Cháu Kiềm Chế Xíu Đi

Chương 59: Phiên ngoại 1: Gặp phụ huynh (Phần đầu)



 Tác giả: Tùng Tử Trà | Editor: Mèo 

============================

Quý Thư Ngôn lần đầu tiên dẫn Đoàn Chấp về nhà cha mẹ, là đầu hạ năm nay.

Lúc đầu anh không nói cho Đoàn Chấp biết, ba mẹ mình đã biết quan hệ của hai người bọn họ, mãi sau này mới bảo với Đoàn Chấp, “Ba mẹ anh gần đây rất muốn được gặp em một lần.”

Đoàn Chấp đang nằm trên sô pha đọc sách, nghe vậy suýt chút nữa khiến sách đập vào mặt.

Phản ứng đầu tiên của hắn là Quý Thư Ngôn đang nói đùa.

Nhưng ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt của Quý Thư Ngôn, lại ý thức được Quý Thư Ngôn chưa bao giờ là người thích đùa giỡn.

Hắn ngồi dậy từ trên ghế sofa, lần đầu tiên trong đời thấy hoảng hốt.

“Ba mẹ anh…” Hắn do dự hỏi, “Bọn họ có biết chuyện của em không.”

“Đã sớm biết rồi.” Quý Thư Ngôn uống một ngụm trà, “Lúc anh đi thành phố Ung đón em, bọn họ đã biết rồi, chỉ là anh không nói cho em biết thôi. Mấy tháng nay bọn họ cũng đã chậm rãi tiếp nhận, mỗi lần anh và Quý Viên rời đi, bọn họ đều sẽ hỏi về em. Nhưng nếu em không muốn gặp, cũng không sao, anh có thể đối phó được.”

Đoàn Chấp một hồi lâu vẫn không nói gì.

Con người của hắn cho tới bây giờ đều vô cùng tự tin, ngoan ngoãn, chưa từng có lúc sợ hãi, duy chỉ có khi đối mặt với cha mẹ Quý Thư Ngôn, hắn lại không hề có lòng tin.

Cha mẹ nào lại dám giao một đứa con như Quý Thư Ngôn cho một tên vắt mũi chưa sạch mới hơn hai mươi tuổi như hắn chứ.

Hắn nhớ tới người nhà mình, những cuộc  cãi vã, những mảnh gốm sứ thanh hoa vỡ vụn, cái chặn giấy ném vào người hắn,nước trà nóng tràn ra từ tách trà, nửa bả vai đều bầm tím đỏ, phải rất lâu mới khỏi.

Nhưng điều này chẳng là gì so với sự rạn nứt trong lòng.

Cho nên hắn cảm thấy cha mẹ Quý Thư Ngôn sẽ không thích mình.

Nhưng hắn không muốn lùi bước, cũng không muốn để Quý Thư Ngôn một mình đối mặt với những chuyện này.

“Em đi.”

Quý Thư Ngôn vẫn nhìn chằm chằm hắn như cũ, “Nếu em không muốn, không cần miễn cưỡng…”

Đoàn Chấp lắc đầu, “Thật ra em đã rất muốn gặp, muốn gặp người mà đã nuôi dưỡng được anh như ngày hôm nay.” Hắn cười cười với Quý Thư Ngôn, “Nhưng em là tuýp người không được trưởng bối thích cho lắm, sợ sẽ chọc giận ba mẹ anh.”

Quý Thư Ngôn nghe xong nhíu mày.

“Không đâu, mẹ anh thích người có vẻ ngoài đẹp mắt,” Anh đứng lên đi rót thêm chút nước cho mình, thuận đường hôn lên trán Đoàn Chấp một cái, “Hơn nữa, chỉ cần anh thích là được.”

***

Chuyện phụ huynh cứ như thế mà được quyết định.

Một ngày thứ bảy đầu tháng sáu, Quý Thư Ngôn dẫn Quý Viên cùng Đoàn Chấp đi đến thị trấn nơi cha mẹ sống.

Quý Viên ngồi ở ghế sau ngủ gà ngủ gật, thời gian này cậu thật sự sắp bị Đoàn Chấp làm phiền đến chết, mỗi ngày đều bị Đoàn Chấp níu kéo hỏi một trăm điều ông bà ngoại mình thích, còn phải liệt kê chi tiết xem ông bà ngoại cậu ghét cái gì, thậm chí ngay cả tác phẩm và lý lịch ông ngoại cậu đã xuất bản, Đoàn Chấp cũng phải điều tra qua một lần.

Quý Viên không thể nhịn được nữa, lớn tiếng la hét, “Chỉ có con dâu xấu xí mới sợ gặp bố mẹ chồng, cậu không xấu thì sợ cái qué gì chứ.”

Đoàn Chấp lạnh lùng nhìn cậu, “Con dâu xấu xí thì ít nhất người ta cũng là con gái.”

…… Nói cũng đúng.

Quý Viên lại ngồi xuống, tiếp tục cùng Đoàn Chấp chọn quà gặp mặt ông bà ngoại, xuất phát từ tình huynh đệ không thể phá vỡ, cậu an ủi Đoàn Chấp, “Cậu cứ yên tâm đi, tôi nói tốt về cậu với ông bà ngoại nhiều lắm, đấy là cậu tôi không nói cho cậu biết thôi, thật ra gần đây mỗi lần tôi trở về, ông bà ngoại đều hỏi thăm về cậu á. Tôi khen cậu là người đẹp trai hào hoa, ngay cả giải nhất cuộc thi năm ngoái của cậu cũng không quên nói, tuổi trẻ tài cao, chỉ là so với cậu tôi thì kém một chút.”

Cậu vỗ vỗ Đoàn Chấp, đắc ý nâng cằm lên, tự nhận mình vô cùng nghĩa khí, rất đáng để Đoàn Chấp mời cậu đi ăn mười bữa lẩu.

Đoàn Chấp một chút cũng không thấy được an ủi.

“Bọn họ nghe xong có vui vẻ gì không?” Hắn hỏi Quý Viên.

Quý Viên cứng đờ.

Cậu cố gắng nhớ lại, “Hình như là… Không có phản ứng gì.”

Ông bà ngoại cậu nghe xong chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, không mặn không nhạt nói một câu hậu sinh khả úy, sau đó cái gì cũng chẳng có.

Đoàn Chấp cũng đã đoán được, thở dài, tiếp tục tự hỏi mình rốt cuộc nên mặc cái gì mới có thể nhìn qua không giống một tên cặn bã, đào hoa.

Từ khi sinh ra đến nay, lần đầu tiên hắn có chút ghét bỏ khuôn mặt cha mẹ cho.

Căn cứ vào kinh nghiệm hai mươi năm của hắn, gần như ai gặp hắn lần đầu tiên, đều cảm thấy hắn là lãng tử đào hoa, chỉ sợ ba mẹ Quý Thư Ngôn cũng thấy như vậy.

“Cậu nghĩ tôi mặc vest thì trông sẽ chính trực hơn chứ?” Hắn hỏi Quý Viên.

Ánh mắt Quý Viên chứa đầy vẻ đồng tình, “Có lẽ chỉ cảm thấy cậu bị bệnh thôi, ai lại mặc âu phục giữa cái thời tiết nóng bức này cơ chứ.”

Đoàn Chấp càng buồn bực hơn.

Cuối cùng vẫn là đợi Quý Thư Ngôn đi làm về quyết định giùm, để Đoàn Chấp mặc áo thun trắng và quần jean bình thường.

Quý Thư Ngôn là người bình tĩnh nhất trong ba người, gọt táo nói, “Em vốn đang là sinh viên, ăn mặc không cần giống với người ba mươi tuổi, chi bằng cứ ăn mặc đơn giản một chút.”

Dù sao thì anh vẫn thích.

Trước kia chưa từng gặp Đoàn Chấp, anh chưa bao giờ biết mình là một người trầm mê sắc đẹp, nhưng hiện tại, có đôi khi anh đến trường tìm Đoàn Chấp, nhìn thấy một đoàn sinh viên đại học mặt mũi bình thường, Đoàn Chấp mặt mày như họa, anh đều kìm lòng không được cảm thấy ánh mắt mình không tệ.

Anh gọt một miếng táo nhét vào miệng của Đoàn Chấp.

Đoàn Chấp cắn lấy, thuận tay vòng qua eo anh.

Hai người không thể nói là sến sẩm, nhưng lại lộ ra một cỗ thân mật không ai có thể phá vỡ.

Quý Viên lớn tiếng kháng nghị, “Ở đây vẫn còn một người độc thân đó, hai người chú ý chút được không.”

Không ai để ý đến cậu.

Chỉ có Quý Thư Ngôn thuận tay nhét nửa quả táo còn lại cho cậu.

Đoàn Chấp nuốt miếng táo xuống, hỏi, “Ba mẹ anh cũng thích cái này à?”

Quý Thư Ngôn suy nghĩ một chút, “Thật ra anh cũng không biết ba mẹ mình thích cái gì, nói thật, em là đối tượng đầu tiên anh dẫn về nhà, trước kia còn chưa kịp đính hôn đã chia tay rồi.”

Đoàn Chấp cười rộ lên.

Lời này thật sự rất êm tai.

Nếu không phải có Quý Viên ở bên cạnh, hắn nên hôn một cái.

“Vậy thì em thấy rất vinh dự.” Hắn dán lên trán Quý Thư Ngôn nói.

Quý Viên trợn trắng mắt.

***

Nhưng nói thì nói như vậy, thật sự đến ngày gặp mặt, Đoàn Chấp vẫn thấy vô cùng áp lực.

Quý Thư Ngôn không cho hắn lái xe, hắn ngồi ở ghế lái phụ, một đường đều không yên lòng, thẳng đến khi xe dừng ở bên ngoài một tòa viện nhỏ ngói xanh, tường trắng, mới hoàn hồn lại.

“Xuống xe thôi,” Quý Thư Ngôn nói, nhìn Đoàn Chấp vẫn còn đang kinh ngạc, lại nói với Quý Viên phía sau, “Bỏ đi, cháu xuống trước đi.”

Quý Viên không hiểu tại sao, nhưng vẫn nghe lời xuống xe trước.

Trong xe chỉ còn lại hai người Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp.

Đoàn Chấp nghe lời Quý Thư Ngôn, chỉ mặc áo thun trắng đơn giản cùng quần jeans, đôi mắt màu hổ phách dưới ánh mặt trời càng thêm trong trẻo lãnh đạm, cho dù có hơi nhíu mày, cũng có một loại gợi cảm quyến rũ.

Cậu không biết vì sao Quý Thư Ngôn lại ở một mình với hắn, nghi hoặc nhìn Quý Thư Ngôn.

Quý Thư Ngôn đưa tay cởi dây an toàn của mình, nhìn Đoàn Chấp trong chốc lát.

“Không cần lo lắng, mặc kệ cha mẹ anh có thích em hay không, hay phản đối gì đó,  anh sẽ không rời khỏi em,” Quý Thư Ngôn nói, “Cho nên coi như đây chỉ là một bữa tiệc gia đình bình thường. Kết quả tồi tệ nhất thì chúng ta sẽ chờ mọi người thấu hiểu, đó là tất cả.”

Đoàn Chấp trầm mặc.

Hắn cúi đầu sờ cổ tay, hôm nay hắn đeo quà sinh nhật Quý Thư Ngôn tặng cho mình, đồng hồ màu vàng hồng, phần kim loại lạnh như băng và làn da kề sát quá lâu, đã trở nên ấm áp.

Hắn nở nụ cười với Quý Thư Ngôn, “Vâng, nghe anh.”

***

Trong phòng, Thẩm Lan Tú và Quý Nhượng đã đợi sẵn.

Bọn họ tuy đã biết rất nhiều tin tức về Đoàn Chấp, nhưng vẫn chưa từng thấy qua bản nhân, bây giờ ở chỗ này lo lắng chờ đợi, ngược lại khiến cho bọn họ nhớ tới lần đầu tiên gặp con rể.

Khi đó Quý Minh Ưu mới hai mươi lăm, là viên ngọc quý trong lòng bàn tay họ, đột nhiên thông báo mình sắp kết hôn, Quý Nhượng tức đến mức không nói nên lời,bới lông tìm vết nhìn con rể, nhưng nhìn con gái mình như hổ rình mồi nhìn người ta, không thể không nể mặt được.

Ông vốn tưởng rằng đời này chỉ có một lần trải nghiệm phiền lòng như vậy, đến phiên Quý Thư Ngôn sẽ tốt hơn nhiều, trong nhà có thêm con dâu, tức là sẽ có thêm con gái.

Kết quả Quý Thư Ngôn càng khiến người giận hơn, mang theo con dâu nam trở về.

Quý Nhượng càng nghĩ càng bực bội, tờ báo trong tay cũng run rẩy theo, phẫn nộ nói, “Phong thủy nhà họ Quý chúng ta làm sao thế không biết. Lúc còn đi học hai đứa nhóc đó rất nghe lời cơ mà, sao đến lúc kết hôn ai cũng không bớt lo thế không biết!”

Thẩm Lan Tú lười để ý tới ông, không yên lòng mà cắt hoa bên cửa sổ, nhưng lại ngẩng đầu, phát hiện cổng đã bị mở ra, ba người đang bước vào.

Bà đánh vào cánh tay bạn già, “Đến rồi!”

Quý Nhượng ngẩng đầu lên.

Tầm mắt bọn họ trực tiếp lướt qua Quý Viên phía trước, rơi vào trên người Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp phía sau.

Mặc dù đã biết sự tồn tại của Đoàn Chấp, nhưng bọn họ vẫn chưa từng xem qua ảnh của Đoàn Chấp, giống như ôm tâm lý may mắn, lại giống như đang trốn tránh.

Hiện giờ đột nhiên nhìn thấy bản nhân, Quý Nhượng và Thẩm Lan Tú đều ngẩn ra.

Lúc nghe tin Đoàn Chấp chỉ mới hai mươi mốt tuổi, bọn họ theo bản năng cho rằng, con trai mình tìm một cậu nam sinh xinh đẹp và thanh tú, giống như trong phim, sinh viên đại học trẻ tuổi ngây thơ cùng tinh anh thành thục giàu có, ai cũng có được thứ mình cần.

Nhưng Đoàn Chấp khác xa so với tưởng tượng của bọn họ.

Cao lớn, anh tuấn, tuy còn rất trẻ tuổi, ăn mặc cũng sạch sẽ thanh tú, nhưng khí thế so với bạn bè cùng trang lứa thì trầm ổn hơn, cao thẳng như cây tùng, lại đoan tú như trúc, vừa nhìn đã biết là xuất thân từ gia đình có gia giáo cực tốt, bộ dáng cúi đầu lắng nghe Quý Thư Ngôn nói chuyện cũng rất ôn hòa.

Nhìn thế nào cũng thấy rất đáng yêu.

Ngược lại, Quý Viên đi ở phía trước, cháu ruột của bọn họ, mới giống như một thanh niên đầu bù tóc rối.

Quý Nhượng và Thẩm Lan Tú nhìn nhau.

Trầm Lan Tú ném hoa xuống, lẩm bẩm một câu, “Cũng biết chọn đấy.”

Chẳng biết là đang nói ai nữa.

——————–

Tùng Tử Trà:

Đoàn Chấp: Ngoan ngoãn.jpg