Chìm Trong Say Đắm

Chương 77



Editor: Gấu Gầy

152

Từ khi quyết định về Ô Thị dự tiệc đính hôn của em trai, Tô Mặc luôn canh cánh chuyện này trong lòng. Buổi trưa lúc ăn cơm, anh đột nhiên đề nghị Đinh Cạnh Nguyên đi cắt tóc, nói kiểu tóc hiện tại của hắn trông hơi "hoang dã", sợ ba mẹ anh vốn cổ hủ, nhìn thấy sẽ không thích, ấn tượng ban đầu sẽ kém đi. Kiểu tóc của Đinh Cạnh Nguyên là kiểu đầu đinh rất ngầu, đặc biệt là khi cởi trần, kết hợp với cơ bắp cuồn cuộn, trông cực kỳ đẹp trai. Khi tham dự những sự kiện trang trọng, hắn sẽ nhờ người tỉa tót lại, không hề khoa trương như lời Tô Mặc nói.

Đinh Cạnh Nguyên im lặng một lúc, sau đó hỏi: "Vậy cậu muốn cắt kiểu gì?"

"Ừm..." Tô Mặc ngẩng đầu nhìn mái tóc của hắn, "Cắt ngắn phần trên đi là được rồi. Tôi thấy cắt kiểu đầu đinh ngắn là đẹp nhất."

Đinh Cạnh Nguyên không thích cắt đầu đinh ngắn lắm, nhưng sau đó vẫn đồng ý, điều kiện bù đắp là tối nay Tô Mặc phải để hắn "muốn làm gì thì làm".

Tục ngữ có câu "Cắt tóc đầu năm, chết cậu đầu tháng", may mà Đinh Cạnh Nguyên không có cậu. Thế là tối mùng ba Tết, sau khi ăn cơm xong, hai người cùng nhau ra ngoài đi dạo, tiện thể cắt tóc. Họ không đi xa, chỉ đến một tiệm cắt tóc cách siêu thị gần khu chung cư không xa, tiệm có hai tầng, trang trí rất đẹp, cắt tóc một lần mất ba mươi tệ.

Thợ cắt tóc là một chàng trai trẻ, dáng người gầy gò, ngón tay thon dài, nhuộm một lọn tóc mái màu tím sẫm. Nhìn thấy khách hàng của mình, mắt anh ta sáng rực lên.

Cắt tóc mất hai mươi phút mới xong, Tô Mặc ngồi chờ đến sốt ruột, không hiểu thợ cắt tóc tỉa tót mãi là tỉa cái gì, chẳng phải chỉ là cắt đầu đinh ngắn thôi sao.

"Đẹp trai ghê." Chàng thợ cắt tóc trẻ tuổi nhìn Đinh Cạnh Nguyên trong gương, khóe miệng nở nụ cười, "Thực ra kiểu tóc trước đây của anh còn đẹp trai hơn." Câu này lúc mới bắt đầu cắt anh ta đã nói một lần rồi.

Đinh Cạnh Nguyên mặt không cảm xúc nói cảm ơn.

"Anh ở gần đây à? Làm thẻ thành viên ở tiệm chúng em được giảm giá 5%, em có thể giảm giá cho anh 20%, chỉ cần để lại số điện thoại là được, hai trăm tệ thật sự không đắt đâu. Lần sau anh đến cứ gọi cho em, mọi người đều gọi em là Jay..."

Thợ cắt tóc còn đang thao thao bất tuyệt thì Đinh Cạnh Nguyên đã đứng dậy, Tô Mặc ôm áo phao của hắn đi tới, vẻ mặt hơi khó chịu.

"Đẹp trai không?" Đinh Cạnh Nguyên cúi đầu hỏi, vuốt vuốt mái tóc vừa cắt. Tô Mặc lườm hắn, Đinh Cạnh Nguyên cười, đưa tay ôm lấy vai anh, dẫn anh xuống lầu thanh toán. Tô Mặc nghiêng đầu, dùng ánh mắt dò xét liếc thợ cắt tóc kia, nhìn thấy một gương mặt trẻ trung đầy thất vọng. Đinh Cạnh Nguyên đưa tay ra, xoay mặt anh lại, bị Tô Mặc đánh "bốp" một cái vào mu bàn tay.

Ra khỏi tiệm cắt tóc, Tô Mặc im lặng suốt dọc đường.

Đinh Cạnh Nguyên cố tình chọc anh: "Tay nghề của thợ cắt tóc này không tệ."

Tô Mặc thản nhiên đáp: "Người đẹp trai thì cắt kiểu gì cũng đẹp trai."

Đinh Cạnh Nguyên vui vẻ, tâm trạng rất tốt, nắm chặt tay Tô Mặc trong túi áo, vừa rồi tên kia là "đồ lẳng lơ", hắn liếc mắt là nhận ra ngay. Tô Mặc đang ghen.

Tên kia cứ lề mề mãi, sau đó còn muốn xin số điện thoại của Đinh Cạnh Nguyên, Tô Mặc đã sớm cảm thấy không ổn rồi.

Về nhà, hai người cùng nhau tắm, chen chúc trong phòng tắm nhỏ như vậy thì làm sao mà tắm cho đàng hoàng được. Đinh Cạnh Nguyên bồng Tô Mặc đến trước bồn rửa mặt, "làm" một lần, từ phía sau tiến vào, vừa ra sức "ra vào", vừa liên tục bắt Tô Mặc lau hơi nước trên gương, để hai người có thể nhìn rõ "cảnh tượng kịch liệt".

Đã hứa là cắt tóc xong Tô Mặc sẽ "bồi thường" cho hắn, nên trong phòng tắm, Đinh Cạnh Nguyên không dám "thả ga". Tô Mặc thỉnh thoảng rên rỉ, không chịu nhìn vào gương, hắn cũng không nỡ "bắt nạt" anh.

Bồng anh từ phòng tắm ra giường, Đinh Cạnh Nguyên mở máy quay, đặt ở cuối giường, muốn vừa "làm" vừa quay phim.

"Cút! Đồ biến thái!" Tô Mặc xấu hổ đến chết đi được, nhất quyết không chịu khuất phục, hai chân đạp loạn xạ vào đầu, vào cổ Đinh Cạnh Nguyên, đá hắn xuống giường. Đinh Cạnh Nguyên trần truồng bò dậy, cười hì hì chạy đến tủ quần áo, lấy ra hai cái cà vạt.

"Cậu dám trói tôi thử xem!" Tô Mặc trợn tròn mắt, hoảng sợ hét lên, vừa dọa nạt vừa nhanh chóng lăn xuống giường, chân không đi dép, chạy thẳng ra ngoài. Đinh Cạnh Nguyên lập tức hưng phấn, đuổi theo anh.

"Á..."

Một tiếng hét lớn vang lên trong phòng khách, lúc Tô Mặc đang mở cửa ban công, bị Đinh Cạnh Nguyên từ phía sau ôm eo, ghì chặt vào cửa kính hôn ngấu nghiến, đầu lưỡi luồn vào trong khuấy đảo, nụ hôn dài đến mức cả hai suýt ngạt thở hắn mới chịu buông ra.

Đinh Cạnh Nguyên bồng anh lên, ném lên giường, dễ dàng trói hai tay Tô Mặc lại: "Đã hứa là sẽ bồi thường cho tôi rồi, sao cậu lại nuốt lời chứ?" Giọng Đinh Cạnh Nguyên run run vì hưng phấn, hắn quay người lại, chỉnh lại chiếc máy quay bị đá lệch.

"Cậu thả tôi ra... Đinh Cạnh Nguyên, tôi sẽ trở mặt đấy!" Tô Mặc lo lắng hét lên, hai tay giãy giụa, nghiêng đầu nhìn vật khủng bố kia đang chĩa thẳng vào giữa hai chân mình, thật là xấu hổ muốn chết. Anh định dùng chân đá, nhưng hai chân đã bị Đinh Cạnh Nguyên giữ chặt.

"Ưm..."

Tô Mặc đột nhiên ngẩng đầu, cau mày rên rỉ, Đinh Cạnh Nguyên không chút do dự đâm vào.

Máy quay lúc đầu được đặt ở cuối giường, sau đó lại bị Đinh Cạnh Nguyên cầm trên tay, rồi lại được đặt ở đầu giường, chĩa thẳng vào mặt Tô Mặc. Tô Mặc xấu hổ đến mức đỏ bừng cả người, cố gắng kìm nén, không muốn rên rỉ thành tiếng. Lúc đầu, anh còn mắng Đinh Cạnh Nguyên là đồ biến thái, sau đó, khi bị Đinh Cạnh Nguyên thúc mạnh đến mức đầu óc choáng váng, nước mắt lưng tròng, anh cũng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến chuyện đang bị quay phim nữa.

Đinh Cạnh Nguyên dùng đủ mọi tư thế "bắt nạt" Tô Mặc, toàn lực "ra trận", "trận chiến" kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ, mãi đến khi anh kiệt sức mới chịu dừng lại.

"Bảo bối." Cuối cùng, Đinh Cạnh Nguyên thở hổn hển, nằm sấp trên lưng Tô Mặc, "của quý" nhẹ nhàng cọ xát vào người anh. Hắn hôn lên má lúm đồng tiền trên mặt anh, liếm đi những giọt nước mắt nơi mắt mắt anh, "Tôi yêu mình." Thật sự không cần phải ghen, có bảo bối trong lòng rồi, cho dù "đồ lẳng lơ" kia có xinh đẹp đến đâu, hắn cũng chẳng thèm liếc mắt.

"Đừng động nữa." Tô Mặc nhắm mắt lại, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, người mềm nhũn như bùn, yếu ớt rên rỉ, "Cậu muốn làm hỏng tôi à?"

Đinh Cạnh Nguyên dùng hai chân rắn chắc kẹp chặt lấy Tô Mặc, sau đó dùng chân cọ xát vào bắp chân trắng nõn của anh, cảm giác thật sung sướng. Mãi đến khi Tô Mặc liên tục đuổi hắn xuống, nói là sắp ngạt thở rồi, hắn mới chịu rút "của quý" ra.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ cho Tô Mặc, Đinh Cạnh Nguyên lấy thuốc mỡ ra, dùng ngón tay quệt một cục, từ từ đưa vào trong người Tô Mặc. Hậu huyệt của anh đã bị hắn "làm" đến mức mềm nhũn, không khép lại được, nên rất dễ đưa vào. Ngón tay nhẹ nhàng tới lui, thoa đều thuốc mỡ. Tô Mặc cau mày, thỉnh thoảng lại rên rỉ khe khẽ, mở mắt ra nhìn thấy chiếc máy quay vẫn đang chĩa thẳng vào mình, trong lòng dâng lên một nỗi xấu hổ muốn khóc. Đinh Cạnh Nguyên, cái tên đáng ghét này!

153

Trước đó, hai người dự định là sau khi ăn Tết xong sẽ đến Hồng Kông, Đinh Cạnh Nguyên và Chu Chuyển Dự đã hẹn trước rồi, bây giờ chỉ có thể dời lại sau mùng mười.

Bao nhiêu năm không gặp, Chu Chuyển Dự vẫn giữ nguyên tính cách như xưa, chỉ có điều trông trưởng thành hơn rất nhiều. Trong lúc gọi video, anh ta cứ nằng nặc đòi Đinh Cạnh Nguyên tránh ra, để anh ta nói chuyện với Tô Mặc, vừa nhìn thấy Tô Mặc đã gọi là "em dâu", cười hì hì, khiến Tô Mặc rất ngại ngùng.

Chu Chuyển Dự cười nói: "Nghe Cạnh Nguyên nói cậu muốn đưa cậu ấy về nhà ra mắt gia đình, ôi trời, thật không dễ dàng gì, hai người quen biết nhau bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đến được với nhau, đúng là thế sự khó lường."

Giọng điệu của anh ta có chút cảm thán. Tô Mặc nghe thấy bên kia có tiếng trẻ con gọi "ba", liền hỏi: "Chưa hỏi con trai cậu tên gì nhỉ?"

"Kevin, tên tiếng Trung là Chu Hàng, ghép từ họ của tôi và mẹ nó." Chu Chuyển Dự tự hào nói, quay người bế con trai lại, để cậu bé chào hai người.

"Uncle." Giọng cậu bé ngọt ngào giòn tan, là một cậu bé bụ bẫm trắng trẻo, mắt híp lại, trông rất đáng yêu.

"Chúc mừng năm mới hai chú đi con." Chu Chuyển Dự dạy con trai. Cậu bé rất lanh lợi, lập tức làm theo, được ba thưởng cho một nụ hôn.

"Mẹ của nó chắc chắn là đã phẫu thuật thẩm mỹ rồi, cậu nhìn nó xem, mắt bé tí tẹo." Đinh Cạnh Nguyên ghé vào vai Tô Mặc, một câu nói đã "dìm hàng" cả hai người, giọng nói không hề nhỏ, Tô Mặc muốn bịt miệng hắn lại cũng không kịp. Lời nói lập tức truyền đến tai người đối diện. Chu Chuyển Dự nghe xong vừa tức vừa buồn cười, mắng hắn sao miệng lưỡi vẫn độc địa như vậy, "Tô Mặc, cậu phải dạy dỗ chồng cậu cho đàng hoàng vào."

Biết Đinh Cạnh Nguyên miệng lưỡi sắc bén, không nói lại được, Chu Chuyển Dự liền chuyển hướng sang "tấn công" Tô Mặc: "Tôi và Cạnh Nguyên làm ăn với nhau nhiều năm rồi, tôi có thể tiết lộ cho cậu biết một chút về tài sản của cậu ấy, còn phần bên ba cậu ấy thì không tính... Cạnh Nguyên có "bền bỉ" không? Có nhiều chiêu trò không? Trước đây chúng tôi còn so sánh với nhau đấy, để tôi nói cho cậu nghe lúc đó... Cậu ấy với một người mới quen..."

Chu Chuyển Dự vừa nói đến đây, Đinh Cạnh Nguyên đã toát hết cả mồ hôi, vội vàng tắt video, chuyển sang gọi điện thoại.

May mà Tô Mặc không để bụng những chuyện đó, bữa tối vẫn diễn ra bình thường, chỉ là đến lúc lên giường, anh đã tự tay phạt đứng Tiểu Đinh Đinh một lúc lâu, không cho "nghỉ ngơi". Thật là tra tấn người ta mà.

154

Mùng năm Tết, Tô Mặc do dự hồi lâu, cuối cùng cũng gọi điện thoại về nhà.

Chuông reo hai tiếng đã có người nhấc máy, "A lô, ai đấy?" Là giọng của Tô Tuyền Phong, ba anh.

Tô Mặc giật thót tim. Đã lâu lắm rồi anh không nghe thấy giọng nói của ba, có phải do tuổi tác cao rồi không, nghe có vẻ già nua hơn trước. Tô Mặc cảm thấy chua xót trong lòng. Năm nay ba anh đã năm mươi sáu tuổi, chỉ cần thêm hai ba năm nữa là có thể nghỉ hưu rồi. Đúng là đã già thật rồi.

"..." Tô Mặc im lặng hồi lâu, Tô Tuyền Phong nhíu mày, trong lòng cũng đã đoán được là ai.

Không biết Tô Chính đã nói gì với ba nữa. Bởi vì trước đây, trong trường hợp này Tô Tuyền Phong đều cúp máy ngay lập tức, nhưng lần này lại không. Vì vậy, Tô Mặc lấy hết can đảm, gọi một tiếng: "Ba." Gọi xong mới cảm thấy cổ họng nghẹn lại, giọng nói khàn đặc.

Đầu dây bên kia không có tiếng trả lời, Tô Mặc lại gọi thêm một tiếng nữa, điện thoại bị cúp máy.

"Ai gọi đấy?" Lưu Vân từ trong phòng ngủ đi ra, cố tình hỏi. Nói chuyện điện thoại nửa ngày trời mà không nói gì, bà đoán chắc là Tô Mặc.

Tô Tuyền Phong ngồi trên ghế sofa không trả lời, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, giục giã: "Nấu cơm đi, tôi đói rồi."

"Không trả lời thì không có cơm ăn." Lưu Vân ngồi xuống bên cạnh chồng, bày ra dáng vẻ muốn nói chuyện cho ra nhẽ. Tô Tuyền Phong im lặng đứng dậy, vào phòng ngủ lấy tiền lẻ, mặc áo khoác ra khỏi nhà.

Lưu Vân cũng không ngăn cản, nằm vật ra ghế sofa khóc nức nở, cũng không phải là quá đau lòng, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, muốn đau lòng thì đã đau lòng từ lâu rồi, bà chỉ là nhớ con trai. Mấy ngày nay biết tin con trai sắp về, bà càng thêm nhớ con da diết.

Tô Tuyền Phong xuống lầu, vừa đi vừa chào hỏi những người quen biết, ra khỏi khu tập thể giáo viên, đến quán mì Lan Châu ở bên ngoài gọi một tô mì bò. Ông chủ là người quen, vừa nhìn thấy ông đã niềm nở chào hỏi: "Thầy Tô đến rồi, mời thầy vào trong ngồi."

Tô Tuyền Phong tìm một chỗ khuất trong góc, lặng lẽ ngồi chờ, năm phút sau mì được bưng ra, ông lặng lẽ ăn hết tô mì. Lúc tính tiền, có mấy cậu học sinh cao to bước vào ăn mì, vừa nhìn thấy ông đã vội vàng cung kính đồng thanh chào: "Em chào thầy Tô ạ."

"Chào các em." Trên mặt Tô Tuyền Phong cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.

Ông đã dạy học ba mươi năm, cả trường không ai là không biết đến ông. Thậm chí có những giáo viên mới đến, năm xưa cũng từng là học sinh của ông và Lưu Vân. Đầu năm nay, vợ ông đã nghỉ hưu, ông cũng sắp đến tuổi về hưu rồi. Đều đã già cả rồi. Đợi đến khi con trai út kết hôn, sinh con, nhiệm vụ của ông và vợ coi như đã hoàn thành được một nửa. Còn về phần còn lại, hai~, Tô Tuyền Phong nhíu mày, thở dài một hơi, trong lòng dâng lên một nỗi buồn man mác.

—----