Cháu Kiềm Chế Xíu Đi

Chương 46: Mợ



🐾 Tác giả: Tùng Tử Trà | Editor: Mèo | Beta: Gắt🐾

==============

Nhân lúc chưa đóng cửa Quý Viên đi ra ngoài ăn một bữa khuya, bụng nhỏ đã được ăn no đang trên đường trở về, trên tay còn xách theo một túi đồ ăn vặt mua ở cửa hàng tiện lợi, về ký túc xá định chia cho mọi người mỗi người một phần.

Nhưng cậu vừa đi tới cổng trường, ánh mắt chuyển động, đột nhiên phát hiện bên tường vây có một bóng dáng quen thuộc.

Đoàn Chấp.

Nếu chỉ có một mình Đoàn Chấp thì cũng thôi đi, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy hình như trong ngực Đoàn Chấp vẫn còn ôm một người, nhưng vì chiều cao khác biệt, khuôn mặt người nọ bị che kín, chỉ có thể nhìn thấy thân hình gầy gò, dưới lớp áo khoác lộ ra một đoạn da trắng như tuyết.

Úi chà chà, không phải cậu bắt gặp anh Đoàn và đối tượng hẹn hò riêng tại hiện trường chứ, kích thích quá đi à.

Quý Viên sờ sờ cằm, lộ ra nụ cười hóng hớt.

Tuy đã biết Đoàn Chấp có đối tượng, nhưng bọn họ đều chưa từng gặp qua, Đoàn Chấp lại giấu kín mít người "chị dâu" này, ngay cả gọi video cũng không gọi ở trong ký túc xá, mỗi lần trở về lại xuân tâm nhộn nhạo, khóe mắt, đuôi lông mày đều không giấu không được vẻ dịu dàng, chính thức bị ký túc xá nhất trí ghét bỏ.

Nhưng ghét bỏ thì ghét bỏ, trước khi Đoàn Chấp không chủ động giới thiệu, bọn họ ai cũng không có ý đi dò xét.

Nhưng hôm nay ngoài ý muốn gặp được, cũng đâu thể trách cậu mà đúng không.

Quý Viên cứng đầu, nghiêm túc gật gật đầu, sau đó ôm một túi đồ ăn vặt lớn, rón rén đi lại gần vài bước, duỗi dài cổ, chuẩn bị hù Đoàn Chấp.

Nhưng ngay khi cậu cách Đoàn Chấp vài bước, Đoàn Chấp hơi nghiêng người, cúi đầu hôn người trong ngực.

Quý Viên còn chưa kịp cảm thấy xấu hổ thì đã thấy rõ người đang ngẩng đầu đón nhận nụ hôn.

Mặc áo khoác len màu đen, khuy măng sét vàng có hình hoa chéo, làn da trắng nõn, một đôi mắt phượng đen lạnh lùng xinh đẹp, lông mi rũ xuống, ngũ quan góc cạnh nhưng thanh tú, đôi môi hồng nhuận mềm mại, giống như một bông hồng đang chờ được ngắt.

Quý Viên sững người tại chỗ.

Thứ trong tay bị buông lỏng, lạch cạch một tiếng lăn trên mặt đất, đồ uống bên trong rơi đầy đất, lăn xa nhất chính là lon cà phê cậu mua về cho Đoàn Chấp.

Nhưng Quý Viên không quan tâm đến việc nhặt nó lên, cậu kinh ngạc nhìn người bị Đoàn Chấp ôm vào trong ngực.

Đó không phải là ai khác, chính là cậu của mình, Quý Thư Ngôn.

Thậm chí chiếc áo khoác trên người Quý Thư Ngôn, là chiếc mà trước đây cậu đi dạo phố đã mua cho anh.

Cậu ngu người luôn.

......

Đoàn Chấp không ngờ lại gặp phải chuyện này, hắn thế mà lại có thể gặp Quý Viên ở ngoài trường học, rõ ràng vừa rồi lúc ra ngoài, Quý Viên vẫn còn đang nằm trên giường.

Hắn không quan tâm đến chuyện khác, theo bản năng cúi đầu nhìn biểu tình của Quý Thư Ngôn, lại theo bản năng hơi nghiêng người chắn ngang Quý Thư Ngôn.

Hắn đứng yên tại chỗ mới tốt, vừa động đậy một cái là Quý Viên lập tức bùng nổ.

"Đoàn Chấp!" Quý Viên tức giận đến mức giống y hệt một con cá nóc, rõ ràng cậu chưa từng đánh nhau, nhưng bây giờ phản ứng đầu tiên lại là kéo tay áo hắn, "Anh làm gì vậy! Anh... Anh bắt nạt cậu em!"

Với tư thế vừa rồi của Quý Thư Ngôn, thế nào cũng không thể nói là bị ép buộc.

Nhưng Quý Viên mặc kệ, đại não con người có cơ chế bảo vệ, cậu tựa như một con chuột đất không muốn đối mặt với hiện thực, kiên định cho rằng là Đoàn Chấp đang gây khó dễ cho Quý Thư Ngôn.

Đoàn Chấp nhướng mày.

Bắt nạt?

Hình như nói như vậy, cũng không sai.

Quý Viên đi qua đống đồ ăn vặt rơi xuống đất, hùng hổ đi tới, cậu cũng không biết mình muốn làm gì, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Anh em dù có tốt đến đâu, cũng không thể chiếm tiện nghi của cậu cậu được!

Nhưng tay cậu còn chưa chạm vào góc áo Đoàn Chấp, đã nghe thấy người cậu lạnh lùng của mình, nhỏ giọng gọi tên, "Quý Viên."

Thanh âm Quý Thư Ngôn không cao không thấp, không hoảng hốt cũng không nghiêm khắc, lãnh đạm bình tĩnh như lúc bình thường.

Quý Viên lại giống như đột nhiên bị người ta siết chặt dây cương, phanh lại, suýt nữa thì vấp ngã.

Cậu vốn còn đang hùng hổ, bị gọi một tiếng, lại đột nhiên ỉu xìu, cúi đầu lảo đảo đứng ở đó.

"Cậu."

Cậu không tình nguyện gọi một tiếng, cũng không chịu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mũi giày mình.

Ba người đứng trên con phố chớm đông lạnh giá, xa xa chỉ có một người gác cổng đang đững xem náo nhiệt, yên tĩnh đến kì lạ.

Quý Thư Ngôn cũng không ngờ, kế hoạch quả thật không kịp thay đổi, vốn định nghỉ đông mới ngả bài với Quý Viên, bây giờ lại bất ngờ không kịp đề phòng hiện ra.

Nhưng có lẽ là bởi vì anh đã sớm chuẩn bị tâm lý, sau khi khiếp sợ ban đầu qua đi, nhanh chóng tỉnh táo lại.

"Chỗ này không phải chỗ nói chuyện." Quý Thư Ngôn trong lòng có quyết định, nói với Quý Viên, "Cháu về nhà với cậu, có chuyện gì về nhà rồi nói."

Quý Viên bĩu môi, giống như là muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói ra, ngược lại mặt phồng lên, lùi về sau hai bước, nhặt đồ ăn vặt cùng đồ uống làm rơi trên mặt đất lên.

Bộ dạng vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Quý Thư Ngôn mềm lòng hơn nửa, có hơi bất đắc dĩ, cúi người nhặt lên mấy lon cà phê, đưa cho Quý Viên, Quý Viên nhận lấy, nhét vào trong túi.

Mà bên kia, Đoàn Chấp cũng nhặt lên mấy gói khoai tây chiên và kẹo dẻo, bỏ vào trong ngực Quý Viên.

Quý Viên vẫn không muốn để ý đến hắn, xoay mặt sang một bên, dùng sức "hứ" một tiếng.

Cậu tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không đem đồ ăn vặt chia cho Đoàn Chấp nữa.

Một viên kẹo cũng không.

Cậu ôm túi đồ ăn vặt của mình, buồn bực một mạch đi về phía trước.

Bốn phía trống trải vắng vẻ, chỉ có duy nhất chiếc xe của Quý Thư Ngôn, rất dễ tìm.

Lên xe, cậu nhanh chóng chiếm vị trí lái phụ như một con cá trích.

Đoàn Chấp cũng không có ý đoạt với cậu, cùng Quý Thư Ngôn liếc nhau một cái, ngồi vào hàng ghế sau.

🐾 🐾 🐾

Trên đường về, bầu không khí trong xe gần như ngưng trệ.

Đoàn Chấp Ngồi ở hàng ghế sau, trầm mặc đánh giá đôi cậu cháu ở ghế trước, Quý Thư Ngôn thì không nhìn ra gì, thần sắc bình thản, gần như là toàn tâm toàn ý lái xe, Quý Viên thì cúi đầu, vẻ mặt oan ức, giống như đang giằng co nội tâm, mím chặt môi, không nói một lời. Nhưng ai cũng nhìn ra được cậu chắc chắn đã nghẹn một bụng tức giận.

Khó khăn thật.

Đoàn Chấp thầm nghĩ, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy có chuyện khó giải quyết như vậy.

Chính hắn come out với người nhà cũng không khó khăn đến như vậy, trong lòng hắn xưa nay cường ngạnh, cũng không có tâm tư để ý nhiều chuyện làm gì, chấp nhận hoặc là không chấp nhận, chẳng có cái gọi là lập lờ ở giữa.

Nhưng Quý Viên... Hắn lại nhìn Quý Thư Ngôn, trong lòng thở dài, đừng nói Quý Thư Ngôn, chính hắn cũng cảm thấy Quý Viên giống hệt một đứa trẻ, đột nhiên bị kinh hách như thế, cũng rất đáng thương.

Nửa tiếng sau.

Quý Thư Ngôn đỗ xe trong gara.

"Xuống xe." Anh nói với hai người khác trong xe.

Ba người cùng nhau đi vào phòng khách, trong biệt thự vẫn giống như trước khi Quý Thư Ngôn đi, trên bàn vẫn còn đặt đĩa nhựa ghi âm mà anh tiện tay đặt ở đó.

Quý Thư Ngôn bật đèn lên, trong phòng trở nên ấm áp sáng sủa, cuối cùng cũng không còn vắng vẻ như trước, như trước kia ba người bọn họ cùng nhau đi vào, trong phòng sẽ luôn vô cùng náo nhiệt hoạt bát, Quý Viên một mình có thể nói hết một tiếng đồng hồ, như cái loa phát thanh khiến người ta đau hết cả đầu, Quý Thư Ngôn nghe nhiều đến mức đầu óc choáng váng, chỉ hy vọng cậu yên tĩnh một chút.

Nhưng Quý Viên bây giờ trở nên yên tĩnh, anh lại không quen.

Quý Thư Ngôn cởi áo khoác, ngồi xuống bàn ăn dài, nói với Quý Viên và Đoàn Chấp, "Hai đứa cũng ngồi đi."

Đây có nghĩa là bắt đầu nói chuyện.

Quý Thư Ngôn rót một ly nước chanh, đẩy tới trước mặt Quý Viên, "Có gì muốn hỏi thì giờ hỏi đi."

Quý Viên một hơi uống hết ly nước này, đá bên trong đã tan gần hết, nhưng vẫn không thể dập tắt lửa giận trong lòng cậu, vừa rồi nghẹn cả một đường bây giờ rốt cục cậu cũng bùng nổ.

"Hai người xảy ra chuyện gì vậy?!" Cậu trừng mắt nhìn Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp, hai người này sóng vai ngồi cùng một chỗ, thật sự giống như một đôi, thấy vậy cậu suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, nhưng cậu còn ôm một tia hy vọng yếu ớt, "Hai người đang đùa thôi đúng không? Chỉ đang chơi sự thật hay mạo hiểm thôi đúng không?"

Đây là lá chắn hợp lý nhất mà cậu có thể nghĩ ra.

Người bạn thân nhất và người cậu thân yêu của mình, hôn nhau.

Nhưng Quý Thư Ngôn nhìn cậu, bình tĩnh lạ thường, ánh mắt đen như một cái hồ sâu không thấy đáy, khiến cho người ta đoán không ra anh đang suy nghĩ cái gì.

"Không phải, " Quý Thư Ngôn chọc thủng ảo tưởng của Quý Viên, "Cậu và Đoàn Chấp đang yêu đương."

Anh nói, "Không phải là một trò đùa, cũng không phải là đang chơi sự thật hay mạo hiểm, mà là cậu thích em ấy."

Cậu thích em ấy.

Bốn chữ này giống như sấm sét, không chỉ khiến Quý Viên bùng nổ, ngay cả Đoàn Chấp cũng có hơi giật mình, quay đầu nhìn Quý Thư Ngôn.

Hắn cho rằng Quý Thư Ngôn ít nhiều sẽ hòa hoãn một chút, không nghĩ tới vừa lên đã thẳng thắn như vậy, căn bản không cho Quý Viên đường sống.

Hắn lại nhìn Quý Viên ở phía đối diện, quả nhiên, bộ dáng Quý Viên đã bị bổ đến cháy xém bên ngoài.

Hắn ho khan một tiếng, ý đồ muốn cứu vớt một chút, "Thật ra chuyện này trách nhiệm chính thuộc về anh, cậu em vốn không có ý gì với anh, là anh thầm mến chú ấy, cố ý..."

Nhưng hắn còn chưa nói hết, Quý Thư Ngôn đã lạnh lùng nhìn hắn một cái.

Ánh mắt kia dường như muốn nói, có lẽ chỉ có hai chữ, câm miệng.

Đoàn Chấp lại im lặng.

Quý Thư Ngôn trầm mặc trong chốc lát, mới nói, "Cậu và Đoàn Chấp là thật sự thích nhau, chuyện này rất bình thường, sớm chiều ở chung nên sinh tình cảm, cũng không làm gì sai mà phải trốn tránh. Bọn cậu đã ở bên nhau hai tháng, cũng có rất nhiều chuyện đã xảy ra, bản thân cậu cũng từng lung lay, nhưng cuối cùng cậu vẫn muốn đi tiếp với em ấy, em ấy nghiêm túc, cậu cũng vậy. Không nói cho cháu biết ngay lập tức, là sợ cháu không thể chấp nhận, nhưng cậu cũng đã có ý định, kỳ nghỉ đông sẽ thẳng thắn chuyện này với cháu."

Chỉ không ngờ rằng sự cố lại đến đột ngột như vậy, trong những phút cuối cùng của lễ giáng sinh, Quý Viên tự mình phát hiện.

Quý Viên hít hít mũi, cảm thấy mình sắp khóc.

Cậu quá hiểu cậu mình, Quý Thư Ngôn nói mình nghiêm túc, vậy thật sự sẽ là nghiêm túc, không phải là nhất thời xúc động, mà đã suy nghĩ kỹ lưỡng.

Cậu đáng thương nhìn Quý Thư Ngôn, vành mắt cũng đỏ lên, "Nhưng không phải cậu từng có bạn gái sao, gì nhỉ, dì Triệu ấy, còn có bác sĩ Từ ở bệnh viện cậu nữa, nữ giáo sư ở đại học..."

Cậu lau mặt.

Đoàn Chấp nhướng mày, vi diệu nhìn Quý Thư Ngôn, những cái tên này hắn một cái cũng không biết.

Quý Thư Ngôn không nói gì, đã là lúc này rồi, trí nhớ xuất sắc của Quý Viên từ trước đến nay cũng được thể hiện ra, "Mấy người cháu nói đều chỉ là theo đuổi cậu thôi, không phải đối tượng kết giao của cậu."

"Nhưng cậu đã từng có bạn gái mà." Quý Viên lớn tiếng la hét, kiên quyết không lùi một bước, "Cậu đừng có lừa cháu, cháu nghe ba mẹ kể hết rồi!"

Quý Thư Ngôn im lặng vài giây, nói, "Khi đến tuổi trung niên, cậu mới đột nhiên phát hiện khuynh hướng tình dục của mình, không được sao?"

Đoàn Chấp suýt chút nữa bật cười ra tiếng.

Hắn nghĩ tới rất nhiều cảnh Quý Thư Ngôn giằng cò với Quý Viên, nhưng không ngờ tới lại có cả phong cách kiểu này, tuy Quý Viên vô cùng đáng thương, Quý Thư Ngôn cũng rất đau đầu.

Nhưng thật sự, có hơi buồn cười.

Hắn gần như đã có thể tưởng tượng, Quý Thứ Ngôn đã giáo huấn Quý Viên như thế nào khi cậu gây chuyện hồi còn bé.

Quý Viên đã bất chấp Đoàn Chấp đang bên cạnh, lần này cậu thật sự đã ỉu xìu, ỉu như một cái bắp cải phơi sương, chỉ cần chạm một chút là có thể thoát hết nước ra ngoài.

Cậu của mình đã đem tất cả nghi vấn chặn lại, đây hoàn toàn không phải là thương lượng mà là thông báo.

Quý Thư Ngôn nhìn chằm chằm khuôn mặt khóc lóc của Quý Viên, vẻ mặt hơi ảm đạm.

Anh cũng có có ý chiếu lệ với Quý Viên, ngược lại, anh đang coi Quý Viên là một người trưởng thành có thể giao tiếp, mới có thể bình tĩnh nghiêm túc thông báo như vậy.

Anh tin Quý Viên sẽ hiểu.

Nhưng Quý Viên bây giờ nhìn anh với vẻ oan ức như vậy, anh lại cảm thấy Quý Viên lại trở về cái thời vẫn còn để đầu củ cải nhỏ ngồi trong ngực anh, hai má đầy thịt, ầm ĩ không cho anh xem sách, rồi lại nhét sôcôla vào bên miệng anh.

Anh thở dài, rút giấy ra, ngồi xuống bên cạnh Quý Viên, giúp cậu lau mặt.

"Khóc gì chứ," Anh véo mũi Quý Viên, "Cậu cũng có phải mắc bệnh nan y hay phạm phải trọng tội gì đâu, cậu chỉ đang yêu đương thôi mà, không phải cháu rất muốn có mợ sao?" Anh chỉ vào Đoàn Chấp, "Có rồi nè, đang ở đó đó."

Đoàn Chấp lập tức ngồi thẳng tắp, tràn ngập từ ái cười với Quý Viên.

Ai muốn người mợ kiểu này chứ!

Quý Viên càng tức giận hơn.

Nhưng cậu còn chưa kịp kháng nghị, đã bị Quý Thư Ngôn ôm vào trong ngực.

Quý Thư Ngôn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu, giống như vô số lần trước kia.

"Cậu không hy vọng cháu sẽ phải chấp nhận ngay, " Quý Thư Ngôn nói, "Nhưng cậu chưa từng muốn lừa cháu, cháu là cháu ngoại của cậu, là người thân quan trọng nhất với cậu. Cháu có thể giả vờ không biết, có thể nổi giận với cậu, có thể phản đối, nhưng đừng để cậu chờ đợi quá lâu, được không?"

Quý Viên tựa vào vai Quý Thư Ngôn, ngửi thấy mùi hoa hồng nhàn nhạt trên người Quý Thư Ngôn, mũi chua xót.

Cú sốc của đêm nay, sự tức giận được che giấu, sự khó hiểu với Đoàn Chấp và Quý Thư Ngôn, đã hoàn toàn tan biến trong vòng tay này.

Đây là cậu của mình, là người đã chăm sóc và nuôi nấng cậu lớn lên, là người đi họp phụ huynh cho cậu, cùng đến bệnh viện, ôm cậu đọc sách viết chữ.

Là người yêu thương cậu nhất, giống như cha mẹ đã mất của mình.

Cậu ôm lấy cổ Quý Thư Ngôn, "Vậy cậu, trước tiên để cháu tiêu hóa....tiêu hóa một chút."

Cậu vẫn cần thêm thời gian.

- -------------------

Từng Tử Trà: Viên Nhi, Can you feel the love tonight? (Quý Viên: No!) )