Chìm Trong Say Đắm

Chương 54



Editor: Gấu Gầy

100

Ăn tối xong đã hơn tám giờ, bên ngoài vẫn còn mưa, giờ này mà đi đâu "hẹn hò" cũng không tiện lắm. Phía dưới nhà hàng xoay có một đường hầm kính ngắm cảnh, Đinh Cạnh Nguyên bèn hỏi Tô Mặc có muốn xuống đó xem không, chắc là cảnh đêm sẽ rất đẹp.

Đường hầm kính trong suốt hình tròn, có thể ngắm nhìn toàn bộ cảnh đêm bên ngoài. Trong màn mưa lất phất, khắp nơi đều là ánh đèn rực rỡ, phía dưới chân là dòng xe cộ qua lại tấp nập, xa xa là những con thuyền lấp lánh ánh đèn, cảnh sắc vô cùng hoa lệ.

Lúc này đã gần đến giờ đóng cửa, lại thêm thời tiết không tốt nên trên đường hầm kính hầu như không có ai. Để du khách có thể ngắm cảnh đêm rõ hơn qua vách kính, ánh sáng trên đường hầm rất yếu, chỉ có vài tia sáng đỏ hắt ra từ trên đỉnh.

"Đẹp không?"

"Ừ."

"Đẹp vậy mà cậu không lại đây sao?" Đinh Cạnh Nguyên một tay đút túi áo khoác, đứng dựa vào vách kính, quay người hỏi Tô Mặc.

Bên ngoài đường hầm kính là một khoảng sàn kính rộng hai mét, vòng trong cùng là sàn gỗ. Lúc nãy, vừa đặt chân lên sàn kính, Tô Mặc đã theo bản năng nhìn xuống, sai lầm lớn rồi! Độ cao hơn hai trăm mét thật sự quá kích thích, tim anh như muốn rớt ra ngoài, anh chợt nhận ra có phải mình sợ độ cao hay không? Thế là lập tức lùi về phía trong.

Nhìn Tô Mặc co rúm trên sàn gỗ, Đinh Cạnh Nguyên mỉm cười, chìa tay ra: "Lại đây nào." Từ hồi cho Tô Mặc uống nước ép dưa hấu bằng ống hút, hắn đã biết anh hơi nhát gan rồi - Đinh Cạnh Nguyên đang lấy mình ra làm chuẩn mực. Tô Mặc bị hắn cười có chút không vui, mặc kệ bàn tay đang chìa ra của hắn, tự mình men theo mép trong đi về phía trước, như vậy vẫn có thể ngắm nhìn cảnh sắc.

"Cậu đừng nhìn xuống là được." Đinh Cạnh Nguyên sải bước đuổi theo, nắm lấy tay Tô Mặc, kéo anh ra ngoài. Tô Mặc trong lòng hoảng sợ, đương nhiên là không muốn, nhưng Đinh Cạnh Nguyên sức lực lớn, sau đó tên biến thái này còn ngang nhiên ôm lấy eo anh, kéo thẳng ra sát mép kính.

"Đừng nhìn xuống." Đinh Cạnh Nguyên đứng chắn sau lưng Tô Mặc, ôm anh vào lòng, dùng tay nâng cằm anh lên. Tô Mặc trong lòng vẫn còn sợ hãi, lúc này cũng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý xem có ai nhìn thấy tư thế của hai người hay không, một tay nắm chặt lấy cổ tay Đinh Cạnh Nguyên, tay kia vòng ra sau ôm lấy eo hắn, cau mày ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn. Hành động dựa dẫm rõ ràng của Tô Mặc khiến Đinh Cạnh Nguyên vô cùng đắc ý, cố tình áp sát người hơn, cúi đầu nói nhỏ: "Sợ gì chứ, có tôi ở đây mà." Nói rồi, hắn ghé sát mặt vào Tô Mặc, cúi xuống hôn lên đôi môi mỏng, dây dưa mút mát, tay cũng siết chặt hơn.

Bên ngoài, trời mưa dường như càng lúc càng to, những hạt mưa đập vào vách kính tạo ra tiếng lộp độp dồn dập. Tô Mặc ngửa đầu dựa vào vai Đinh Cạnh Nguyên, bị hôn đến mức thở hổn hển: "Thả ra... thả ra... có người... ư ưm... ưm..."

Cảnh đêm quá đẹp, không khí quá lãng mạn. Người yêu trong mộng cho dù chiều nay vừa giận dỗi, cho dù hiện tại còn nhiều e ngại nhưng vẫn ngoan ngoãn để mình ôm trong lòng, mặc cho mình hôn, Đinh Cạnh Nguyên thỏa mãn thở dài, trong lúc chiếm đoạt đôi môi Tô Mặc, hắn vẫn dành chút thời gian để bày tỏ: "Tô Mặc... anh yêu em." Ở một nơi như thế này, nghe tiếng mưa rơi bên tai, lời thì thầm khiến Tô Mặc nhất thời có chút say lòng, được Đinh Cạnh Nguyên ôm chặt như vậy, trong lòng anh cảm thấy vô cùng an toàn, nỗi sợ hãi độ cao vừa rồi cũng bị ném ra sau đầu.

Sau đó, Đinh Cạnh Nguyên nắm chặt tay Tô Mặc, hai người, một người đi trên sàn kính, một người đi trên sàn gỗ, cứ như vậy chậm rãi đi dạo hết một vòng đường hầm kính. Trên đường đi, họ gặp hai người, một nam sinh đeo kính và một người phụ nữ trung niên đeo máy ảnh.

Hai người vẫn luôn nắm tay nhau. Đinh Cạnh Nguyên hỏi Tô Mặc có yêu hắn không. Tô Mặc giả vờ như không nghe thấy, không trả lời. Đinh Cạnh Nguyên cũng không bận tâm lắm, dù sao hắn cũng biết câu trả lời rồi, nhất định sẽ có một ngày, hắn sẽ nghe thấy ba chữ đó từ chính miệng Tô Mặc.

Khách sạn bọn họ nghỉ ngơi nằm ngay bên bờ Giang Đông, có thể nói là khách sạn sang trọng nhất khu vực này. Mở cửa sổ ra là có thể ngắm nhìn cảnh đẹp đêm mưa. Chỗ như thế này, đừng nói là ở, đây là lần đầu tiên Tô Mặc bước chân vào. Vấn đề chênh lệch thân phận giữa anh và Đinh Cạnh Nguyên lại ùa về trong lòng. Tô Mặc là người hay suy nghĩ, anh âm thầm nghĩ ngợi, nhưng trên mặt lại không biểu lộ gì.

Vết thương phía sau còn chưa lành, lại thêm việc hôm nay lão thần y nói Tô Mặc thể hư. Cho nên tối nay, Đinh Cạnh Nguyên vô cùng kiềm chế, hắn chỉ ôm anh vào lòng dỗ dành, cứng rắn mềm mỏng đủ kiểu, năn nỉ Tô Mặc vuốt cho hắn một lần để qua cơn nghiện.

Nửa đêm, Tô Mặc bị tiếng nói chuyện điện thoại của Đinh Cạnh Nguyên ở phòng khách đánh thức, mặc dù hắn đã cố tình nói nhỏ.

"Tỉnh rồi à? Tôi làm cậu thức giấc sao?" Đinh Cạnh Nguyên cúp điện thoại, chui vào chăn, kéo Tô Mặc vào lòng.

"Nửa đêm rồi còn gọi điện cho ai vậy?" Tô Mặc dựa vào ngực Đinh Cạnh Nguyên, đưa tay sờ lên cổ tay hắn, giọng nói mơ màng, hình như lại sắp ngủ thiếp đi.

"Chu Chuyển Dự."

Cái tên rất quen thuộc, Tô Mặc mơ màng nghĩ ngợi, là đồng đội cũ trong đội tuyển đấu kiếm của Đinh Cạnh Nguyên. Bên tai lại vang lên giọng nói trầm thấp của Đinh Cạnh Nguyên, Tô Mặc ban đầu còn cố gắng tập trung lắng nghe, sau đó nghe một lúc thì ngủ thiếp đi.

"Năm đó không phải đội tuyển của tôi đến Hồng Kông thi đấu sao? Cậu ta quen một cô gái trẻ đẹp ở quán bar, sau đó không biết bằng cách nào mà lại lên giường với cả mẹ của cô gái đó. Người phụ nữ kia bốn mươi tuổi rồi, rất giàu có, nghe nói bị cậu ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Sau đó, tôi đi Mỹ, cậu ta đến Hồng Kông, tôi và cậu ta vẫn luôn giữ liên lạc, sau đó cùng nhau hợp tác mở công ty, làm đại lý dụng cụ thể thao... Hiện tại công ty đã phát triển rất tốt... Là nhà phân phối lớn nhất châu Á..."

"Lý do tôi đồng ý quay về đây với lão già kia chỉ là vì muốn gặp cậu." Đinh Cạnh Nguyên chống tay, ghé sát mặt vào Tô Mặc, thấy anh đã ngủ say, bèn hôn nhẹ lên đôi môi hơi sưng.

Trước đây, hắn tiêu tiền của Đinh Khê Xuyên, đương nhiên cũng bị Giang Tâm Mi quản thúc ít nhiều. Hiện giờ, hắn đã độc lập về tài chính. Tuy không phải là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng đối với sự khiêu khích liên tục của mẹ mình, hắn cũng đã nhượng bộ rất nhiều rồi. Cũng giống như lão thần y kia, đừng tưởng bán phương thuốc gia truyền cho hắn là có thể tùy tiện chọc giận hắn. Chuyện tuyệt tình, Đinh Cạnh Nguyên hắn tuyệt đối làm được.

101

Chiều Chủ nhật, hai người về đến nhà. Trên đường về, họ ghé qua tiệm thuốc Bắc bốc thuốc. Tối hôm đó, căn hộ nhỏ của Tô Mặc tràn ngập mùi thuốc bắc. Đinh Cạnh Nguyên rất để tâm đến chuyện này, còn Tô Mặc thì vì ngại ngùng nên mãi mới ra khỏi phòng ngủ. Vừa bước vào bếp, anh đã nổi giận. Đinh Cạnh Nguyên vậy mà lại dùng cái nồi hai ngàn tệ anh mới mua để sắc thuốc. Nồi inox không độc hại, dẫn nhiệt đều, dùng để sắc thuốc là tốt nhất, nhưng mà: "Thuốc đen sì thế này, cậu muốn làm hỏng nồi của tôi à?" Tô Mặc chỉ tay vào mặt Đinh Cạnh Nguyên, ra lệnh: "Mau đổ ra cho tôi!" Trong tủ rõ ràng có nồi sứ, còn có cả nồi đất nữa, vậy mà hắn không dùng, cứ phải dùng đồ quý của anh. Thấy hắn không nhúc nhích, Tô Mặc vội vàng chạy tới tắt bếp, mặc kệ nóng, lập tức đổ hết thuốc ra ngoài, sau đó chẳng quan tâm đến thuốc thang gì nữa, vội vàng đi rửa nồi.

Đinh Cạnh Nguyên trong lòng rất khó chịu, hắn đương nhiên là muốn dùng cái nồi tốt nhất để sắc thuốc cho Tô Mặc, vậy mà Tô Mặc lại vì một cái nồi mà giận dỗi hắn. Người yêu không bằng một cái nồi sao? Hắn đi đến bên cạnh bồn rửa, ôm chặt lấy Tô Mặc. Tô Mặc không để ý đến hắn, cúi đầu cẩn thận rửa nồi, cứ như đang lau chùi bảo bối vậy. Đinh Cạnh Nguyên bỗng dưng thấy chua chát trong lòng, hắn đang ghen, ghen với một cái nồi inox.

Cuối cùng, thuốc được sắc xong trong một chiếc nồi đất đã cũ. Tô Mặc đóng cửa phòng tắm lại, tự mình đối diện với túi thuốc đen ngòm còn nóng hổi. Một ống dẫn dài, một đầu là đầu dẹt hơi cứng, phải đưa vào trong hậu huyệt của anh, từ từ bơm thuốc vào.

Tô Mặc ngồi trên nắp bồn cầu, ngẩn người, suy nghĩ về vấn đề "có đáng hay không". Cuối cùng, cho đến khi thuốc nguội ngắt, anh vẫn không động đậy.

Túi thuốc đầu tiên đó cuối cùng đã bị Tô Mặc đổ vào bồn cầu, xả nước cho trôi đi.

Buổi tối, Đinh Cạnh Nguyên ôm chặt Tô Mặc trong lòng, dùng tay sờ soạng phía sau anh, vẫn còn hơi sưng.

"Năm mới tôi phải về thành phố S, cậu ở nhà nhớ dùng thuốc hai ngày một lần."

"Không phải nói là tháng ba sao?" Tô Mặc tự động bỏ qua nửa câu sau, nghe hắn nói muốn đi sớm, cũng không biết có phải là không vui hay không.

"Không nỡ xa tôi sao?" Đinh Cạnh Nguyên mỉm cười đắc ý: "Thay đổi kế hoạch đột xuất thôi. Đợi giải quyết xong chuyện bên đó, tôi sẽ về đón cậu, được không?"

Tô Mặc vẫn như cũ không trả lời. Đinh Cạnh Nguyên thở dài, tựa cằm lên đỉnh đầu Tô Mặc. Tô Mặc vẫn chưa đồng ý, nhưng không sao, hắn sẽ từ từ, giải quyết xong vấn đề của mình trước, sau đó mới tính đến chuyện Tô Mặc có yêu hắn hay không.

Ngày hôm sau Tô Mặc tan ca, vừa về đến nhà thì chuông cửa vang lên. Mở cửa ra, bên ngoài là mấy anh chàng cao to, nói là Đinh tiên sinh mua đồ dùng nhà bếp, bảo bọn họ giờ này mang đến. Mấy người họ chuyển đồ lên xuống đến bảy tám lần mới xong.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Tô Mặc đã nhận ra đó là gì, là bộ đồ dùng nhà bếp của nhãn hiệu Đức mà anh rất thích, vậy mà Đinh Cạnh Nguyên lại mua cả bộ! Lúc ký nhận, nhìn dãy số dài ngoằng trên hóa đơn, Tô Mặc nhíu mày, nhưng khi từng hộp quà được mở ra, nhìn thấy những món đồ đẹp đẽ bên trong, anh không khỏi vui mừng. Trong đó có một chiếc chảo nhỏ xinh xắn đáng yêu vô cùng, lúc trước nếu không phải vì nó không được tiện lắm thì anh nhất định đã mua rồi. Đinh Cạnh Nguyên đúng là tiêu tiền như nước, nhưng mấy cái nồi, bát, dĩa, thìa này thật sự rất đáng yêu!

Vui quá nên Tô Mặc không kịp nhận ra cái nồi hai ngàn tệ mà anh mua đã không cánh mà bay. Tối hôm qua, lúc anh ngồi ngẩn người trên nắp bồn cầu, Đinh Cạnh Nguyên lại "mắc tiểu", biết anh đang ngại ngùng nên hắn không nỡ làm phiền, bèn lẻn vào bếp, tiện tay lấy cái nồi đó làm bồn cầu tạm thời. Dù sao cũng đã bẩn rồi, "nghĩ kỹ" lại nên vứt đi là vừa. Thế là hắn không ngại vất vả, tự mình mang cái nồi xinh xắn kia xuống lầu, ném vào thùng rác.

Hậu quả của việc Tô Mặc không kịp phát hiện ra là tối hôm đó, lúc Đinh Cạnh Nguyên về nhà đòi hỏi "báo đáp", anh không những không từ chối mà còn chủ động thưởng cho hắn một nụ hôn làm hắn sướng lên tới óc. Hắn lập tức ép Tô Mặc ngậm lấy "cây kẹo mút" của mình, sau đó ấn anh vào tường, bảo anh quỳ gối hai chân dang rộng, từ phía sau ra sức "yêu thương". Nhịn lâu lắm rồi, Đinh Cạnh Nguyên như con sói đói, giày vò Tô Mặc đến mức anh phải nức nở cầu xin, cuối cùng hắn vẫn nuốt trọn con người ta vào bụng, đến xương cũng không nhả.

—------