ấm áp có thêm một Đoàn Chấp.

Anh nhìn khuôn mặt sắc bén của Đoàn Chấp, thật sự nhìn không ra Đoàn Chấp có nửa phần khí chất muốn sống cả một đời, nhưng anh lại không thể không thừa nhận,chính một Đoàn Chấp như vậy mới khiến cho trong lòng anh thường xuyên mềm nhũn, thậm chí có một loại cảm giác ổn định không nói nên lời.

Tình yêu, có lẽ là như vậy.

- -------------------

Tùng Tử Trà:

Các bạn có phát hiện ra không, thật ra chú Quý rất thích cuộc sống gia đình, mà Tiểu Đoàn tuy rằng lớn lên có hơi sóng gió nhưng lại là đối tượng đáng tin cậy ở nhà, rất xứng đôi ~ được rồi, tình yêu trong sáng cũng đủ rồi, chương tiếp theo nên để cho Tiểu Đoàn "sóng" một chút, đã làm người yêu của nhau sao có thể không động phòng cơ chứ (chẳng qua là lo lắng chú Quý ba mươi mấy tuổi rồi lại trời sinh ngượng ngùng, bảo thủ, Đoàn Chấp phải nên chuẩn bị từng bước từng bước một, có đúng không?)