Chìm Trong Say Đắm

Chương 87



Editor: Gấu Gầy

167

Lưu Vân giữ Tô Mặc ở lại hết lần này đến lần khác, lại thêm vấn đề về giấy thông hành, Tô Mặc và Đinh Cạnh Nguyên cũng ở lại thêm vài ngày, mãi đến sau rằm tháng Giêng mới đi. Đám cưới của Tô Chính và Chu Huệ được ấn định vào tháng 5, Lưu Vân bảo Tô Mặc nhất định phải về nhà trước đó: "Tiểu Đinh cũng đến nhé." Đinh Cạnh Nguyên vội vàng đáp lời.

Tô Tuyền Phong ăn cơm trưa xong là hẹn lão Chu đi câu cá, lúc Tô Mặc đi, ông không có ở nhà. Vé máy bay đã đặt từ trước, Tô Chính lái xe đưa hai người đến sân bay.

Lúc máy bay hạ cánh, Chu Chuyển Dự đã đợi sẵn ở sân bay. Nhiều năm không gặp, Tô Mặc cảm thấy anh ta thay đổi rất nhiều. Có lẽ là vì đã làm bố, cả con người anh ta toát lên vẻ chững chạc từ trong ra ngoài, khí chất đào hoa trước kia vẫn còn đó, có thể nhìn thấy qua khóe mắt khi anh ta cười, nhưng thực sự đã kiềm chế hơn rất nhiều.

Vợ Chu Chuyển Dự không ở Hồng Kông: "Hai mẹ con đi Pháp xem triển lãm thời trang rồi." Chu Chuyển Dự nhếch mép cười: "Nói cho sang miệng vậy thôi, chứ thực ra là đi tiêu tiền mua quần áo."

"Hai người, ai giỏi hơn?" Câu nói thiếu đứng đắn của Đinh Cạnh Nguyên vừa thốt ra đã bị Tô Mặc đẩy một cái. Chu Chuyển Dự quay đầu lại mắng: "Khốn nạn!"

Tô Mặc đã nghe Đinh Cạnh Nguyên kể, Chu Chuyển Dự ban đầu quen với một em gái, sau đó không biết vì duyên cớ gì lại quen biết mẹ người ta, rồi lập tức bị Hàng Tư Hoa hớp hồn, cuối cùng cam tâm tình nguyện từ bỏ cả rừng cây, quỳ gối dưới chân cô ta. Sau đó hai người kết hôn, sinh một đứa con trai, từ đó về sau anh ta như biến thành một con người khác, làm ăn phát đạt, cuộc sống càng thêm viên mãn. Nghĩ lại hồi đó, anh ta và Đinh Cạnh Nguyên là những kẻ phong lưu ăn chơi trác táng, suốt ngày la cà quán bar, gặp gỡ vô số người.

"Thấy chưa, đây gọi là quả quýt dày có móng tay nhọn." Đinh Cạnh Nguyên cười khẩy, dựa lưng vào ghế sau như ông hoàng, dang rộng tay chân, đưa tay ôm lấy Tô Mặc.

"Đúng vậy, câu này dùng để nói về mày thì đúng hơn." Chu Chuyển Dự cười ha hả: "Tô Mặc, cậu phải quản chồng cậu cho kỹ, miệng chó không thể mọc ngà voi. Còn ra thể thống gì nữa?"

"Chỉ số thông minh của mày vẫn còn nằm trong mức bình thường, biết miệng chó không thể mọc ngà voi. Có thể hay không? Để tao cho mày thử thì mày sẽ biết." Đinh Cạnh Nguyên nghiêm túc nói xong, hai người bỗng nhiên cùng cười khẩy, đó là bầu không khí và sự ăn ý chỉ có giữa những người bạn cũ lâu ngày không gặp.

"Mẹ kiếp! Tô Mặc, cậu phải quản người của cậu đi, quá đáng lắm rồi." Chu Chuyển Dự vừa cười vừa mắng: "Chỉ số thông minh của cậu cao, cậu xem, cậu cao đến nỗi sắp bằng Tô Mặc rồi."

"Tao không so với vợ tao, tao chỉ cần cao hơn mày là được." Đinh Cạnh Nguyên lại phản dame.

Tô Mặc có chút ngạc nhiên, hiếm khi thấy Đinh Cạnh Nguyên đùa giỡn với người khác như vậy. Cũng phải, hai người trước đây cùng một giuộc, quan hệ trong đội rất tốt, là bạn chơi từ thời niên thiếu. Nói là cùng nhau lớn lên cũng không ngoa. Hơn nữa, hai người còn là đồng đội cùng nhau đi săn trai săn gái, không cần phải che giấu gì trước mặt nhau, bởi vì đều biết rõ quá khứ của đối phương.

"Nhìn gì đấy?" Đinh Cạnh Nguyên nghiêng người khẽ hỏi Tô Mặc, nụ cười vẫn còn vương trên khóe môi, hỏi xong liền hôn anh, hai tay chống lên ghế, ôm chặt lấy Tô Mặc, luồn lưỡi vào miệng anh khuấy đảo.

"Ôi trời, ôi trời! Cẩn thận chỉ số thông minh của mày tuột xuống bây giờ."* Chu Chuyển Dự ngồi trên ghế lái nhìn thấy rõ ràng qua gương chiếu hậu, vợ anh ta đã đi vắng một tuần rồi, lúc này nhìn thấy Đinh Cạnh Nguyên được vợ hôn, anh ta không khỏi ghen tị bĩu môi.

*Câu gốc là: "Cẩn thận chỉ số thông minh của cậu đấy." Để cho rõ hơn tui đã edit thành câu trên. Ý của Chu Chuyển Dự là hai người hôn nhau làm anh ta lái xe mất tập trung, lỡ gặp tai nạn bị thương trúng đầu là ngu luôn.

Hơn một tuần ở nhà, tâm trạng Tô Mặc lúc đầu ngột ngạt, sau đó tuy có phần dịu đi, nhưng vẫn luôn căng thẳng. Ngay lúc này, Tô Mặc mới thực sự thoát khỏi cảm giác căng thẳng đó, cũng cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của Đinh Cạnh Nguyên. Vượt qua ải gia đình rồi, sau này hai người sẽ chính thức sống cùng nhau. Nhưng vừa rồi, trong một khoảnh khắc, Tô Mặc bỗng nhiên phát hiện ra thực ra anh vẫn chưa hiểu rõ nhiều mặt của Đinh Cạnh Nguyên. Tuy rằng dây dưa với nhau nhiều năm như vậy, nhưng thời gian hai người thực sự ở bên nhau rất ngắn.

"Sao vậy?" Hôn xong, Đinh Cạnh Nguyên không rời đi ngay, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Tô Mặc, cảm thấy anh như thể không vui.

Thấy hắn lo lắng cho mình như vậy, Tô Mặc lập tức cảm thấy thoải mái, dù có bao nhiêu mặt chưa hiểu rõ, chỉ cần người này yêu mình là được rồi. Anh đưa tay đẩy hắn ra, khẽ nói: "Cậu kiềm chế một chút."

Đinh Cạnh Nguyên cười cười, nắm tay vợ, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Trên đường đi, Đinh Cạnh Nguyên và Chu Chuyển Dự lâu ngày không gặp chỉ toàn đấu khẩu với nhau, hoàn toàn không nói đến chuyện công việc. Chu Chuyển Dự lái xe lòng vòng từ sân bay mất một tiếng đồng hồ, mới đưa hai người đến "biệt thự" của mình.

Nói là biệt thự, thực ra chỉ là căn hộ ba phòng ngủ, một phòng khách. Giá nhà ở Hồng Kông gấp mười lần ở đại lục, đều tính theo thước vuông. Một thước vuông mấy vạn tệ, căn hộ 100 mét vuông bằng biệt thự hơn ngàn mét vuông, đó thực sự là một căn nhà lớn mà chỉ có người giàu mới ở được.

Bạn nhỏ Chu Hàng thực sự rất đáng yêu, cũng rất lễ phép, tuy rằng đôi mắt hơi nhỏ - về sau Tô Mặc nhìn thấy ảnh của Hàng Tư Hoa, cậu bé thực sự không thừa hưởng được ưu điểm của ba mẹ. Khi chuông cửa vang lên, cậu bé đã chạy ra cửa, dùng giọng nói trẻ con ngọt ngào chào: "Chào chú ạ.", lập tức nhận được một phần quà gặp mặt do Tô Mặc chuẩn bị từ trước.

"Cảm ơn chú. Chú đói bụng chưa ạ? Cháu dẫn chú đi rửa tay, sắp ăn cơm rồi." Chu Hàng đi dép lê hình con vịt màu vàng, ân cần kéo tay Tô Mặc đi vào nhà vệ sinh như người lớn. Còn Đinh Cạnh Nguyên tuy rằng không tặng quà cho Chu Hàng, nhưng cậu bé cũng rất lễ phép chào hỏi.

Bữa tối do người giúp việc chuẩn bị sẵn, toàn là món ăn địa phương chính gốc. Đinh Cạnh Nguyên thấy món gà luộc và thịt xá xíu mật ong rất ngon, liền hỏi Chu Chuyển Dự cách làm.

"Tao biết quái gì đâu."

"Biết ngay là hỏi mày cũng vô ích mà."

"Lần sau tao hỏi giúp việc nhà tao cho. Mày hỏi làm gì, muốn ăn thì ra nhà hàng gọi là được rồi. Bây giờ ở đại lục, nhà hàng kiểu Hồng Kông mọc lên như nấm."

"Đồ ăn ở nhà hàng ăn được sao? Toàn là dầu mỡ với bột ngọt, hơn nữa nhà bếp bẩn kinh khủng."

"Cái tính sạch sẽ của mày, bao nhiêu năm nay sao mày không chết đói đi? Vậy bây giờ hai đứa mày ăn uống kiểu gì? Chẳng lẽ ngày nào cũng đến nhà hàng năm sao à?"

"Chỉ số thông minh của mày, nói mày là đồ giảm giá, mày còn không chịu thừa nhận." Đinh Cạnh Nguyên ăn một miếng thịt xá xíu mật ong, vừa nhai vừa châm chọc.

"Tô Mặc, cậu biết nấu ăn à?" Lần này Chu Chuyển Dự thực sự có chút ghen tị, bởi vì vợ anh ta tuy là phụ nữ nhưng cửa bếp ở hướng nào còn không biết. Nhà anh ta luôn thuê người giúp việc.

Đinh Cạnh Nguyên thản nhiên nói: "Tô Mặc nấu ăn rất ngon."

"Suốt ngày khoe khoang. Còn ra thể thống gì nữa?"

"Tối nay thử thì biết."

"Tô Mặc, cậu xem người của cậu kìa."

Tô Mặc quả nhiên nhìn sang, lườm Đinh Cạnh Nguyên, hắn vốn đang nghiêm túc, lúc này bật cười.

"Chú Mặc, 'còn ra thể thống gì nữa' là câu cửa miệng của ba cháu. Mẹ cũng không thích ba nói như vậy. Nhưng mà chú ơi, 'thử thì biết' là có ý gì ạ?" Kevin Chu tuy còn nhỏ, nói chuyện lộn xộn tiếng Đông Bắc, tiếng Anh, tiếng Quảng Đông, nhưng lại nói rất trôi chảy.

"Kevin ngoan quá." Tô Mặc cười đáp: "Thử thì biết có nghĩa là đánh nhau. Ba cháu và chú muốn so tài võ công."

"Ái chà!" Kevin trợn mắt, kinh ngạc kêu lên, khiến ba người lớn trên bàn ăn đều bật cười.

Ăn cơm xong, trời vẫn còn sớm, Chu Chuyển Dự hỏi hai người bạn có muốn ra ngoài dạo chơi không. Nhà anh ta cách cảng Victoria không xa, đã đến đây rồi, đương nhiên phải đi dạo, ăn uống, vui chơi, có thể ngắm cảnh đêm trước.

Cũng không mệt, nhưng Đinh Cạnh Nguyên không muốn ra ngoài, hắn rất thèm khát, rất muốn cùng Tô Mặc lăn giường sớm một chút. Hai người ở Ô Thị hơn mười ngày, tổng cộng chỉ làm hai lần, hơn nữa mỗi lần Tô Mặc đều cố nén không kêu thành tiếng, nhiều nhất chỉ khẽ rên rỉ, bởi vì căn hộ ở khu tập thể đã cũ, cách âm kém. Đinh Cạnh Nguyên không thể thỏa mãn, giường cũng cũ kỹ, hắn sợ lỡ làm gãy chân giường, đến lúc đó Tô Mặc thực sự sẽ giận hắn. Hai lần đó cũng là do hắn dỗ dành, lợi dụng vết thương trên lưng năn nỉ dữ lắm mới được.

Thêm vào đó, trong nhà còn có trẻ con, buổi tối ra ngoài cũng không tiện lắm. Chu Chuyển Dự lấy rượu ngon trong tủ rượu ra, ba người đàn ông ngồi uống rượu trò chuyện. Từ quan hệ quốc tế đến vấn đề Kosovo, từ tình hình ma túy ở khu vực Đông Nam Á đến giá nhà ở Hồng Kông, ba người tha hồ chém gió. Chu Chuyển Dự cũng nói sơ qua về tình hình công ty gần đây. Mười giờ tối, Chu Hàng đã ngủ gục trong lòng Chu Chuyển Dự.

Chu Chuyển Dự bồng con trai về phòng, vợ vắng nhà, tối nay anh ta ngủ cùng con trai. Tô Mặc vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa.

"Tô Mặc đâu?" Chu Chuyển Dự từ phòng ngủ đi ra hỏi. Đinh Cạnh Nguyên chỉ vào phòng tắm.

"Mày cũng mệt rồi chứ? Nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai tao đưa mày đến công ty xem." Chu Chuyển Dự vừa nói vừa đi đến ngồi xuống cạnh Đinh Cạnh Nguyên.

"Tình hình cửa hàng hiện tại thế nào?"

"Bây giờ bên này có tổng cộng mười tám cửa hàng trực tiếp, năm sau dự định sẽ mở thêm ba cửa hàng ở Quan Đường, Loan Tử, Cửu Long Thành. Cửa hàng ở đại lục là nhiều nhất, hiện tại đã mở đến hai trăm cửa hàng, chủ yếu tập trung ở các thành phố lớn ven biển. Nhật Bản, Hàn Quốc, Malaysia, Indonesia đều tương tự. Đại hội đại lý cấp dưới trước Tết, ăn uống vui chơi tổng cộng ba ngày, hơn hai mươi đại diện đến tham dự, có công ty đại lý muốn làm cửa hàng nhượng quyền, phương án này công ty đang nghiên cứu, chưa đưa ra quyết định cuối cùng."

"Nhượng quyền có thể làm, nhưng điều kiện phải đặt ra cao một chút, yêu cầu cũng phải giống như cửa hàng trực tiếp. Phải chọn lọc kỹ càng, đừng để cuối cùng làm mất giá trị thương hiệu, biến thành thương hiệu đại trà."

"Tao cũng nghĩ vậy, một khi đã giao quyền ra ngoài, việc họ vận hành như thế nào thì không dễ kiểm soát. Sao nào, có muốn vào công ty làm không? Bây giờ mày đã tự do rồi, rảnh quá trời rảnh." Ông chủ Đinh Cạnh Nguyên này làm ăn quá vô trách nhiệm, chỉ biết vung tay chỉ huy với chia tiền, không thèm quan tâm đến việc kinh doanh gì hết.

"Tao không muốn sống ở đây."

"Ở đây thì sao? Nơi này phồn hoa, là đô thị lớn tầm cỡ thế giới. Luật pháp hoàn thiện, giá cả cũng không chênh lệch nhiều so với các thành phố lớn ở đại lục. Hơn nữa, giấy tờ thông hành thuận tiện, nhiều quốc gia miễn thị thực..."

"Giá nhà quá đắt."

"Đầu tư một ngàn vạn là có thể xin thường trú rồi, tao nói là đô la Hồng Kông đấy."

"Tô Mặc chắc không thích chỗ này đâu. Tao định cùng cậu ấy về Tân Thành. Cậu ấy đã quen sống ở đó rồi."

"Chậc chậc chậc!!" Nhìn vẻ mặt cưng chiều của Đinh Cạnh Nguyên, Chu Chuyển Dự cười cười lắc đầu.

"Hai đứa mày về đó dưỡng lão à?"

"Làm ăn nhỏ thôi."

"Trời đất! Vậy còn ra thể thống gì nữa?"

"Thử xem." Đinh Cạnh Nguyên nói bằng vẻ mặt nghiêm túc, vừa nói vừa định cởi nút áo sơ mi, lập tức khiến Chu Chuyển Dự bật cười.

"Tô Mặc muốn kinh doanh khách sạn, tao chiều cậu ấy thôi."

"Thật à?"

"Hỏi tào lao. Mày thấy tao có bao giờ nói xạo chưa?"

"Ông già mày nói sao? Cứ thế tha cho mày à?" Đinh Cạnh Nguyên đã sớm nhận tổ quy tông, tuy rằng không nắm quyền ở Trường Giang, nhưng phần tài sản thuộc về hắn chắc chắn không ít.

"Hừ, ông ấy còn có cô con gái cưng nữa mà?" Đinh Cạnh Nguyên cười mỉa.

"Vậy tính cho tao một phần cổ phần nhé." "Được thôi, đến lúc khai trương, mày dẫn vợ con đến cắt băng khánh thành." Đinh Cạnh Nguyên nói rất nghiêm túc: "Nhưng mà kế hoạch cụ thể vẫn chưa có."

"Tao quen một đầu bếp nấu món ăn Thượng Hải, tay nghề rất giỏi. Nhà người ta có sư môn, chắc chắn có nhiều sư huynh sư đệ, nếu mày cần, tao sẽ gọi điện thoại giúp..."

Chu Chuyển Dự đang nói thì Tô Mặc tắm xong, quấn khăn tắm đi ra, nước nóng mở lớn, mặt anh đỏ bừng: "Kevin ngủ rồi à?"

"Ừm, hôm nay thằng bé vui nên ngủ sớm." Chu Chuyển Dự vừa dứt lời, Đinh Cạnh Nguyên đã ngáp dài đứng dậy, hắn bỗng nhiên cảm thấy buồn ngủ, "của quý" muốn đi ngủ rồi.

"Mày cũng mệt rồi à?" Không thể nào, Chu Chuyển Dự đương nhiên biết Đinh Cạnh Nguyên có thể lực tốt, anh ta cố ý trêu chọc: "Nói chuyện thêm chút nữa đi, mới mấy giờ mà đi ngủ gì, sao mà ngủ được? Lâu ngày không gặp, mày không nhớ tao à?"

—-----