Chiến Thần Sở Bắc

Chương 542



Ngô Lương gật đầu lia lịa, Long Tam đã nói điều này rất nhiều lần.

Nhưng khi ấy, ông ta cứ ngỡ là gã nói quá lên, chứ anh Sở trong truyền thuyết đó không thể siêu phàm như Long Tam nói được.

Nhưng cho đến vài ngày trước, ông ta đã tình cờ được một người bạn kể cho nghe về vụ xung đột giữa Long Tam và một người bí ẩn họ Sở.

Trong lần xung đột đó, đại ca của Long Hổ Môn ở Tân Hải thậm chí còn không có dũng khí để ra tay với Sở Bắc.

Không chỉ vậy, Long Tam còn vô cùng ngoan ngoãn như bậc con cháu với anh.

Sau khi biết chuyện đó, Ngô Lương mới ý thức ra một điều rằng Long Tam không hề nói quá lên một chút nào, anh Sở bí ẩn đó mới là nhân vật lớn không thể động đến ở Tân Hải.

Nhưng ông ta không thể ngờ tên mù mà mình gặp hôm nay lại là anh Sở trong truyền thuyết ấy.

Nhưng bây giờ, ông ta có muốn hối hận thì cũng muộn mất rồi.

Ông ta chỉ có thể hỏi cách sửa sai ở chỗ Long Tam thôi.

Long Tam nói tiếp: “Tôi đã nhắc chúng ông không biết bao nhiêu lần rồi là đừng đắc tội với anh Sở, nhưng chúng ông không nghe. Ông vừa đắc tội với anh ta, lại vừa lôi tên tôi ra, ông định hại chết ông phải không?”

Nói đến câu cuối, giọng của Long Tam lạnh tanh, khiến ai nghe cũng phải run cầm cập.

Ngô Lương nghe thấy thế thì vội vàng dập đầu liên tục với Long Tam.

“Anh Long, tôi sai rồi, tôi sai thật rồi. Anh cứu tôi với, em dập đầu xin anh!”

Nói rồi, Ngô Lương lại dập đầu thật mạnh với Long Tam.

Long Tam thấy thế thì cười lạnh một tiếng, sau đó liếc nhìn con dao gọt hoa quả ở trên bàn rồi rút ra.

Keng!

Gã ném con dao trước mặt Ngô Lương với vẻ tàn khốc.

“Theo quy tắc của Long Hổ Môn chúng ta, ông đã làm hỏng thanh danh của tôi, còn suýt nữa khiến cả môn phái bị vạ lây. Giờ tôi chỉ muốn xin ông ba ngón tay thôi, ý ông sao?”

Ba ngón tay!

Nghe thấy thế, Ngô Lương sợ đến mức tái mặt, ông ta run lên như cầy sấy.

“Anh Long, tôi biết lỗi rồi ạ! Xin anh cho tôi một cơ hội sửa sai, sau này tôi sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp anh”.

Ngô Lương bật khóc nói.

Hiện giờ, trông ông ta vô cùng hèn mọn, không còn một chút dáng vẻ huênh hoang nào như lúc ở khách sạn nữa.

Long Tam cười lạnh nói: “Ông muốn giữ lại ngón tay thì cũng được thôi, nhưng có giữ được hay không thì còn phải xem số ông thế nào đã”.

Nghe Long Tam nói vậy, mắt Ngô Lương loé lên một tia hi vọng điên cuồng.

“Anh Long, anh nói đi ạ, chỉ cần giữ được tay thì anh bảo gì tôi cũng làm”.

Long Tam đứng dậy rồi đi tới cạnh Ngô Lương, sau đó tát cho ông ta một cái đau điếng.

Tiếp đó, gã lại đạp cho Ngô Lương mấy phát.