Cháu Kiềm Chế Xíu Đi

Chương 39: Hẹn hò



🐾 Tác giả: Tùng Tử Trà | Editor: Mèo | Beta: Gắt🐾

==============

Vấn đề Đoàn Chấp nói ra, Quý Thư Ngôn suy nghĩ một đêm cũng không nghĩ ra được đáp án, nhưng sau đó anh và Đoàn Chấp hẹn hò mấy lần, đều sắp xếp địa điểm ở bên ngoài.

Bọn họ cùng nhau đi xem bộ phim do đồng nghiệp Quý Thư Ngôn đề cử, là một bộ phim tình cảm kinh phí thấp, không có đội hình ngôi sao sáng chói, nhưng trong tháng mười hai lại trở thành hắc mã, chiếm không ít tiêu đề.

Quý Thư Ngôn trực tiếp chạy từ bệnh viện tới, lúc anh đến, Đoàn Chấp đã ngồi vào chỗ của mình, hình như đang nhắn tin cho anh, bởi vì điện thoại di động trong túi anh sau đó đã rung lên.

Anh nhỏ giọng xin lỗi, đi tới bên cạnh Đoàn Chấp.

Đoàn Chấp vốn đang lạnh mặt, nhìn rất khó tiếp cận, bên người giống như vẽ ra một dải chân không, lúc hắn một mình ở bên ngoài thường xuyên như vậy, hoàn toàn trái ngược với bộ dáng tính tình tốt ngày thường, đường nét khuôn mặt rõ ràng giống như bị bao phủ trong tầng sương, vô cùng nghiêm túc.

Nhưng khi nghe thấy động tĩnh bên cạnh, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Quý Thư Ngôn, trong nháy mắt nở nụ cười, nhỏ giọng nói, "Chú Quý."

Hắn thấy dấu vết nước tan chảy trên vai Quý Thư Ngôn, nhíu nhíu mày, lấy khăn giấy ra lau giúp Quý Thư Ngôn, "Trời đang mưa ạ?"

"Không mưa, đột nhiên có tuyết thôi." Quý Thư Ngôn ngồi xuống, nhận lấy khăn giấy Đoàn Chấp đưa cho, anh nhớ Đoàn Chấp là người phương Nam, lại hỏi, "Em có thích tuyết không?"

Nơi này của bọn họ thật ra cũng coi như là phương nam, nhưng so với quê hương của Đoàn Chấp thì lạnh hơn rất nhiều, cho nên tuyết rơi cũng không phải là hiếm.

Đoàn Chấp nhất thời không biết có nên nói thật hay không.

Thật ra hắn đúng là không thích tuyết rơi, năm hắn mười hai tuổi, bởi vì phạm lỗi bị ông nội phạt đứng ngoài sân, giữa chừng thì có tuyết rơi, ướt át đọng trên người, mãi cho đến khi hắn sốt cao mới được cô ôm đi.

Bởi vì đoạn kí ức này quá ấn tượng, nên hắn đối với việc tuyết rơi vẫn cảm thấy vừa u ám lại ẩm ướt lạnh lẽo, nghĩ thôi cũng xương cốt khắp người đều lạnh.

Nhưng hắn không muốn nói cho Quý Thư Ngôn, bình thường hắn thích giả bộ đáng thương muốn Quý Thư Ngôn quan tâm hắn, nhưng loại chuyện này hắn ngược lại chưa bao giờ đề cập tới.

Ngón tay hắn từ dưới ghế ôm lấy tay Quý Thư Ngôn, nhỏ giọng nói, "Bình thường thôi ạ, nhưng chơi ném tuyết vui lắm, còn chú thì sao?"

Quý Thư Ngôn cởi khăn quàng cổ ra, hạ thấp giọng, "Tôi rất thích, khi còn bé, mỗi khi tuyết rơi, đều làm người tuyết với chị, trên mặt hồ đóng băng, ba còn dẫn bọn tôi đi đập băng câu cá. Sau đó có Quý Viên, bọn tôi mua cho nó một chiếc xe trượt tuyết nhỏ, nó ngồi trên đó giống hệt như một con Husky nhỏ."

Mỗi lần nhớ lại chuyện này, anh đều không khỏi mỉm cười.

Quý Viên khi đó mũm mĩm, quần áo dày đến mức gần như giống như một quả bóng lăn trên mặt đất. Anh lại quay đầu nhìn Đoàn Chấp, bởi vì Đoàn Chấp và Quý Viên bằng tuổi, thật ra thỉnh thoảng anh vẫn nghĩ Đoàn Chấp khi còn bé sẽ có bộ dáng gì.

Hẳn là sẽ không ngốc như Quý Viên.

Đoàn Chấp vừa nhìn đã biết là từ nhỏ vừa thông minh vừa bình tĩnh.

Trong lòng anh nghĩ như vậy, đột nhiên lại vô cùng đắc ý, ngượng ngùng nói, sờ đầu Đoàn Chấp.

Đoàn Chấp ngẩng đầu không rõ nguyên nhân, không hiểu vì sao Quý Thư Ngôn lại đột nhiên dịu dàng như vậy.

Nhưng bộ phim đã bắt đầu, không nên nói nữa, hắn cũng không hỏi nữa, chỉ đưa bỏng ngô cho Quý Thư Ngôn.

🐾 🐾 🐾

Bộ phim nói về một cặp thanh mai trúc mã lớn lên trong một thị trấn nhỏ, thời trung học yêu đương rồi chia tay, đi một vòng lớn, rồi lại đoàn tụ trên đường sắt cao tốc ở một thành phố lớn.

Nhưng cho đến tận cuối bộ phim, họ lại không ở bên nhau, mỗi người đều có một cuộc sống riêng.

Bộ phim này là do đồng nghiệp của Quý Thư Ngôn đề cử, anh đối với phim tình yêu thật ra không có hứng thú gì, chỉ là lúc tan tầm đi ngang qua, nghe thấy mấy y tá nhỏ nghị luận, nói bộ phim này rất thích hợp cho mấy đôi tình nhân xem, có ý nghĩa cảnh cáo.

Quý Thư Ngôn đứng bên cạnh, nghe được hai chữ "tình nhân", lỗ tai giật giật.

Anh và Đoàn Chấp, cũng là tình nhân.

Thế nên mới chắc kèo.

Vậy nên khi Đoàn Chấp gọi điện thoại hỏi anh tối nay muốn xem phim gì, anh mới nói ra tên bộ phim này.

Nhưng bây giờ ngồi ở trong rạp chiếu phim, anh lại không nhìn ra ý nghĩa cảnh cáo gì, chỉ cảm thấy nam nữ chính lôi lôi kéo kéo, cuối cùng lại không ở bên nhau, thật là lãng phí nhân sinh.

Anh nhìn trái nhìn phải, hình như ngoại trừ anh, mọi người trong rạp chiếu phim đều thấy cảm động, anh chỉ có thể kề sát đến bên cạnh Đoàn Chấp tìm kiếm cảm giác đồng cảm, "Em thấy phim hay không?"

Đoàn Chấp cũng hạ thấp giọng, tiến đến bên tai anh nói, "Không hay."

Hai người cùng nhau bật cười.

Nhưng xét đến những khán giả xung quanh lại không dám cười lớn tiếng.

Đoàn Chấp hỏi, "Sao anh lại chọn bộ phim này?"

Quý Thư Ngôn bất đắc dĩ nói, "Đồng nghiệp nói hay, tôi cũng không xem spoiler, tùy tiện chọn thôi."

May mà phim còn lại không nhiều, về sớm cũng không đáng.

Chỉ là hai mươi phút tiếp theo, Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp hầu như không ngẩng đầu nhìn lên màn ảnh, mà vụng trộm mở chế độ ban đêm của điện thoại di động, đeo tai nghe, cùng nhau xem bộ phim hồi hộp lần trước chưa xem xong.

Dù sao bọn họ cũng ngồi hàng cuối cùng, chẳng ảnh hưởng đến ai.

Cả rạp chiếu phim đều vì tình yêu của người khác mà than ngắn thở dài, chỉ có hai người bọn họ đang đoán xem ai là hung thủ cuối cùng.

Quý Thư Ngôn gõ chữ trên điện thoại di động, "Chắc chắn là thám tử."

Đoàn Chấp nhận lấy, "Không phải đâu, là chủ nhà."

Không ai thuyết phục được ai.

Quý Thư Ngôn không phục, lại gõ chữ, "Dám cược không?"

"Cược cái gì?"

Chuyện này lại gây ra khó khăn.

Quý Thư Ngôn chỉ cược tiền với người khác, trước kia anh với Trịnh Văn Bân và những người bạn khác cùng nhau đánh bài ở trường đại học, anh vẫn luôn là người thẳng cược.

Anh rối rắm hai giây, "Tùy em."

Đoàn Chấp nhướng mày, trong đầu tràn đầy chủ ý hoang đường, còn vô cùng hạ lưu, nhưng khi nâng mắt lên, chạm đến khuôn mặt trắng nõn thanh tú của Quý Thư Ngôn, ngoan ngoãn nhìn hắn bằng ánh mắt trong veo.

Hắn lại bại trận.

Hắn gõ mấy chữ trên điện thoại di động, "Bỏ đi, em chưa nghĩ ra, cho nợ vậy."

Đây là cược kiểu gì thế.

Quý Thư Ngôn gật gật đầu, đồng ý luôn mà không hề áp lực tâm lý, trong lòng anh nghĩ, kiểu cược không tiền này đối với anh chẳng có gì khác biệt.

Nhưng rất đáng tiếc, vận khí của anh hiển nhiên không tốt, cuối cùng hung thủ thật sự chính là chủ nhà kia.

"Dựa vào đâu chứ?" Quý Thư Ngôn cau mày, theo dòng người đi ra ngoài, "Thám tử kia rõ ràng có thù cũ với người chết, vết máu trên tường cũng là của hắn."

Đoàn Chấp nắm tay anh, đắc ý nói, "Thám tử là cố ý phạm tội, nhưng chủ nhà là xúc động phạm tội, đến trước hắn."

"Được rồi." Quý Thư Ngôn không cam lòng đáp một tiếng.

Hai người ai cũng không nhớ rõ bộ phim vừa xem, cùng nhau đi ra ngoài trung tâm thương mại, lúc đi tới cửa, mới phát hiện tuyết rơi dày đặc, ven đường đều đã chất thành một lớp màu trắng mỏng manh, giống như một lớp chăn nhung mỏng.

Gió lạnh như băng đập vào mặt, Quý Thư Ngôn không khỏi rụt vai lại, mỗi lần tuyết rơi trời vô cùng lạnh, anh lấy khăn quàng cổ cashmere ra khỏi túi, nhưng không quàng lên cổ mình, mà quàng lên cổ Đoàn Chấp.

Vừa rồi anh đã chú ý tới, Đoàn Chấp người này quanh năm cần phong độ chứ không cần ấm áp, trời lạnh như vậy, vẫn chỉ mặc một chiếc áo len cổ thấp và một cái áo gió, cái cổ để trần trụi bên ngoài, anh nhìn thôi cũng đã thấy lạnh rồi.

Anh quấn khăn cho Đoàn Chấp, nhẹ giọng giáo huấn, "Đừng cậy mình còn trẻ mà coi thường, hàng năm tầm này bệnh viện đều nhồi nhét rất nhiều người bị cảm đấy."

Đoàn Chấp lại ngây ngẩn cả người, trong tiềm thức đưa tay lên mép khăn, muốn nói gì đó.

Hắn thực sự không quen với kiểu thân mật như vậy.

Hắn đã quen làm người thong dong bình tĩnh, đột nhiên được chăm sóc, ngược lại trong lòng không kịp thích ứng.

Quý Thư Ngôn lại không chú ý tới, sờ sờ tay Đoàn Chấp, cảm thấy có hơi lạnh, lại nhét vào trong túi áo khoác của mình, "Nhanh thôi, đi ăn cơm tối nào."

Ngón tay Đoàn Chấp di chuyển trong túi Quý Thư Ngôn, cùng Quý Thư Ngôn đi dọc theo ven đường, một lúc lâu sau, đột nhiên lộ ra một nụ cười.

🐾 🐾 🐾

Hôm nay là thứ sáu, gần với ngày lễ, lượng người đến nhà hàng đã lên đến đỉnh điểm.

Quý Thư Ngôn lái xe đã lâu, cũng không tìm được một chỗ có nơi đậu xe, chỉ có thể cùng Đoàn Chấp về khách sạn trước, chuẩn bị gọi đồ ăn mang về.

Mấy lần hẹn hò với Đoàn Chấp, cuối cùng đều phải về khách sạn, từ đầu anh còn thấy hơi ngượng ngùng, hai người đàn ông cùng nhau thuê phòng, một trong số đó còn trẻ như vậy, anh luôn cảm thấy ánh mắt của cô gái lễ tân nhìn mình có chút kỳ quái.

Nhưng loại chuyện này, có một lần thì sẽ có lần hai, lần ba.

Mấy lần đi vào, da mặt Quý Thư Ngôn cũng dày lên một chút, lười quản người khác nghĩ như thế nào, rất bình tĩnh đưa chứng minh thư ra, mặt không chút thay đổi nói, "Xin chào, một phòng giường lớn, đã đặt trước rồi."

Đoàn Chấp ngược lại đứng bên cạnh nở nụ cười.

Hắn thật sự yêu chết bộ dáng nghiêm trang này của Quý Thư Ngôn.

Hắn nhìn Quý Thư Ngôn như vậy, trong lúc bất chợt nổi hứng, từ phía sau ôm lấy Quý Thư Ngôn, hắn quá cao, gần như đem Quý Thư Ngôn khóa vào trong ngực.

Cô gái lễ tân vốn đang nghiêm túc làm việc, nhìn thấy cảnh này rốt cục tò mò nhìn lướt qua Đoàn Chấp một cái.

Quý Thư Ngôn đang viết vào sổ đăng ký, không ngẩng đầu lên, hỏi hắn, "Sao thế?"

Đoàn Chấp một tay ôm eo, cằm đặt trên vai anh, ghé vào bên tai Quý Thư Ngôn nói, "Chú Quý, hôm nay chú ra ngoài với cháu, lát nữa vợ chú mà gọi điện thoại đến, chú phải làm sao bây giờ?"

Âm lượng của hắn cũng không lớn, giọng nam trầm thấp dịu dàng, thậm chí có thể nói là nhẹ nhàng dễ nghe.

Những lời này vừa nói ra, từ vẻ mặt của đôi tình nhân nhỏ đứng bên cạnh đang đăng ký đến cô gái nhỏ ở quầy lễ tân đều mở to hai mắt, ánh mắt tự cho là hiểu rõ điên cuồng bắn phá hai người họ —— Ây da, thú vị nha.

Quý Thư Ngôn suýt chút nữa bẻ gãy bút đăng kí.

Sắc mặt anh luống cuống, cố kéo dài khoảng cách giữa mình và Đoàn Chấp, ngẩng đầu, lặng lẽ dùng ánh mắt biểu đạt —— Em ngứa đòn à?

Đoàn Chấp làm vẻ mặt vô tội, còn cười cười với anh.

Quý Thư Ngôn mặc kệ hắn, tiếp tục ký tên của mình, vừa ký vừa nhẹ nhàng nói, "Cháu nói đúng, dù sao vợ tôi có thể sẽ ghen lên, lúc trước ngay cả thực tập sinh tôi dẫn dắt nửa đêm nhắn tin, cũng phải thẩm vấn tôi cả nửa tiếng đồng hồ."

Người được nhắc đến chính là Đoàn Chấp.

Bác sĩ thực tập mà anh dẫn dắt vừa trẻ vừa hướng ngoại, sau khi phát hiện ra anh chính là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, lá gan lớn không ít, gặp chuyện gì cũng nhắn tin cho anh.

Đoàn Chấp rõ ràng cũng không thèm để ý, cũng không coi cô gái nhỏ người ta ra gì, nhưng lại mượn đề tài này phát huy, nhất định muốn cùng anh làm to chuyện.

Anh nhận thẻ phòng, nhìn lướt qua Đoàn Chấp một cái, vốn đang muốn nghiêm khắc, lại tự mình cười rộ lên trước.

Thật là điên rồi, anh nghĩ, sao có thể cùng Đoàn Chấp ở chỗ này cãi lý, anh cũng cảm thấy đáng yêu nhỉ.

"Đi thôi." Anh nắm tay Đoàn Chấp, đi về phía thang máy, cũng không quan tâm người bên cạnh nhìn bọn họ bàn tán như thế nào.