Chìm Trong Say Đắm

Chương 60



Editor: Gấu Gầy

114

Sáng sớm 6 giờ, trời còn chưa sáng hẳn, y tá đã lên gõ cửa, đến giờ lấy máu xét nghiệm. Nhập viện là vậy, dù bạn mắc bệnh gì thì trước tiên cũng phải trải qua một loạt các xét nghiệm máu.

Tô Mặc tối qua đã đủ mệt mỏi, sau đó lại bị tên yêu nghiệt Đinh Cạnh Nguyên trêu chọc một phen, nửa đêm còn bị dựng dậy đi tiểu, nên lúc này anh vẫn còn đang ngủ say như chết. Đinh Cạnh Nguyên nghe thấy tiếng gõ cửa liền tỉnh giấc, biết là y tá đến rồi, hắn trở mình, vỗ nhẹ vào mặt Tô Mặc, nhưng anh không có phản ứng gì.

Đinh Cạnh Nguyên chui ra khỏi chăn ấm, trần truồng đi ra phòng khách, quần áo mà tài xế mang đến tối qua được để gọn gàng trên ghế sofa. hắn tiện tay cầm lấy hai cái quần lót trên cùng, vừa nhìn vừa đi về phía cửa, giọng nói khàn khàn vì mới ngủ dậy: "Chờ một chút, tôi mặc quần áo đã."

Cả hai chiếc đều là của Calvin Klein, quần lót của hai người đương nhiên phải cùng một nhãn hiệu. Một cái màu trắng, một cái màu đen, Đinh Cạnh Nguyên nhìn một lúc, sau đó nhấc chân xỏ chiếc màu đen size lớn hơn vào, rồi đi về phía giường, vén chăn lên một nửa, từ từ mặc cái màu trắng cho Tô Mặc. Buổi sáng Tô Mặc có chút cương cứng, "cậu bé" ngẩng đầu, ngạo nghễ khoe mình trong không khí. Đinh Cạnh Nguyên tinh nghịch dùng ngón tay búng nhẹ vào "đầu" của nó, khiến nó lắc lư qua lại như con lật đật. Tô Mặc khó chịu khẽ rên một tiếng, cọ cọ chân trái vào ga giường. Đinh Cạnh Nguyên sợ anh đang ngủ mơ màng vô tình làm đau vết thương nên vội vàng nhét "cậu nhỏ" vào trong quần lót, đắp chăn lại cho anh.

"Vẫn chưa chịu dậy à?" Hắn lại vỗ nhẹ vào mặt Tô Mặc, anh miễn cưỡng mở mắt ra một lúc rồi lại nhíu mày nhắm chặt. "Ngủ say như vậy. Không dậy là tôi tiêm cho một mũi đấy."

"Ừm." Tô Mặc chỉ khẽ rên một tiếng, ra hiệu đã biết.

Không dậy thì thôi, Đinh Cạnh Nguyên mặc quần áo xong, kéo tay Tô Mặc ra khỏi chăn, kéo chăn lên tận cổ anh, đắp kín mít rồi mới quay người đi mở cửa cho y tá.

Sự hiện diện của Đinh Cạnh Nguyên quá mạnh mẽ, cô y tá trẻ đẹp bị hắn đứng cạnh nhìn chằm chằm bằng ánh mắt sắc bén như tia X, trong lòng có chút căng thẳng, kết quả là tiêm một kim mà không lấy được máu. Cánh tay Tô Mặc đau nhói, cuối cùng cũng mở mắt ra, anh quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Đinh Cạnh Nguyên.

Cô y tá định thử lại lần nữa thì bị Đinh Cạnh Nguyên ngăn cản, bảo cô ta xuống dưới gọi y tá khác lên. Cô nàng mặt đỏ bừng, vội vàng chạy ra ngoài. Bệnh nhân VIP chắc chắn phải được y tá có kinh nghiệm phục vụ, bình thường cô ta rất thành thạo, không ngờ hôm nay lại thất bại.

Sau đó, một nữ y tá lớn tuổi có ngoại hình không mấy ưa nhìn đi lên, rất nhanh nhẹn lấy bảy tám ống máu, kỹ thuật thành thạo đến mức Tô Mặc thậm chí còn không cảm thấy đau.

Rèm cửa được kéo ra, tuyết đã ngừng rơi, mặt trời vừa mới nhô lên, những tia nắng vàng nhạt xuyên qua những đám mây xa xa. Trên bệ cửa sổ phủ một lớp tuyết dày. Trong căn phòng yên tĩnh ấm áp, Tô Mặc nhắm mắt tiếp tục lim dim. Đinh Cạnh Nguyên ngồi bên giường, một tay giữ miếng bông gòn trên tay anh, cúi đầu nhìn anh, nhìn mãi không chán.

Có lẽ là bị hắn nhìn đến mức ngại ngùng, cuối cùng Tô Mặc cũng mở mắt ra. Trong ánh ban mai, hai người khẽ trò chuyện.

"Bên ngoài tuyết ngừng rơi rồi à?"

"Ừm."

"Hôm qua, lúc ở trong phòng phẫu thuật, tôi nhìn thấy tuyết rơi rất lớn."

"Còn đau không?"

"Mới đầu thì khá đau, lúc rửa vết thương ấy. Bây giờ thì đỡ rồi. Sao cậu đến nhanh vậy?" Đến tận bây giờ mới hỏi câu này, không phải là hôm qua Tô Mặc quên hỏi, mà là lúc đó không khí giữa hai người quá tốt đẹp, anh không muốn nhắc đến. Còn bây giờ, sau một giấc ngủ, anh phải đối mặt với những rắc rối rồi.

"Có người gọi điện thoại báo cho tôi."

"Ai vậy?"

"Một tên vệ sĩ bất tài."

Tô Mặc ngẩn người, nhìn chằm chằm vào Đinh Cạnh Nguyên, thấy ánh mắt hắn rất nghiêm túc, anh biết hắn không nói đùa. Thật sự có vệ sĩ. Hóa ra, người đi rồi, nhưng tâm vẫn ở lại.

Nói không cảm động là giả, Tô Mặc rụt tay vào trong chăn, trở mình nằm xuống, kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Đinh Cạnh Nguyên nghe.

"Giang Vũ cũng đã biết chuyện của tôi và cậu. Tên đó nhỏ nhen, lại thích buôn chuyện, chắc chắn là đã nói ra ngoài rồi." Tô Mặc nhớ đến Tiết Phỉ ở bộ phận Hậu cần, thái độ của cô ta đối với anh rõ ràng đã khác. Bây giờ, Tổng giám đốc Lư và Trưởng phòng Hoàng cũng đã biết, hơn nữa còn tận mắt chứng kiến. Tô Mặc thở dài, công việc này chắc chắn là không thể làm tiếp. Không bao lâu nữa, cả nhà máy sẽ biết chuyện, thậm chí còn lan truyền đến các nhà máy khác. Chắc chắn sẽ có rất nhiều người giống như Giang Vũ, nhìn anh bằng ánh mắt kỳ thị, điều này nhất định sẽ ảnh hưởng đến công việc. Đây là điều có thể nhìn thấy trước được.

Đinh Cạnh Nguyên cúi người xuống, ôm chặt Tô Mặc cùng chăn vào lòng, hôn lên mặt anh, dịu dàng nói: "Đi theo tôi, được không? Nghỉ việc đi."

Tô Mặc nằm nghiêng trên gối, đảo mắt nhìn hắn, dưới ánh ban mai, vẻ mặt Đinh Cạnh Nguyên rất nghiêm túc.

"Vậy nhà của tôi thì sao?"

"Để tôi thanh toán nốt số tiền còn lại. Khi nào cậu muốn, chúng ta có thể về đó ở vài hôm."

"Nếu tôi đi theo cậu, ba tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi nữa."

"Tôi sẽ cùng cậu về xin ông ấy tha thứ. Tháng nào cũng về, năm nào cũng về, nhất định sẽ có một ngày ông ấy chấp nhận."

"Nếu như một ngày nào đó cậu nổi điên lên hành hạ tôi thì sao?"

"Vậy thì cậu phạt tôi quỳ gối, không cho ăn cơm."

"Tôi không muốn dùng thuốc kia. Đến giờ tôi vẫn chưa dùng lần nào."

"Tại sao không dùng?" Lông mày Đinh Cạnh Nguyên nhíu lại. Đây là vấn đề liên quan đến hạnh phúc của hai người và sức khỏe của Tô Mặc, là vấn đề rất nghiêm túc.

"Tôi không thích." Anh không thích cảm giác bị một cái ống nhét vào, rồi từ từ bơm thuốc vào, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy ghê tởm. Như thể anh đã bị biến thành một thứ gì đó rất kỳ quái.

"Được rồi, vậy thì không dùng nữa. Nghĩ cách khác. Còn bài thuốc bổ khí huyết kia, cậu cũng không dùng à?"

"Tôi đã thử một lần, hầm canh gà."

Đinh Cạnh Nguyên nghiêng đầu hôn lên môi Tô Mặc, chuyện này không vội, sau khi Tô Mặc về ở chung với hắn, ngày nào hắn cũng sẽ sai người hầm thuốc bắc cho anh, nhất định phải bồi bổ cho "bảo bối" của hắn thật tốt. Nghĩ đến đây, Đinh Cạnh Nguyên có chút hối hận, hôm qua không nên quấn lấy Tô Mặc, nên tự mình đi tắm nước lạnh mới phải. Chỉ cần chạm vào người Tô Mặc là thứ kia của hắn đã cứng rồi, huống chi anh còn trần truồng như vậy, thật sự là rất khó kiềm chế.

"Đừng làm gì Tổng giám đốc Lư sau lưng tôi." Còn về phần chú Hạ, Tô Mặc không hề nhắc đến, không phải là anh không nghĩ đến, mà là ông ta đã bị như vậy rồi, anh nghĩ Đinh Cạnh Nguyên cũng sẽ không "đổ thêm dầu vào lửa".

"Ừm." Đinh Cạnh Nguyên đồng ý rất dứt khoát. Thực tế là sau đó hắn thật sự không hề "đánh" Tổng giám đốc Lư, hắn chỉ "trêu chọc" ông ta một chút nên không tính là nuốt lời với Tô Mặc. Hắn sai người âm thầm theo dõi Tổng giám đốc Lư, chụp ảnh mỗi lần ông ta hẹn hò, hôn hít, lên giường với bồ nhí, sau đó gửi đến bàn làm việc hoặc màn hình máy tính của những cô bồ khác. Khiến cho ông ta bị mấy cô ả đó làm cho náo loạn, cuối cùng không dám ăn cơm, ngủ nghỉ với bất kỳ ai nữa. Còn về phần chú Hạ, vì Tô Mặc không dặn dò gì, nên ông ta khá là thê thảm, rơi vào tình trạng vĩnh viễn không tìm được việc làm, bởi vì nhà tuyển dụng nào cũng biết trước được bản chất xấu xa của ông ta. Còn Giang Vũ, từ sau vụ con gà bị ăn trộm, bất kể khi nào nhận được bưu phẩm, món đồ bên trong đều đã bị bóc ra. anh ta đã khiếu nại tất cả các công ty chuyển phát nhanh, nhưng tình hình vẫn không được cải thiện. Lúc đó, Tô Mặc đã nghỉ việc, mãi đến rất lâu sau, anh ta mới nhận ra có thể là Đinh Cạnh Nguyên đang trả thù thay Tô Mặc. Lúc đó, anh ta mới hiểu, hóa ra Đinh Cạnh Nguyên đối với Tô Mặc không phải là chơi bời qua đường.

"Hợp đồng cậu cứ ký đi. Nhà máy của bên tôi có đủ năng lực. Hơn nữa, trong nhà máy có rất nhiều người đối xử tốt với tôi. Coi như là vì tôi đi."

Câu này của Tô Mặc có nghĩa là đã đồng ý, Đinh Cạnh Nguyên đâu cần phải so đo, lập tức mỉm cười gật đầu.

"Còn một chuyện nữa."

"Chuyện gì? Nói đi." Đừng nói là một chuyện, một trăm chuyện hắn cũng đồng ý.

"..." Tô Mặc do dự một lúc, thở dài, thì thầm: "Cậu... Tôi không biết cậu có xứng đáng hay không." Xứng đáng để anh từ bỏ tất cả, xứng đáng để anh trao trọn con tim.

"Xứng đáng." Đinh Cạnh Nguyên hôn lên môi Tô Mặc liên tục: "Nhất định xứng đáng."

"Cậu chưa đánh răng, hôn cái gì mà hôn." Tô Mặc liếc xéo hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên. Anh không nói thì thôi, vừa nói xong, Đinh Cạnh Nguyên liền giữ chặt mặt anh, luồn lưỡi vào trong, cuồng nhiệt mút lấy, hôn đến khi nào thỏa mãn mới chịu buông.

115

Buổi sáng, lần lượt có người đến thăm Tô Mặc, đều là người trong nhà máy. Người đến đầu tiên là Liêu Mẫn, cho dù ngày thường hai người rất thân thiết, nhưng lúc này cũng có chút ngại ngùng, đây là khoảng cách tự nhiên sinh ra. Chuyện "động trời" của Tô Mặc đương nhiên đã được lan truyền với tốc độ chóng mặt, bây giờ không dám nói là cả nhà máy đều biết, nhưng có lẽ trong phòng ban đều đã rõ mười mươi, điện thoại, Wechat, Moments, đủ mọi phương tiện truyền thông. Ban đầu, Liêu Mẫn còn bán tín bán nghi, nhưng khi nhìn thấy phòng bệnh sang trọng và người đàn ông trong phòng, cô ta không thể không tin.

Liêu Mẫn dặn dò Tô Mặc phải nghỉ ngơi cho khỏe, muốn ăn gì cứ nói với cô ta, cô ta sẽ làm rồi mang đến. Dù Tô Mặc có phải gay hay không thì tình cảm của cô ta dành cho anh đều là thật lòng. Tô Mặc định nói với cô ta rằng anh đã chuẩn bị nghỉ việc, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, không muốn khiến cô ta thêm ngại ngùng. Tình cảm của cô ta, anh chỉ có thể khắc ghi trong lòng.

Liêu Mẫn vừa đi, lại có thêm vài người đến, đều là tiện đường ghé qua thăm Tô Mặc. Mọi người túm tụm lại, mỗi người nói một câu, không khí náo nhiệt cũng phần nào che giấu đi sự ngại ngùng. Thỉnh thoảng lại có người len lén nhìn ra phòng khách liếc nhìn Đinh Cạnh Nguyên, Tô Mặc chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy.

Nghỉ việc là điều bắt buộc.

Tổng giám đốc Lư và Hoàng Duyệt Văn đến cùng nhau, còn mua rất nhiều thực phẩm chức năng đắt tiền. Đinh Cạnh Nguyên vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng, hai người họ lúng túng đứng trong phòng khách hai phút, nhận đủ sự lạnh nhạt.

Đinh Cạnh Nguyên cố tình không cho Tổng giám đốc Lư dễ chịu, hắn từ phòng khách đi vào trong, ngồi xuống ghế bên giường bệnh, im lặng không nói gì, tập trung gọt táo cho Tô Mặc. Ban đầu, Tổng giám đốc Lư định nhân cơ hội này nói vài câu tốt đẹp, xin xỏ Tô Mặc về chuyện hợp đồng, nhưng lúc này, trước mặt Đinh Cạnh Nguyên, ông ta không thể thốt ra lời nào. Chỉ có thể cùng Hoàng Duyệt Văn nói vài câu khách sáo, đại loại như an tâm dưỡng bệnh, đừng lo lắng chuyện công việc. Kết quả là bị câu nói "Tô Mặc sắp nghỉ việc" lạnh lùng của Đinh Cạnh Nguyên chặn họng, không nói được gì thêm.

Tô Mặc là nhân viên của Hằng Viễn, Tổng giám đốc Lư còn cho rằng hợp đồng vẫn còn hy vọng, Đinh Cạnh Nguyên không nể mặt ông ta thì cũng phải nể mặt Tô Mặc. Bây giờ Tô Mặc nghỉ việc rồi, hy vọng hoàn toàn tiêu tan. Ông ta tức đến mức tóc bạc thêm vài sợi.

Đợi hai người ủ rũ bỏ đi, Tô Mặc liếc xéo Đinh Cạnh Nguyên: "Cậu vừa mới hứa xong đấy, sao lại như vậy?"

"Tôi không có làm gì ông ta sau lưng cậu. Làm trước mặt cậu thì không tính là nuốt lời." Nói xong, hắn còn nhìn Tô Mặc bằng vẻ mặt vô tội, đưa miếng táo đã gọt vỏ đến bên miệng anh, bảo anh cắn một miếng.

Tô Mặc chớp chớp mắt, cuối cùng cũng hiểu ra, mắng: "Cút!"

—-----