Chìm Trong Say Đắm

Chương 13



Editor: Gấu Gầy

26

Hôm đó, lúc rời đi, Đinh Cạnh Nguyên nói: "Tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu", tất nhiên hắn không nói đùa. Chưa đầy hai ngày sau, Đinh Cạnh Nguyên đã gọi điện thoại đến, nói hắn đang ở tầng bốn, chỗ Chu Chuyển Dự - đồng đội của hắn. Lúc đó, Tô Mặc đang giặt quần áo, Đinh Cạnh Nguyên cũng không nói nhiều, chỉ nói vài câu rồi cúp máy.

Nhóm người trong đội tuyển đấu kiếm rất đoàn kết, có thể thấy rõ điều đó từ vụ ẩu đả lần trước. Tuy rằng Đinh Cạnh Nguyên tính tình không tốt lắm, nhưng hắn có điều kiện kinh tế tốt, lại rất hào phóng, thường xuyên mời mọi người ăn uống, chỉ cần ưu điểm này thôi là đủ để được lòng mọi người rồi. Đều là những người cùng tập luyện dưới sự huấn luyện của một huấn luyện viên nhiều năm, cùng nhau trải qua gian khổ, mọi người đều rất thân thiết, thường xuyên nhường nhịn lẫn nhau. Cũng có người không chịu nổi tính khí nóng nảy của hắn, thật sự tức giận cũng sẽ cãi cọ, nhưng ồn ào xong thì thôi, bề ngoài vẫn hòa thuận, bởi vì ai cũng hiểu rõ tính cách của nhau.

Chỉ năm phút sau, Đinh Cạnh Nguyên đã xuống lầu - hành động nhanh chóng như vậy, khiến người ta nghi ngờ không biết hôm nay hắn đến ký túc xá nam là để thăm đồng đội hay là có mục đích khác.

Tô Mặc đang phơi quần áo trên ban công, Đinh Cạnh Nguyên hai tay đút túi quần, đứng ở cửa, chăm chú nhìn. Hắn không bao giờ tự giặt quần áo, bất kể quần áo bẩn gì cũng đều mang đến tiệm giặt ủi ở gần nhà. Tình bạn giữa con trai đôi khi rất đơn giản. Sau khi cùng nhau ăn một bữa cơm, rõ ràng Tô Mặc đã coi Đinh Cạnh Nguyên là bạn bè. Lúc này đã hơn năm giờ chiều, trên ban công có gió, trời đã tối, nhưng vẫn chưa đến mức phải bật đèn.

Nước chắc là rất lạnh, rất buốt tay. Nhìn bàn tay đỏ ửng vì lạnh của Tô Mặc, Đinh Cạnh Nguyên không khỏi nghĩ như vậy.

"Bao giờ các cậu quay lại đội tuyển?" Tô Mặc vừa nói vừa lấy một chiếc áo len từ trong chậu, mắc vào móc áo nhựa. Sào phơi đồ rất cao, để tránh nước từ quần áo ướt nhỏ xuống người, anh phải dùng sào tre để móc móc áo nhựa lên sào phơi.

"Tháng sau, sân tập cách trường rất xa." Đến lúc đó sẽ không thể thường xuyên đến đây nữa.

"Tập luyện vất vả lắm nhỉ?"

"Lúc mới bắt đầu thì thấy rất mệt, bây giờ quen rồi."

"Sao lúc đầu cậu lại đi tập đấu kiếm? Ba mẹ cậu không xót sao?" Lý do Tô Mặc hỏi như vậy là vì anh cảm thấy gia đình Đinh Cạnh Nguyên giàu có như vậy, hoàn toàn không cần phải chịu khổ.

"Chuyện của tôi, tôi tự quyết định. Chúng tôi đều bị huấn luyện viên lừa." Khi được hỏi về ba mẹ, Đinh Cạnh Nguyên thậm chí còn không nhíu mày.

"Hả?"

"Ông ấy nói với chúng tôi rằng đấu kiếm là một môn thể thao rất "quý sờ tộc", là "ballet trong các môn võ thuật", mặc bộ đồ đấu kiếm vào sẽ đẹp trai ngời ngời, khiến người ta mê mẩn, chỉ cần thích cô gái nào, muốn tán ai cũng được. Còn có thể được cộng điểm trong kỳ thi đại học. Tất nhiên, chỉ có điều cuối cùng là thật."

Đinh Cạnh Nguyên thao thao bất tuyệt, còn cố tình nói bằng vẻ mặt nghiêm túc, khiến Tô Mặc bật cười. Đinh Cạnh Nguyên nhìn chằm chằm vào nụ cười của Tô Mặc, không hiểu sao khóe miệng hắn cũng muốn cong lên theo. Lúc Tô Mặc suýt nữa làm rơi móc áo, hắn liền tiến lên, cầm lấy chiếc áo, giơ tay lên móc vào sào phơi đồ.

Tô Mặc ngẩng đầu nhìn, bỗng nhiên cười, hỏi: "Cậu cao bao nhiêu?"

"1m88, còn cậu?" Đinh Cạnh Nguyên nhìn nụ cười của anh, không hiểu sao khóe miệng hắn cứ muốn cong lên theo.

"Dù sao cũng không cao bằng các cậu." Tô Mặc không muốn trả lời trực tiếp câu hỏi này, xoay người tiếp tục sắp xếp quần áo. Không ngờ, Đinh Cạnh Nguyên lập tức áp sát từ phía sau, đưa tay ôm lấy cổ anh, kéo thẳng người anh lên, so sánh chiều cao.

"Cậu làm gì vậy, làm tôi giật mình." Tô Mặc cau mày, quay đầu lại phản đối.

"Đừng động, tôi đo thử xem." Đinh Cạnh Nguyên vừa ra lệnh, bàn tay vừa áp vào làn da ấm áp trên cổ Tô Mặc, giữ chặt lấy, ánh mắt ở nơi Tô Mặc không nhìn thấy sâu thẳm như nước. Chỉ vài giây sau, hắn đã buông tay, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười: "Cậu cao vừa đến cằm tôi."

Vì đã giúp Tô Mặc phơi quần áo, nên Đinh Cạnh Nguyên "đường đường chính chính" yêu cầu Tô Mặc mời cơm.

Tô Mặc tất nhiên rất dễ nói chuyện, lập tức đồng ý. Tối hôm đó, Tô Mặc mời Đinh Cạnh Nguyên ăn mì bò Tiểu Mã nổi tiếng ở cổng Nam.

Từ hôm đó trở đi, Đinh Cạnh Nguyên thường xuyên gọi điện thoại cho Tô Mặc, không có chuyện gì, chỉ là bạn bè tán gẫu vài câu. Bản thân Đinh Cạnh Nguyên không phải là người nói nhiều, mỗi lần gọi điện thoại đều không lâu. Tần suất hắn đến thăm đồng đội cũng tăng lên rõ rệt, mỗi lần đến đều ghé qua phòng Tô Mặc, có lúc chỉ đứng lại chào hỏi, nhìn một cái rồi đi, có lúc đi cùng đồng đội, sẽ giới thiệu mọi người cho Tô Mặc. Đôi khi Lương Bân cũng ở đó, tuy rằng ấn tượng của Đinh Cạnh Nguyên về cậu ta rất tệ, nhưng vì Tô Mặc, hắn cũng miễn cưỡng gật đầu chào hỏi. Tóm lại, mọi thứ đều nằm trong phạm vi bình thường.

Cứ như vậy cho đến tháng Ba, các vận động viên của đội tuyển thành phố đều phải quay lại đội tuyển tập luyện để chuẩn bị cho Đại hội Thể thao Toàn quốc. Không phải là không thể vừa học vừa tập luyện, nhưng không ai muốn vất vả như vậy.

Đinh Cạnh Nguyên thu dọn quần áo và một số vật dụng hàng ngày, chuẩn bị chuyển đến ở trong đội tuyển. Buổi tối, hắn muốn đến ký túc xá nam, ăn cơm với "lúm đồng tiền nhỏ", bởi vì lần này đi, chắc là rất lâu mới được gặp lại nụ cười ấy. Lúc này, điện thoại reo lên, Đinh Cạnh Nguyên cầm điện thoại lên, bỗng chốc ngẩn người, không ngờ lại là Tô Mặc gọi đến.

"Tôi vừa gặp Chu Chuyển Dự ở tầng trên, cậu ấy nói hôm nay các cậu quay lại đội tuyển. Cậu đi rồi à?" Giọng Tô Mặc ở đầu dây bên kia có vẻ như đang ở trong siêu thị, hơi ồn ào.

"Đây là lần đầu tiên cậu gọi điện thoại cho tôi." Đinh Cạnh Nguyên hoàn toàn không trả lời câu hỏi của Tô Mặc, giọng nói nhỏ nhẹ như vọng lại từ nơi xa xăm.

"Hả? Tôi hỏi cậu, cậu đi rồi à?" Bên Tô Mặc hơi ồn, anh tưởng Đinh Cạnh Nguyên không nghe rõ nên chậm rãi hỏi lại.

"..." Tô Mặc cố tình gọi điện thoại đến, chỉ là để hỏi hắn còn ở đó hay không. Từ nhỏ đến lớn, ngoài huấn luyện viên thỉnh thoảng gọi điện thoại đến giục hắn quay lại đội tuyển, chưa từng có ai thực sự quan tâm đến việc hắn còn ở đó hay không, đã đi hay chưa. Đinh Cạnh Nguyên vốn đang dựa vào sofa, lúc này từ từ nằm xuống, nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới đáp: "Cậu nói gì, tôi không nghe rõ. Nói lại lần nữa."

Thế là Tô Mặc đành phải áp sát điện thoại vào tai, che kín miệng, ghé sát vào điện thoại, lặp lại câu hỏi. Tai Đinh Cạnh Nguyên lại ngứa ngáy, trong căn phòng yên tĩnh, hắn chợt mỉm cười.

27

Lần tiếp theo Tô Mặc gặp lại Đinh Cạnh Nguyên là vào cuối tháng Năm. Khoa thể dục thể thao của trường đại học Giao Thông tổ chức bảo vệ luận văn tốt nghiệp, Đinh Cạnh Nguyên đến trường cho có lệ.

Buổi bảo vệ luận văn của Đinh Cạnh Nguyên kết thúc rất nhanh, vừa ra khỏi phòng học, hắn đã gọi điện thoại cho Tô Mặc, muốn hẹn anh đi ăn cơm, kết quả bị từ chối thẳng thừng. Mấy hôm nay, đám người khoa thể dục thể thao đang liên hoan chia tay, thời gian ăn trưa của Tô Mặc đã bị đám "hươu cao cổ" kia "đặt lịch" trước rồi.

"Bảo vệ luận văn thuận lợi chứ?"

"Ừ." Đinh Cạnh Nguyên cúi đầu, chỉ đáp lại bằng một tiếng "ừ" hờ hững.

"..." Tô Mặc nghe ra được Đinh Cạnh Nguyên có vẻ không vui. Hắn vốn dĩ không ở ký túc xá, bảo vệ luận văn xong, chắc là không có việc gì sẽ không đến đây nữa. "Tôi đã đồng ý với bọn họ rồi. Hay là tối nay tôi mời cậu ăn cơm? Hay là cậu phải đi ngay bây giờ? Lúc nghỉ lễ vừa rồi, tôi có mang thêm một ít khô mực từ quê lên, cậu có muốn ăn nữa không..." Tô Mặc nói đến đây, bỗng nhiên nghe thấy đầu dây bên kia có người nói: "Đang nói chuyện điện thoại với em gái nào mà cười toe toét thế kia?" Nghe kỹ thì ra là giọng của Chu Chuyển Dự.

"Tối nay tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu." Đinh Cạnh Nguyên liếc nhìn Chu Chuyển Dự.

"Được."

"Sao, tối nay đi chơi với tụi anh không?" Chu Chuyển Dự cố ý trêu chọc.

"Không, tối nay tôi có hẹn rồi." Tâm trạng Đinh Cạnh Nguyên tốt hơn, không thèm so đo với cậu ta.

"Sao? Thật à?"

Đinh Cạnh Nguyên lười để ý đến cậu ta, xoay người rời đi.

Buổi trưa, Đinh Cạnh Nguyên và Chu Chuyển Dự ăn tạm ở quán cà phê Tình Cờ, sau đó bắt taxi về nhà ngủ. Tuy rằng căn hộ không có người ở, nhưng vẫn luôn có người giúp việc dọn dẹp.

Lúc tỉnh dậy, trời đã đổ mưa. Đinh Cạnh Nguyên lười biếng trở mình trên chiếc giường lớn êm ái, nhắm mắt lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, trong đầu hiện lên hình ảnh "lúm đồng tiền nhỏ". Lâu rồi không gặp, hắn đã bắt đầu nhớ nhung. Dần dần, hai bàn tay to lớn trượt xuống bụng trần, nắm lấy "cậu nhỏ" đã cương cứng, thở dài một hơi, chậm rãi vuốt ve lên xuống, trong đầu lại bắt đầu tưởng tượng cảnh đè Tô Mặc xuống dưới thân, lột sạch quần áo, mạnh mẽ tiến vào, điên cuồng ra vào, cuối cùng khiến anh run rẩy, nức nở, nước mắt giàn giụa. Chỉ là không biết lúc khóc, lúm đồng tiền trên má anh sẽ còn hay mất.

Cuối cùng, Đinh Cạnh Nguyên bắn đầy tay, sướng đến mức hít thở dồn dập. Hắn bình tĩnh lại một chút, sau đó đá tung chiếc chăn đã bị vấy bẩn xuống sàn nhà.

Đinh Cạnh Nguyên đứng trong phòng thay đồ chọn quần áo mất nửa tiếng đồng hồ, đây là kỷ lục lâu nhất từ trước đến nay của hắn. Thay quần áo xong, hắn đứng trước gương vuốt vuốt tóc, cảm thấy hài lòng rồi mới gọi điện thoại cho Tô Mặc.

"Sáu giờ, cổng Nam trường đại học."

"Ừ, được." Buổi trưa Tô Mặc có uống chút rượu, giọng hơi khàn, lúc này vừa bị tiếng chuông điện thoại của Đinh Cạnh Nguyên đánh thức, anh vẫn còn nhắm mắt nằm trên giường, chưa tỉnh hẳn.

"Lần trước cậu mang bao nhiêu cá khô lên?"

"Làm gì? Cậu lại muốn "cướp" hết à? Không được làm thế đâu." Tô Mặc ở đầu dây bên kia lầm bầm, Đinh Cạnh Nguyên nghe vậy, nhìn mình trong gương, mỉm cười.

Đinh Cạnh Nguyên mặc áo sơ mi và quần tây đắt tiền, còn Tô Mặc chỉ mặc áo phông và quần đùi đơn giản, để lộ đôi chân dài thẳng tắp.

"Cậu ăn mặc lịch sự thế này là đi xem mắt à?" Thấy ánh mắt Đinh Cạnh Nguyên nhìn chằm chằm vào chân mình, Tô Mặc liền cười trêu chọc.

"Đối tượng xem mắt này, tôi rất hài lòng." Đinh Cạnh Nguyên liếc nhìn anh với ánh mắt đầy ẩn ý.

Tô Mặc bật cười.

Đinh Cạnh Nguyên muốn ăn tôm hùm đất. Tô Mặc "khách quý đến nhà, chủ nhà chiều tất", không có ý kiến gì. Tuy nhiên, sau khi gọi món, tôm hùm đất được dọn lên, Tô Mặc mới phát hiện ngón tay trái của Đinh Cạnh Nguyên bị thương.

"Tay cậu bị sao vậy?"

"Vừa nãy lúc ra khỏi nhà, tôi tự dùng dao gọt hoa quả bên bị đứt tay." Đinh Cạnh Nguyên nói với vẻ mặt nghiêm túc, khiến Tô Mặc bật cười.

Thế là tối hôm đó, Tô Mặc phải bóc tôm hùm đất cho Đinh Cạnh Nguyên ăn. Rất tốt, Đinh Cạnh Nguyên ăn rất hài lòng.

Vết thương trên tay Đinh Cạnh Nguyên mất nửa tháng mới lành, may mà hắn dùng tay phải cầm kiếm, nên không ảnh hưởng gì đến việc tập luyện.

—----