Cháu Kiềm Chế Xíu Đi

Chương 51: Anh có đồng ý quản em không?



🐾 Tác giả: Tùng Tử Trà | Editor: Mèo | Beta: Gắt🐾

========================

Đoàn Chấp tuy nói sẽ chuyển đến nhà Quý Thư Ngôn, nhưng cũng không nhàn rỗi.

Trường học của hắn đang trong kỳ nghỉ mùa đông, nhưng phòng làm việc thì không phải vậy, vẫn phải tiếp tục chạy dự án với những người khác.

Quý Thư Ngôn không hiểu về mảng này, nhưng mỗi khi nhìn hắn một thân mệt mỏi trở về, cũng hơi đau lòng, ngoài miệng không nói gì, nhưng sau lưng vẫn bảo dì giúp việc làm thêm chút mỳ vằn thắn măng tây, há cảo thịt bò, để Đoàn Chấp làm bữa khuya.

Quý Viên cũng nhìn ra Đoàn Chấp rất bận.

Cậu ngồi trên sô pha bóc hạt dẻ cười mắt thấy Đoàn Chấp nhìn thì quần áo thoải mái, nhưng lại bất động đi ra ngoài làm việc rất đúng giờ, nghiễm nhiên lại so sánh với bản thân.

Trái tim học sinh giỏi chết khô từ lâu của cậu, hiếm khi như tro tàn, cân nhắc hỏi cậu mình, "Có phải cháu cũng nên tìm một công ty để đi thực tập không cậu?"

Cậu nghĩ, đều là hai mươi tuổi, Đoàn Chấp đã không lấy tiền sinh hoạt do nhà chu cấp, nhưng cậu từ đầu đến cuối vẫn được cậu mình nuôi, mặt đột nhiên có chút nóng lên, ít nhiều cũng thấy hơi ngượng ngùng.

Quý Thư Ngôn ngược lại không để ý lắm, lật qua một trang sách trên tay, "Cháu không cần bởi vì cảm thấy người khác đang làm việc, thì cháu cũng nhất định phải làm. Cậu hy vọng cháu sẽ làm những thứ mình thích, nếu cháu có mục tiêu, muốn đi đến công ty nào để thực tập, thì cháu nên đi. Nhưng nếu cháu tạm thời chưa nghĩ được gì, thì ở nhà chơi bời cũng chả sao, mấy chục năm đi làm về sau cũng nhiều lúc chật vật lắm."

Anh đã thực sự nghĩ như vậy.

Anh làm trưởng bối phấn đấu đến tận bây giờ, chính là để cho Quý Viên không phải chịu bất kỳ trói buộc nào, đi theo con đường mà mình thích.

Nếu Quý Viên không có động lực gì hết, một lòng muốn làm một con cá muối vui vẻ, anh thấy cũng chả sao cả.

Bởi vì cuộc sống của con người, trên thực tế, hạnh phúc là một điều rất khó có được.

Quý Viên cười ha hả, rồi lại cọ đến bên cạnh cậu mình, đã được tiện nghi lại còn khoe khoang, "Vậy sao cậu không khuyên Đoàn Chấp như thế? Cậu ấy đang hành cháu chết đi sống lại ấy."

Bàn tay Quý Thư Ngôn đặt trên sách hơi ngưng lại.

Anh đâu phải là không muốn khuyên, anh là khuyên không được.

"Đoàn Chấp, tâm tư so với người khác thì nặng hơn nhiều." Anh nhẹ nhàng nói, "Cháu và em ấy lớn lên ở hai gia đình có môi trường sống khác nhau, tính cách cũng khác nhau, niềm vui và điểm hài lòng của em ấy cũng không hề giống với cháu."

Quý Viên không hiểu, trông mong hỏi, "Là sao ạ?"

Quý Thư Ngôn lại không nói nữa, vỗ vỗ đầu cậu, ý bảo cậu tự chơi một mình đi.

🐾🐾🐾

Nháy mắt, kỳ nghỉ đông đã trôi qua hơn nửa.

Dự án bên studio Đoàn Chấp rốt cục cũng hoàn thành, Quý Viên cũng tìm được một lớp vẽ tranh, gần đây mỗi ngày đều ở nhà sáng tác, còn muốn đem tác phẩm lớn của mình treo đầy tường.

Mắt thấy cách đêm giao thừa chỉ còn một tuần, Quý Thư Ngôn lại rảnh rỗi, nên dẫn Quý Viên và Đoàn Chấp cùng nhau ra ngoài sắm tết.

Hương vị tết ngày nay tuy không đậm đà như trước, nhưng trên đường vẫn có thể nhìn thấy dấu vết đón xuân mới khắp nơi, khắp nơi trong siêu thị đều bán chữ phúc chào mừng mùa xuân, còn có cả đèn lồng nhỏ, trống tròn đỏ sẫm, treo trên kệ cũng có chút đáng yêu.

Đoàn Chấp trước kia chưa từng đi sắm đồ tết, đứng ở trong siêu thị quả thực không có chỗ nào để xuống tay.

Quý Thư Ngôn bỏ mấy gói quà vào giỏ hàng, chuẩn bị chia cho đồng nghiệp, anh hỏi Đoàn Chấp, "Tết nguyên đán trước kia em đón như thế nào?"

Đoàn Chấp nhớ lại, "Những việc này trong nhà này đều có người chuẩn bị, nấu ăn cũng có đầu bếp phụ trách, đêm giao thừa thì họ hàng thân thích sẽ đến nhà bọn em, cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, hết rồi ạ."

Quý Viên nói, "Nghe vậy thì rất náo nhiệt mà."

Đoàn Chấp giật giật khóe miệng, không nói tiếp.

Nói là náo nhiệt thì cũng náo nhiệt thật, người trong phòng, ba bàn tiệc rượu mới ngồi xuể.

Nhưng nói là nhàm chán thì công nhận cũng nhàm chán thật, ngoại trừ ông nội và cô của hắn coi như còn thân thiết, những người còn lại đều vô cùng khách sáo, hư tình giả ý nói vài câu chúc với nhau, trong tối ngoài sáng đấu đá lẫn lộn.

Những dịp như vậy, hắn không thể nào kiên nhẫn nổi, nhưng hết lần này tới lần khác là cháu trai ông nội ưu ái nhất, chỉ có thể đóng đinh ở đó làm linh vật.

Nhưng năm nay rất tốt, linh vật không đến lượt hắn làm.

Đoàn Chấp xoay một chiếc đèn lồng nhỏ trong tay một vòng, mí mắt rũ xuống, nghiêng mặt có chút cô đơn, nhưng hắn lại ngước mắt lên, khôi phục lại bộ dáng bình thường, cười tủm tỉm đem một hộp kem dưỡng da bỏ vào trong giỏ hàng.

Nhưng Quý Thư Ngôn lại chú ý tới sự thất thường vừa rồi của hắn, chỉ là không muốn vạch trần ra mà thôi.

Anh lại lấy thêm mấy túi đồ ăn vặt Đoàn Chấp thích ăn, hỏi Đoàn Chấp, "Em đến chọn một bức trang trí cửa sổ đi, về nhà còn phải dán lên đó."

Đoàn Chấp nhìn theo tầm mắt Quý Thư Ngôn.

Hắn thật đúng là chưa từng chọn qua, chuyện nhỏ như vậy, chẳng bao giờ tới lượt hắn bận lòng.

"Lấy cái này đi, hỉ thước trên cành," hắn chọn mấy cái, "Còn cả cái này nữa, niên niên hữu ngư."

Quý Thư Ngôn ra hiệu hắn bỏ vào trong giỏ hàng.

Sau đó Quý Thư Ngôn lúc thì chỉ huy Đoàn Chấp đi mua gia vị lẩu, lúc thì đi tìm loại xúc xích mà hắn muốn, khiến Đoàn Chấp Đoàn xoay vòng vòng.

Ngay cả Quý Viên cũng nhìn ra, "Cậu, sao cậu lại bắt anh Đoàn chạy việc vặt thế?"

Chẳng lẽ đây là thú vui đặc biệt gì?

Quý Thư Ngôn cúi đầu nhìn sôcôla, "Tìm chút việc cho em ấy làm, tránh nghĩ đông nghĩ tây."

Cũng may bản thân Đoàn Chấp cũng rất vui vẻ.

Bị sai khiến xoay vòng vòng rất vui vẻ, cuối cùng đến lúc tính tiền, hắn xách toàn bộ đồ trên tay Quý Thư Ngôn, chỉ để lại hộp bánh ngọt cho Quý Thư Ngôn đang ăn dở để anh cầm.

Quý Viên ở phía sau gắng sức xách theo một túi lớn thực phẩm đông lạnh nặng trịch, trơ mắt nhìn cậu mình đút một miếng bánh ngọt vào miệng Đoàn Chấp.

Chỉ có mình cậu, không ai hỏi tới.

Y chang một công nhân khuân vác lẽo đẽo theo sau.

Chẳng lẽ đây là lợi ích của tình yêu?

Vẻ mặt cậu vô cùng mờ mịt, nhìn đống đồ trên tay mình, lần đầu tiên cảm nhận được lợi ích khi tìm được một anh bạn trai.

🐾🐾🐾

Mua sắm xong, ba người trực tiếp về nhà.

Vốn định ăn cơm bên ngoài, nhưng gần tết, khắp nơi đều chật ních, ồn ào, lái xe vòng quanh một vòng, bọn họ vẫn quay đầu hồi phủ, tình nguyện trở về ăn hoành thánh măng tây do dì giúp việc làm.

Dì chỉ điều chỉnh nhân, để lại một xấp vỏ bánh bao, để cho họ tự gói.

Ba người cùng nhau vào bếp gói sủi cảo.

Quý Thư Ngôn gói đẹp nhất, là một người cầm dao phẫu thuật quanh năm suốt tháng, sủi cảo gần như được gói như sao chép nhau, gần như giống hệt nhau.

Đoàn Chấp cùng Quý Viên thì cái to cái nhỏ, có thể ăn là được.

Ăn cơm tối xong, bọn họ bèn đem đồ tết vừa mua về phân loại, cũng muốn treo đèn lồng trong sân, dán cửa sổ hoa.

Năm trước vào những lúc này, đều là Quý Thư Ngôn làm chủ lực, năm nay lại đến phiên Đoàn Chấp.

Còn anh thì chỉ việc đứng trong sân chỉ huy.

"Sang trái một chút," Quý Thư Ngôn nói, "Đừng lên trên nữa, dính ở đó thôi."

Đoàn Chấp dán xong, lui về phía sau vài bước, thưởng thức thành quả lao động của mình, rất đắc ý, "Em cảm thấy mình dán rất đẹp luôn." Nói như thể bông hoa này là hắn cắt không bằng.

Quý Thư Ngôn buồn cười nhìn hắn một cái, ném cho hắn một túi đèn lồng nhỏ khác, "Treo đèn lồng đi, anh và Quý Viên phụ trách bên trái, em phụ trách bên phải, treo xong mới được nghỉ."

Quý Viên trước đây thích nhất là treo đèn lồng nhỏ.

Cả sân đều biến thành màu đỏ rực, bớt đi một chút trang nhã, lại có thêm chút vui mừng, luôn làm cho người ta cảm thấy cuộc sống phồn hoa.

Nhưng cậu vừa treo đèn lồng, vừa len lén hỏi cậu mình, "Cậu ơi, anh Đoàn năm nay ăn tết ở nhà chúng ta à?"

Cậu nói xong lại sợ mình biểu đạt không rõ, vội vàng giải thích, "Không phải là cháu không vui đâu, cháu rất vui nữa là đằng khác, nhưng cậu ấy không định về nhà thật ạ? Vậy nếu sau này chúng ta đến nhà ông bà ngoại, cậu ấy sẽ làm gì chứ?"

Hàng năm vào đêm giao thừa, Quý Thư Ngôn đều dẫn cậu về quê, ông bà ngoại bây giờ đều ở đó, mãi cho đến mùng một năm mới trở về.

Năm nay cùng Đoàn Chấp trải qua kỳ nghỉ đông, cậu đã thấy rất vui vẻ rồi.

Nhưng nhà ông bà ngoại không thể không đi. Quý Thư Ngôn thật ra cũng đang suy nghĩ vấn đề này.

Đoàn Chấp ngày ngày ở chung với anh, kỳ thật anh cũng rất để ý, mắt thấy tết sắp tới, anh lại không nghe thấy trong nhà Đoàn Chấp gọi điện thoại tới.

Mà Đoàn Chấp cũng không nói đêm giao thừa có muốn về nhà hay không.

Anh treo một chiếc đèn lồng nhỏ trên cây mai, "Để lát nữa cậu hỏi em ấy, muốn về thì về, không về thì thôi. Còn phía ông bà cháu, cậu tự có cách." Quý Viên nghe xong, sắc mặt có chút méo mó

Cậu đã từng được lĩnh giáo qua sự cường thế của cậu mình.

Nhưng vẫn phải nghĩ đến trái tim bé bỏng của mình đã thổn thức vài ngày.

Cậu chỉ có thể hàm súc nhắc nhở, "Ông bà ngoại cũng lớn tuổi rồi ạ."

Quý Thư Ngôn lại cười khẽ một tiếng.

Anh nghĩ, Quý Viên hình như đang xem thường ba mẹ anh, ngay cả năm đó anh mới hai mươi mấy tuổi muốn theo chủ nghĩa không con, ba mẹ anh cũng chỉ than thở vài ngày, so với năng lực tiếp nhận của Quý Viên còn mạnh hơn nhiều.

Anh treo chiếc đèn lồng nhỏ cuối cùng lên.

Từ phía sau cây mai đi ra, Đoàn Chấp cũng vừa mới treo xong bên phải.

Hai người đứng cạnh nhau trong sân.

Màn đêm như mực, trong sân chỉ có một ngọn đèn u ám dưới hành lang, sân vào mùa đông vốn là vẻ tiêu điều thanh lãnh, nhưng hiện tại cả sân tràn ngập sắc đỏ, từng cái từng cái nối tiếp nhau giống như treo đầy những trái cây xinh đẹp, nhìn là thấy có một loại an ổn thế tục.

Quý Thư Ngôn nắm lấy tay Đoàn Chấp.

Ngón tay đan chéo, mười ngón tay đan xen.

"Năm mới sắp đến rồi." Anh nói.

Đoàn Chấp cúi đầu nhìn anh, "Ừm."

Gió nhẹ thổi qua, những chiếc đèn lồng nhỏ trên cành cây rung động theo gió.

"Chú Quý," Đoàn Chấp đưa tay lướt qua sợi tóc Quý Thư Ngôn, "Lát nữa cháu có một thứ muốn cho chú. Hứa với cháu là chú phải nhận nó đấy?"

Quý Thư Ngôn nghi hoặc nhìn hắn một cái.

Anh nghĩ đây chắc là món quà năm mới.

Nghi lễ của những người trẻ tuổi bây giờ thật kỳ lạ, cứ phải tặng quà vào bất kì dịp lễ nào.

Anh cũng không để ở trong lòng, "Được."

🐾🐾🐾

Thẳng đến khi sắp đi ngủ, Quý Thư Ngôn mới biết được lễ vật của Đoàn Chấp là cái gì.

Anh vừa tắm xong thì nghe thấy âm thanh trên điện thoại di động.

Cầm lên xem, chỉ thấy là tin nhắn nhắc nhở của ngân hàng, thông báo cho anh nhận được từ thẻ ngân hàng 1xxxxxx.00 nhân dân tệ, một dãy số có bảy con số gọn gàng.

Quý Thư Ngôn: "......"

Anh nhanh chóng mở ngân hàng di động ra, quả nhiên, bên chuyển tiền là Đoàn Chấp.

Quý Thư Ngôn nhíu mày.

Được lắm, nhóc con, Đoàn Chấp đây là tặng cho anh toàn bộ những gì mình có hửm.

🐾🐾🐾

Anh bước ra khỏi phòng tắm, ngồi xuống bên giường, giơ điện thoại lên và hỏi, "Ý em là sao?"

Đoàn Chấp đỡ sách, đứng ở đó, che mặt. Hiển nhiên là đang làm bộ.

Bởi vì tên của cuốn sách chính là "800 Công thức nấu ăn gia đình".

Quý Thư Ngôn một chưởng đánh bay quyển sách, lộ ra khuôn mặt Đoàn Chấp, dưới ánh đèn sáng chói, hương gỗ lười biếng trong phòng, khuôn mặt sắc bén diễm lệ của Đoàn Chấp, hiếm khi có sự xấu hổ không tự nhiên.

Người này càn rỡ đã quen, đột nhiên lộ ra một chút ngượng ngùng, ngược lại càng thêm trêu người.

Lời chất vất của Quý Thư Ngôn lập tức bị kẹt trong cổ họng.

Anh im lặng hai giây, thay đổi tư thế ngồi gần Đoàn Chấp hơn một chút.

Điện thoại di động được đặt trên chăn. Màn hình sáng lên vẫn còn tin nhắn văn bản trên đó.

Quý Thư Ngôn cúi đầu nhìn dòng số kia, nhẹ giọng quở trách một câu, "Nào có người nào không nói một tiếng đã gửi tiền như em chứ, dù sao cũng phải có lời nhắn đi kèm nữa chứ."

Đoàn Chấp cũng biết mình làm việc lỗ mãng.

Hắn cũng cúi đầu, nắm chặt tay Quý Thư Ngôn, "Đây là tiền hoa hồng mấy hạng mục trước đây của em, còn cái vừa mới hoàn thành thì chưa có ngay đâu ạ. Còn lại là số tiền em đã đầu tư vào các quỹ đầu tư cổ phiếu trước đây, tất cả đều là tiền do em kiếm được, tích lũy từ hồi học trung học. Trước đây em không có kế hoạch dài hạn gì cả, nên mới đốt tiền một chút, sau này sẽ không."

"Em đều sẽ đưa cho anh hết." Hắn lấy lại bình tĩnh, trong lòng lại nóng bỏng, "Người ta hay nói thành gia lập nghiệp, hai chúng ta có lẽ sẽ không có một tấm giấy chứng nhận kết hôn, em em so với anh thì còn quá trẻ, không đáng tin cậy, nhưng em tuyệt đối sẽ không như vậy. Một ngày nào đó, em có thể đứng bên cạnh anh, và chăm sóc cho anh. Cho dù là hiện tại hay tương lai, em đều muốn anh quản em."

Có lẽ trong xương cốt của hắn vẫn còn một vài tư tưởng truyền thống.

Cha mẹ hắn sống tự do lại phóng khoáng, cả hai bên kết hôn, sinh con đều giống như đang hợp tác kinh doanh, cuối cùng thì li hôn.

Hắn không giống vậy, hắn có Quý Thư Ngôn, muốn cùng anh thành lập một gia đình, hắn nguyện ý đem tất cả những gì mình có giao cho Quý Thư Ngôn.

Hắn sẵn sàng nuông chiều, làm quen với Quý Thư Ngôn, cùng hắn chia sẻ hết thảy mọi thứ.

Nhưng bây giờ hắn thật sự cũng chưa có thành tích gì nổi bật, chỉ có thể để cho Quý Thư Ngôn quản sổ sách.

Cho nên hắn ngẩng đầu nhìn Quý Thư Ngôn, ánh mắt sáng quắc, thấp giọng hỏi, "Anh đồng ý quản em chứ, Quý Thư Ngôn?"

Tay Quý Thư Ngôn vẫn đang bị Đoàn Chấp nắm trong tay.

Lòng bàn tay Đoàn Chấp rất nóng, ngay cả lòng bàn tay của anh cũng nóng lên theo.

Anh nhìn ngón tay hai người giao triền, nhớ tới chuyện hắn nói mình sẽ không động lòng, nhưng rồi lại nắm lấy tay mình nói sẽ cùng nhau già đi.

Hóa ra là như vậy.

Lúc anh vừa mới nhận được tin nhắn chuyển khoản từ Đoàn Chấp, thật ra ngoại trừ khiếp sợ cũng không có cảm giác gì khác.

Bởi vì anh không nghĩ nhiều.

Anh và Đoàn Chấp yêu đương thì chính là yêu đương.

Hắn sẵn sàng dốc hết khả năng đối xử tốt với Đoàn Chấp, nhưng Đoàn Chấp nếu có ý định muốn rời đi, anh tuyệt đối sẽ không làm đá chặn đường, nhân sinh không nhất định sẽ đi đến cuối cùng, nhưng hảo tụ hảo tán cũng coi như giữ lại thể diện cho nhau.

Nhưng Đoàn Chấp hình như lại không nghĩ như vậy, hắn tự biến mình thành một cái cây, cắm rễ ở trong nhà anh, trong sân của anh, mọc ra cành lá che trời, muốn đem anh ôm vào lòng.

Anh không bao giờ nghĩ tới sẽ có một người đàn ông trẻ hơn mình mười ba tuổi hỏi anh, "Anh có đồng ý quản em không?"

Đoàn Chấp cam tâm tình nguyện giao mình cho anh. Còn sùng đạo hơn nhiều so với giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ.

Anh ngước mắt lên, nhìn Đoàn Chấp.

Hương gỗ tản ra đến cuối, biến thành hương vị cỏ đuôi chuột và gỗ đàn hương.

Lông mi Quý Thư Ngôn run rẩy, sắc mặt dưới ánh đèn hơi phiếm hồng.

Anh nên từ chối sao.

Loại hàm ý không rõ ràng như vậy, Đoàn Chấp mới hai mươi tuổi, xúc động lại thẳng thắn, đợi đến ba mươi tuổi có lẽ sẽ thấy hối hận.

Nhưng khi anh chạm đến ánh mắt nhiệt liệt chân thành của Đoàn Chấp, bất luận như thế nào cũng nói không nên lời.

Bởi vì đây chính là tấm chân tình, giao mình cho anh, muốn sống với anh đến đầu bạc răng long.

Ánh sáng trên màn hình điện thoại chợt tắt.

Quý Thư Ngôn không tiếng động thở dài, trong lòng lại ngọt ngào, giống như keo mật hoa, không hề ngấy chút nào, chỉ cảm thấy thanh đạm mềm mại.

"Vậy, trước tiên anh sẽ quản lý giúp em." Anh thấp giọng nói, "Sau này em muốn dùng thì có thể nói cho anh biết."

Anh không rút tay ra khỏi lòng bàn tay Đoàn Chấp, mà dùng tay kia búng trán Đoàn Chấp một cái.

"Nhưng lần sau em không được tiền trảm hậu tấu như này nữa, biết không." Quý Thư Ngôn vẫn còn sợ hãi.

Đoàn Chấp cười rộ lên, kéo Quý Thư Ngôn vào trong ngực, cúi đầu hôn lên mái tóc của Quý Thư Ngôn.

"Nói ra thì sẽ không còn gọi là bất ngờ, " Hắn nói, "sau này anh sẽ quen với điều đó thôi, chúng ta cùng quản lý."

Quý Thư Ngôn hừ nhẹ một tiếng, từ chối cho ý kiến, khóe miệng vẫn nhếch lên.

Sau này, chúng ta.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng những chữ này lại nghe hay đến như vậy.

Anh ngẩng đầu, cùng Đoàn Chấp hôn môi.

Ngoài cửa sổ tuyết rơi lạnh lẽo, trong phòng lại ấm áp đến hun người, hương hoa, hương gỗ, hòa quyện cùng một chỗ, tiếng rên rỉ và lời nói không đứng đắn cũng quấn quýt lấy nhau, cây đàn guitar gỗ ở góc tường và chiếc gậy bóng chày tựa vào nhau, âu phục và áo khoác trong tủ quần áo cũng dán cùng một chỗ.

Hai bàn tay trên giường siết chặt lấy nhau.

Quý Thư Ngôn chếnh choáng, chỉ cảm thấy mình như đang ở trong sóng tuyết trắng phập phồng, khóe mắt anh không biết là nước mắt hay mồ hôi, chỉ thất thần nhìn chằm chằm mặt Đoàn Chấp tuấn mỹ như ngọc, trong đầu lặp đi lặp lại một câu nói.

Sao anh lại thích người đàn ông này như vậy chứ?

Mà người này, sao có thể yêu anh như thế.

🐾🐾🐾

Ngày hôm sau, Đoàn Chấp ra ngoài mua điểm tâm Quảng Vân Ký cho Quý Thư Ngôn.

Quý Thư Ngôn ngồi trên sô pha xem máy tính bảng.

Quý Viên vốn tưởng rằng cậu mình lại đọc luận văn tạp chí gì đó, nhưng nghiêng đầu, lại phát hiện phía trên đều là các loại xe, xe máy, ô tô đều có cả.

Cậu buồn bực hỏi Quý Thư Ngôn, "Cậu lại muốn mua xe ạ? Nhưng tại sao lại đi xe máy, cậu biết lái xe máy ạ?"

Quý Thư Ngôn vẫn đang xem phần giới thiệu của các loại xe, thờ ơ đáp, "Cậu mua cho Đoàn Chấp, em ấy ra ngoài nhiều, lái xe cũng thuận tiện hơn. Nhưng em ấy lại thích xe máy, vì vậy cậu cũng không biết nên chọn cái nào bây giờ?"

Anh ngẩng đầu hỏi Quý Viên, "Cháu thấy sao, cháu nghĩ em ấy nên cần một chiếc xe máy hay ô tô?"

Anh nghiêm túc hỏi.

Vẻ mặt Quý Viên hoang mang.

Quý Thư Ngôn lại nói, "Bỏ đi, hỏi cháu cũng bằng thừa," Anh cân nhắc nói, "Nếu không thì mua cả hai vậy?"

Quý Viên nghe không nổi nữa, lắc đầu, ngồi trở lại sofa.

Xong đời rồi, cậu đau đớn nghĩ, dưới mái hiên này tổng cộng có ba người, bây giờ thì hay rồi, hai người đều đang trong thời kì yêu đương cuồng nhiệt.

Trong nhà này chỉ còn một người tỉnh táo.

Chậc chậc.

- -------------------

Tùng Tử Trà:

Bề ngoài Đoàn Chấp: Khuôn mặt cặn bã, hư hỏng, ăn chơi trác táng

Đoàn Chấp trên thực tế: Là một người đàn ông của gia đình

(Quý Thư Ngôn: Giới trẻ bây giờ đều rất kỳ quái, ai ai cũng háo hức bước vào nấm mồ tình yêu à?)