Cháu Kiềm Chế Xíu Đi

Chương 40: Nhẫn nhựa



🐾 Tác giả: Tùng Tử Trà | Editor: Mèo | Beta: Gắt🐾

==================

Quý Thư Ngôn đặt căn phòng trên tầng cao nhất, vừa vào phòng, vừa mới đóng cửa, Đoàn Chấp đã đè anh lên cửa hôn.

Lúc nhìn thấy Quý Thư Ngôn trong rạp chiếu phim, Đoàn Chấp đã muốn hôn anh, nhịn đến tận bây giờ thật đúng là không dễ dàng gì, đầu gối hắn chống vào giữa hai chân Quý Thư Ngôn, trong lúc hôn môi còn mập mờ cọ xát, gọi đi gọi lại một tiếng chú Quý, khàn khàn lại trầm thấp, ai cũng nghe ra được sự tình tứ bên trong.

Khăn quàng cổ vừa mới quàng lên không được bao lâu đã rơi xuống đất, áo khoác của Quý Thư Ngôn cũng bị cởi ra gần hết, treo ở khuỷu tay, lộ ra chiếc áo vest cashmere và áo sơ mi ở bên trong.

Quý Thư Ngôn "ưm" một tiếng, cảm nhận được răng nanh của Đoàn Chấp đang đặt trên môi mình, hoài nghi nơi đó ngày mai sẽ sưng lên.

Anh nhỏ giọng nói, "Em là chó đấy à, sao lại thích cắn người như vậy?"

Đoàn Chấp cười một tiếng, lại hôn cằm anh.

"Có thể lắm," Hắn còn kề sát vào bên tai Quý Thư Ngôn, cắn cắn lỗ tai Quý Thư Ngôn, "Muốn nghe cháu sủa một tiếng không?"

Thật đúng là không đứng đắn.

Quý Thư Ngôn liếc nhìn hắn một cái, vừa định nói gì đó, lại bị Đoàn Chấp ôm lên.

Anh rõ ràng cũng không tính là gầy yếu, lại bị Đoàn Chấp ôm vào trong ngực giống như không có trọng lượng, dễ dàng bị ném lên trên giường.

Quý Thư Ngôn chìm vào trong lớp chăn mềm mại, đầu váng mắt hoa, vừa định hỏi em làm gì thế, ngẩng đầu lên đã thấy Đoàn Chấp vứt áo gió của mình sang một bên.

Bây giờ kẻ ngốc cũng biết là đang làm gì.

Cũng không biết có phải nhiệt độ trong khách sạn quá cao hay không, Quý Thư Ngôn cảm thấy trên mặt mình đã hơi đổ mồ hôi.

Anh rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói, "Chúng ta, còn chưa ăn tối."

Giọng nói lại không hề hung dữ.

"Đợi lát rồi ăn sau cũng được." Đoàn Chấp nói, hắn chỉ mặc một chiếc áo len mỏng bên trong, quỳ ở trên giường, lại vươn tay cởi áo sơ mi của Quý Thư Ngôn.

Ngón tay hắn linh hoạt thon dài, giống như đang cố ý, động tác rất chậm, nhất định phải nhìn rõ mình cởi nút áo như thế nào.

Quý Thư Ngôn cau mày, muốn dạy dỗ hắn, mặt lại đỏ vô cùng lợi hại.

Mặc kệ khoảng thời gian này anh và Đoàn Chấp thân mật như thế nào, thật sự lăn đến trên giường, thì vẫn là lần đầu tiên, xấu hổ đến mức hận không thể tìm một khe hở để chui vào.

Nhưng khi anh cắn môi, lông mi nhẹ nhàng chớp chớp, rõ ràng là bộ dáng sợ hãi, lại thủy chung không từ chối bất kỳ động tác nào của Đoàn Chấp, thậm chí khi Đoàn Chấp cởi áo sơ mi của anh ra, còn rất phối hợp giơ tay lên.

Đoàn Chấp nhẹ nhàng cười một tiếng, thấp giọng nói, "Chú Quý thật ngoan mà."

Quý Thư Ngôn không khỏi trừng mắt nhìn Đoàn Chấp một cái.

Nhưng anh hơi do dự, lại thấp giọng nói, "Em, nhẹ một chút."

Đoàn Chấp cười hôn anh một cái, "Được."

......

Quả nhiên lời đàn ông nói trên giường không được tin mà.

Hơn một giờ sau, Quý Thư Ngôn nằm sấp trên giường, mệt đến mức ngay cả một ngón tay cũng không nhấc lên được, Đoàn Chấp còn nằm đè lên người anh nghịch tóc, tinh thần sáng láng.

Anh thật sự không hiểu, vì sao rõ ràng không làm đến bước cuối cùng, nhưng anh vẫn mệt như thế.

Đoàn Chấp thật sự rất lắm chiêu trò, rõ ràng trong rạp chiếu phim còn ra vẻ đạo mạo, nói cược thua sẽ cho anh thiếu nợ trước, kết quả vừa vào khách sạn, lập tức trở mặt.

Tên lừa đảo.

Anh nhớ vừa rồi mình nói mấy lời làm nhảm để xin tha, nhịn không được che mặt lại, lỗ tai cũng nóng bừng lên.

Đoàn Chấp vừa nhìn thấy anh như vậy, đã biết anh lại thẹn thùng, đã làm nhiều lần như vậy, da mặt vẫn mỏng như thế, chuyện này thật tốt biết bao.

Hắn lấy cánh tay che mặt Quý Thư Ngôn xuống, đưa điện thoại di động đến trước mắt Quý Thư Ngôn, "Trước tiên chúng ta nên xem tối nay ăn gì đã?"

Vừa mới tập thể dục kịch liệt, quả thật cần phải bổ sung năng lượng.

Quý Thư Ngôn không tình nguyện nhìn thoáng qua điện thoại di động, nhà hàng gần đây không ít, vô cùng rực rỡ, nhưng giao hàng vào giờ này đều không nhanh.

Anh vuốt lên vuốt xuống, nghĩ đến việc đặt hàng giao hàng nhanh hơn, lại nhớ tới Đoàn Chấp thích ăn pizza, bèn chọn một tiệm pizza có doanh thu cao, "Quán này đi."

Đoàn Chấp nhướng mày, "Anh chắc chứ? Sao không gọi món xào, em thấy gần đây có món Thái anh thích mà."

Quý Thư Ngôn nhắm mắt lại, "Không cần, cứ ăn pizza đi."

Đoàn Chấp cũng không nói gì nữa, đặt hàng.

🐾 🐾 🐾

Pizza rất nhanh được đưa tới, nửa giờ sau, nhân viên phục vụ khách sạn gõ cửa, mang đồ ăn đến rồi hỏi bọn họ có cần các dịch vụ khác không.

"Không cần." Đoàn Chấp cầm pizza vào, ngồi xuống bên cạnh Quý Thư Ngôn.

Bọn họ vừa mới đi tắm rửa, hiện tại đều đã thay đồ thành áo choàng tắm của khách sạn, pizza đặt trên bàn trà, hai người không ngồi trên sô pha, mà ngồi trên đệm ăn.

Trên TV chiếu một bộ phim cũ Casablanca, là do Quý Thư Ngôn chọn, bộ phim trong rạp vừa rồi không hay nên họ đã tìm một bộ khác.

Quý Thư Ngôn rất ít khi ăn mấy món như pizza hay gà rán, nhưng sau khi ăn hai miếng pizza lại cảm thấy hương vị cũng được, đặt pizza trên tay, rồi ngẩng đầu xem TV, đề phòng vụn bánh rơi trên người.

Đoàn Chấp cười rộ lên, hỏi anh, "Anh chưa từng hẹn hò như vầy bao giờ đúng không?"

Quý Thư Ngôn không hiểu.

Đoàn Chấp giúp anh lau sạch vụn bánh bên miệng, "Em cảm thấy trước kia anh đi hẹn hò sẽ vô cùng thanh lịch, đi xem hòa nhạc, sau đó đặt một nhà hàng cao cấp, giống như hôm sinh nhật em vậy."

Quý Thư Ngôn lúc này mới hiểu ra, bật cười ngây ngốc, "Không cường điệu như thế đâu."

Anh nhìn Hắc Bạch mỹ nhân trên TV, lại nói, "Thật ra tôi cũng không nhớ rõ lắm, mình từng hẹn hò như thế nào, không phải đang lừa em đâu, thật sự đã rất lâu rồi nên không còn nhớ."

Anh nhớ lại, "Lần đầu là hồi còn học trường đại học, hình như đều ở trong thư viện, thỉnh thoảng ra ngoài ăn cơm, sau đó công việc quả thật như em thấy đấy, muốn hẹn hò thì phải đặt nhà hàng và vé vào cửa trước, nhưng bọn tôi đều quá bận, có đôi khi còn chưa kịp ăn xong, đã bị một cuộc điện thoại gọi về bệnh viện."

Vì vậy, bọn họ không hẹn hò được mấy lần, đã nhận ra hai người không hợp. Tình yêu cũng giống như công việc, cần phải có sự kết nối, cứ nghĩ đến chuyện hẹn hò thì làm sao có thể quán xuyến gia đình cho tốt được.

Vì vậy, đối phương vào một ngày Valentine nói chia tay với anh, anh cũng không thấy buồn, khách sáo chúc cô ấy sớm tìm được tình yêu mới.

Ngẫm lại, hình như anh quả thật chưa từng có bất kỳ buổi hẹn hò ấn tượng nào, kiểu người giống như anh, luôn bình tĩnh nhạt nhẽo, nói thẳng ra là không thú vị.

Anh ngẩng đầu nhìn Đoàn Chấp, "Em cũng thấy hẹn hò với tôi rất nhàm chán sao?"

Lúc anh và Đoàn Chấp hẹn hò, cũng thường xuyên bởi vì chuyện của bệnh viện, tạm thời thay đổi kế hoạch, tuy Đoàn Chấp không oán hận, lúc nào cũng để anh giải quyết chuyện bệnh viện trước, nhưng ai lại không muốn thời gian của người yêu là dành cho mình.

Nhiều lúc anh thấy rất có lỗi, nhưng lại không biết nên bồi thường như thế nào.

Đoàn Chấp lắc đầu, "Không đâu."

Hắn dùng bàn tay sạch sẽ ôm Quý Thư Ngôn vào lòng, dán vào trán anh, "Giống như bây giờ đã là rất tốt rồi."

Môi hắn khẽ chạm vào trán Quý Thư Ngôn, "Ở trong khách sạn như thế này, anh mặc áo ngủ cùng em ăn pizza, em đã cảm thấy cả người anh đều là của em. "

Quý Thư Ngôn giật mình, ngẩng đầu lên, Đoàn Chấp đang nhìn anh, ánh mắt vô cùng dịu dàng, gần như là lấp lánh phát sáng.

Thật kỳ lạ, anh đã nghĩ vậy.

Thật ra anh vẫn không biết Đoàn Chấp vì sao lại thích mình.

Không phải anh không tự tin vào bản thân, anh biết mình ưu tú, gia thế hay công việc đều rất xuất sắc, bộ dạng cũng không tệ lắm, nhưng Đoàn Chấp rõ ràng không phải vì những thứ này mới yêu anh.

Anh bất tri bất giác nở nụ cười, nhẹ giọng nói ra những lời trong lòng, "Em thật kì lạ."

Thấy Đoàn Chấp vẫn còn nhìn mình, anh đột nhiên tiến lại gần, hôn lên môi Đoàn Chấp một cái.

Lúc này đến phiên Đoàn Chấp ngẩn ra, "Sao vậy?"

"Không có gì," Quý Thư Ngôn nói như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên uống một ngụm coca, "Tự dưng cảm thấy em rất đáng yêu mà thôi."

🐾 🐾 🐾

Ăn tối xong, Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp không cọ xát quá lâu liền đi ngủ, Đoàn Chấp giống như một chú chó lớn, nhất định phải dính vào người Quý Thư Ngôn, Quý Thư Ngôn giãy giụa vài lần cũng không thoát ra được, cuối cùng cũng mặc kệ hắn.

Sáng hôm sau, hai người dậy trước tám giờ, thu dọn đồ đạc đi ra ngoài xem triển lãm trí tuệ nhân tạo Đoàn Chấp đã đặt trước.

Quý Thư Ngôn không biết nhiều về trí tuệ nhân tạo, cũng không hứng thú với nó, ngày hôm sau thu dọn xong thì xuất phát, đi dạo quanh triển lãm cưỡi ngựa xem hoa, dọc đường đều nghe Đoàn Chấp giảng giải cho mình.

Anh thấy hơi có hứng thú với một công ty nghiên cứu robot y tế, tiến lên quan sát hồi lâu, còn cầm lấy tờ rơi của người ta.

Tiện tay lật mấy trang, anh hỏi Đoàn Chấp, "Sau khi tốt nghiệp em muốn làm gì? Có định ra nước ngoài tu nghiệp không?"

Đoàn Chấp nói, "Trước mắt vẫn muốn tham gia phát triển phần mềm, nhưng em cũng đang khám phá các phương hướng khác, muốn trước khi tốt nghiệp thử nhiều hơn một chút."

Quý Thư Ngôn gật gật đầu, đối với phương diện này của Đoàn Chấp cũng không lo lắng nhiều, Đoàn Chấp là một người có ý thức tự chủ rất cao, anh là một người ngoài nghề, không nên khoa tay múa chân.

Nhưng anh nhận ra Đoàn Chấp không trả lời vấn đề hắn có xuất ngoại hay không, anh nhìn Đoàn Chấp một cái, cũng không hỏi thêm.

Hai người đàn ông đi dọc theo bản đồ tham quan hội trường.

Đoàn Chấp xem rất nghiêm túc, thật ra không cần Quý Thư Ngôn hỏi, hắn cũng đã suy nghĩ mình nên làm gì sau khi tốt nghiệp rồi.

Lúc trước hắn còn chưa có cảm giác cấp bách như bây giờ, dù sao hắn cũng mới học năm hai, còn có rất nhiều cơ hội để thử, mặc kệ hắn có nguyện ý chấp nhận hay không, gia thế ưu việt của mình, kinh nghiệm và nhân mạch mà cha hắn cung cấp cho, đều đủ để hắn thử nghiệm rồi sai lầm.

Cho dù bây giờ đã cùng người trong nhà đoạn tuyệt quan hệ, tiền tài và kinh nghiệm hắn đã tích lũy lúc trước, cũng có thể để cho hắn có khởi đầu tốt hơn nhiều so với người khác.

Nhưng bây giờ thỉnh thoảng hắn lại cảm thấy vô cùng nôn nóng, nhất là khi đứng bên cạnh Quý Thư Ngôn.

Hắn cúi đầu nhìn Quý Thư Ngôn, theo bản năng sờ cổ tay trái, nơi đó vẫn còn đeo chiếc đồng hồ Quý Thư Ngôn tặng cho mình.

Mà Quý Thư Ngôn đang cúi đầu xem tờ rơi, không chú ý tới ánh mắt Đoàn Chấp vẫn đang nhìn mình.

🐾 🐾 🐾

Bọn họ ở trong triển lãm đến buổi trưa, đi gần hết một vòng, rồi mới ra ngoài ăn cơm.

Lần này Quý Thư Ngôn nhớ chỗ đặt trước, nhưng có lẽ đo buổi trưa, lại gần hai giờ, người trong nhà hàng ngược lại không nhiều lắm, bọn họ ăn tại một nhà hàng Quảng Đông, lúc tính tiền, Quý Thư Ngôn phát hiện ra Đoàn Chấp đã trả trước.

Anh cầm tờ hóa đơn, ánh mắt hơi trầm xuống, tờ giấy mỏng nắm trong tay cũng không có mấy phân lượng, nhưng thật sự rất đáng lo ngại.

Anh đã quen với việc trở thành một quý ông, trước kia cũng đều là quen mấy cô gái có gia cảnh tốt, cả hai đều độc lập về kinh tế, ai cũng biết đối phương không quan tâm đến tiền bạc, cho nên cũng không để ý đến chuyện ai là người thanh toán hóa đơn, chỉ là vào ngày sinh nhật và các ngày lễ khác, sẽ tặng lại anh những món quà sau khi đã tỉ mỉ lựa chọn.

Duy chỉ có Đoàn Chấp, có rất nhiều lúc sẽ bất động thanh sắc thanh toán hết, nếu không phải anh nhiều lần nhấn mạnh, có lẽ ngay cả tiền phòng khách sạn cũng không đến phiên anh trả.

Quý Thư Ngôn nhịn không được nhíu nhíu mày.

Anh cũng không phải muốn cùng Đoàn Chấp phân biệt rõ ràng về kinh tế như vậy, nhưng bị người yêu nhỏ hơn mười ba tuổi của mình chiếu cố khắp nơi như vậy, anh quả thực rất khó tiếp nhận.

Bỏ qua gia cảnh và tính cách của hai người, về phương diện cá nhân, thực lực kinh tế của anh so với một sinh viên như Đoàn Chấp dư dả hơn rất nhiều, anh lại còn lớn tuổi hơn Đoàn Chấp, đương nhiên sẽ cho rằng mình nên trả tiền nhiều hơn một chút, nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược.

Hết lần này tới lần khác Đoàn Chấp hoàn toàn không cảm thấy có chỗ nào không đúng, vô cùng săn sóc, căn bản không lưu lại một đường thương lượng cho anh.

Quý Thư Ngôn nhét điện thoại di động vào trong túi, thở dài trong lòng, cũng không có nói gì, bảo với Đoàn Chấp một câu, "Đi thôi."

🐾 🐾 🐾

Quý Thư Ngôn tối nay phải trực ca đêm, năm giờ chiều đã phải trở về bệnh viện, bọn họ không đi đâu khác nữa mà ở lại trung tâm thương mại.

Trung tâm thương mại này có một nhà sách mới xây, chiếm diện tích khá lớn, gần như chiếm cứ cả một tầng lầu, chủng loại sách phong phú gần như một thư viện, Quý Thư Ngôn lúc trước đã muốn tới nhưng lại không có cơ hội, lần này vừa vặn cùng Đoàn Chấp đi ngang qua.

Sau khi chọn được sách, anh đi xuống cầu thang mua vài món tráng miệng và bánh mì, chuẩn bị mang đến cho đồng nghiệp.

Trong khi chờ đợi bánh mì sừng ra lò, Đoàn Chấp chú ý tới máy chơi game màu đen bên cạnh, bên trong là rất nhiều ô lưới nhỏ, chỉ cần bỏ tiền vào, mấy phần quà nhỏ sẽ rơi ra ngẫu nhiên.

Trong nhận thức của Quý Thư Ngôn, đây đều là thứ trẻ con mới thích, ngay cả Quý Viên cũng không chơi, nhìn lướt qua mấy lần cũng không thèm để ý, nhưng đợi đến khi anh nhận túi đồ từ nhân viên, lại phát hiện ra Đoàn Chấp đang quét mã trả tiền.

"Em thích cái này hả?" Anh bối rối hỏi.

"Ừm," Đoàn Chấp nhét mấy đồng xu vào, "Bởi vì không biết sẽ rơi ra cái gì, giống như đang chờ mở quà vậy."

Quý Thư Ngôn nhìn hắn một cái, "Vậy em đã mở được gì rồi?"

Đoàn Chấp suy nghĩ một chút, "Móc khóa, bật lửa, ví gấu nhỏ, sôcôla và kẹo cao su."

Tựu chung lại, tất cả đều là những thứ vô dụng.

Quý Thư không nói gì, yên lặng đứng ở bên cạnh,kỳ thú nhìn một thứ giống như quả trứng.

Đoàn Chấp nhặt quả trứng lên, xoắn nó dọc theo khe hở ở giữa, sau khi nhìn thấy thứ bên trong, vẻ mặt có chút kỳ quái.

Quý Thư Ngôn cũng tiến lại gần nhìn thoáng qua.

Chỉ thấy bên trong vỏ trứng là một chiếc nhẫn nhựa giá rẻ, vừa nhìn đã biết là đồ chơi lừa gạt trẻ con.

Anh trêu ghẹo nhìn Đoàn Chấp, "Thích không?"

"Vẫn được, không tính là tệ lắm." Đoàn Chấp nói.

Nói rồi hắn lấy chiếc nhẫn từ trong vỏ trứng ra, đặt ở đầu ngón tay nhìn một lát, đột nhiên nắm lấy tay Quý Thư Ngôn, đeo vào tay Quý Thư Ngôn.

Là ngón đeo nhẫn.

Kích thước vừa vặn, không quá chật.

Kiểu dáng chiếc nhẫn khá bắt mắt, vòng nhẫn nhựa màu bạc phối hợp với một viên đá quý giả màu hồng, nhưng tay Quý Thư Ngôn thật sự rất thon dài xinh đẹp, dưới ánh đèn mềm mại tinh tế, đeo chiếc nhẫn này vào đều tôn lên vài phần tinh xảo.

"Cũng rất đẹp nữa." Đoàn Chấp nói.

Quý Thư Ngôn chỉ cảm thấy Đoạn Chấp lại ngứa đòn, "Thích như vậy sao em không đeo đi."

Anh cũng không để ở trong lòng, tháo chiếc nhẫn ra, tiện tay nhét vào trong túi.

Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, đã bốn giờ, "Đi thôi, tôi sắp trễ rồi."

🐾 🐾 🐾

Quý Thư Ngôn đưa Đoàn Chấp về trường học trước, sau đó mới đến bệnh viện.

Trên đường đi, anh phát hiện Đoàn Chấp không nói gì, còn tưởng Đoàn Chấp mệt mỏi, điều chỉnh tiếng nhạc, "Nếu em mệt thì ngủ một lúc, đến trường tôi gọi em."

Đoàn Chấp lại lắc đầu, "Em không buồn ngủ."

Nhưng hắn không nhịn được nhìn chằm chằm bàn tay Quý Thư Ngôn đặt trên vô lăng, trên tay Quý Thư Ngôn vẫn luôn sạch sẽ, ngoại trừ vết chai mỏng ở đầu ngón tay ra, những nơi khác đều rất xinh đẹp thanh tú, giống như một viên ngọc bích, đồ trang sức thường đeo nhất chính là một chiếc đồng hồ màu bạc thương hiệu Omega, không còn cái gì khác cả.

Nhưng trước mắt hắn lại hiện lên bộ dáng Quý Thư Ngôn vừa đeo chiếc nhẫn giá rẻ kia.

"Chú Quý." Hắn đột nhiên gọi một tiếng.

"Hửm?"

"Nếu như em..." Đoàn Chấp nói được mấy chữ, lại lắc đầu, cười một tiếng, "Không có gì."

Quý Thư Ngôn có chút khó hiểu nhìn Đoàn Chấp một cái, nhưng đèn đỏ đã biến thành đèn xanh, anh rẽ trái rồi hòa vào dòng xe cộ, cũng không hỏi nữa.

Đoàn Chấp nhìn cây ngô đồng không ngừng lướt qua bên ngoài cửa sổ, mùa đông đã qua, cây ngô đồng đã trở nên trơ trụi tiêu điều, giống như sắc trời xám xịt, không còn nhìn thấy những ngày nắng đẹp của ngày hôm qua.

Điều hắn vừa muốn hỏi thật ra là, chú Quý, nếu một ngày nào đó cháu trịnh trọng mua nhẫn cưới đắt tiền xinh đẹp, chú có đeo nó vào cho cháu không?

Nhưng lời còn chưa nói ra miệng, hắn đã thấy mình liều lĩnh, không nói tiếp.

Quý Thư Ngôn yêu hắn đã giống như hắn trúng số độc đắc, dựa vào đâu hắn lại muốn nói chuyện lâu dài với Quý Thư Ngôn chứ.