Chìm Trong Say Đắm

Chương 92



Editor: Gấu Gầy

172

Sáng sớm, Đinh Cạnh Nguyên tự mình lái xe đến công ty. Tô Mặc tuy đã tỉnh, nhưng vẫn còn rất buồn ngủ, nằm trên giường không muốn mở mắt.

Tô Mặc ngủ một mạch đến tận trưa, vừa tỉnh dậy đã mò lấy điện thoại gọi cho Đinh Cạnh Nguyên, vui vẻ rủ hắn đi ăn trưa cùng.

"Vợ yêu dậy rồi à?"

"Ừ. Sáng nay thế nào rồi?"

"Tôi họp với bọn họ một lúc rồi cùng Vương Cần đến nhà hàng ở tầng hai xem hiện trường, quay về văn phòng tắm rửa thay quần áo, sau đó lại bận rộn đến tận bây giờ." Phía bên kia điện thoại rõ ràng vẫn còn nghe thấy tiếng công nhân đang nói chuyện ồn ào.

"Một tuần nay, việc trang trí thế nào rồi?" Tô Mặc vừa nói vừa xuống giường, xỏ dép lê đi vào phòng tắm. Anh thầm nghĩ: Ưa sạch sẽ như Đinh Cạnh Nguyên mà có thể kiên trì làm việc ở công trường lộn xộn như vậy cũng thật là không dễ dàng.

"Phòng khách sạn trên lầu đều đang thay cửa, điện nước của phòng ăn VIP hôm qua cũng đã làm xong cơ bản rồi, chiều nay có thể chọn giấy dán tường và đèn cho phòng VIP trước, cậu muốn dùng loại nào thì đến đó rồi quyết định."

"Nhanh thật đấy."

"Cậu vừa mới dậy à?" Đinh Cạnh Nguyên nghe thấy tiếng nước chảy từ vòi.

"Ừ, vừa vào phòng tắm."

"Ăn chút bánh quy lót dạ trước đi, bây giờ đỡ hơn chưa? Tôi lái xe đến đón cậu." Đinh Cạnh Nguyên đau lòng cho Tô Mặc, đã lâu rồi hắn không "làm" mạnh bạo như tối hôm qua, khiến "vợ yêu" mệt đến mức không dậy nổi. Sáng nay, khi bôi thuốc cho Tô Mặc, hắn thấy phía sau anh vẫn còn hơi sưng, chắc chắn là rất khó chịu.

Bây giờ mới biết đau lòng, tối hôm qua đã làm những gì? "Không cần cậu phải ân cần như vậy đâu, tôi tự bắt xe đến đó. Thôi cúp máy đây, lát nữa gặp."

Lúc Tô Mặc đến khách sạn đã gần mười hai giờ, trên đường bị tắc đường. Vương Cần đói từ sớm, sau khi chào hỏi trợ lý Đinh, anh ta đã chạy sang quán ăn nhanh kiểu Hồng Kông đối diện ăn trưa, lúc này đã ăn xong rồi. Từ lúc bê khay thức ăn ra, anh ta đã thấy trợ lý Đinh đứng đợi ở cửa khách sạn. Người đàn ông cao lớn đứng đó, giữa trưa nắng gắt cũng không thấy phiền, một tay đút túi quần, vẫn đứng thẳng tắp, thỉnh thoảng lại xem điện thoại, đi đi lại lại, cho đến khi tổng giám đốc Tô xuống xe taxi, cũng không hề tỏ ra sốt ruột. Thật ra, từ đầu Vương Cần đã cảm thấy mối quan hệ giữa hai người này có chút kỳ lạ, trợ lý thì ngày nào cũng lái xe sang trọng vài tỷ đi làm, còn tổng giám đốc thì luôn bắt taxi. Hơn nữa, ánh mắt và giọng điệu của trợ lý Đinh đối với tổng giám Tô luôn toát ra một sự thân mật khó tả.

Tổng giám đốc Tô là người rất dễ gần, không hề có chút khoảng cách nào, đây là nhận thức chung của mọi người. Ngược lại, trợ lý Đinh luôn khiến người ta e dè, hắn ít nói, khí chất lạnh lùng, thường xuyên bày ra vẻ mặt không chút biểu cảm, đương nhiên ngoại trừ những lúc có mặt tổng giám đốc Tô.

Vương Cần ăn xong, ngồi một mình một lúc lâu, giờ nghỉ trưa chạy về công ty cũng phiền phức, trời thì nóng nực, sáng sớm đã phải chạy đôn chạy đáo, anh ta cũng lười đi lại. Uống cà phê xong, lúc rời đi, Vương Cần tiện tay mua thêm hai ly trà sữa lạnh, là mua cho hai cậu trợ lý của mình. Hai cậu trợ lý đều là sinh viên mới ra trường, cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa, công việc trợ lý thời gian đầu lương cũng không cao. Giới trẻ bây giờ rất nhiều người kén chọn, không muốn làm những công việc lương thấp vất vả. Hai cậu thanh niên này lại rất chịu khó, Vương Cần thường xuyên động viên họ, bây giờ vất vả một chút, đợi sau khi khách sạn khai trương, bọn họ chính là công thần. Hơn nữa, ông chủ cũng là người rất hào phóng.

Vương Cần nói không sai, lúc anh ta mang trà sữa đến công trường trang trí nhà hàng, tổng giám đốc Tô và trợ lý Đinh đã mua về hai thùng nước giải khát. Ngay cả công nhân đang ngồi nghỉ ngơi trên sàn nhà cũng có phần.

Trời nóng bức, trong phòng VIP đang trang trí càng lúc càng ngột ngạt.

"Sau này, giờ nghỉ trưa, đặt mua cho công nhân mỗi người một chai nước giải khát đi. Chỉ tốn có mấy đồng thôi." Tô Mặc căn dặn, Vương Cần gật đầu đồng ý.

Đến tháng sau, trong phòng VIP này sẽ còn nóng hơn, đến lúc đó, lắp đặt trần thạch cao, lát gạch chắc chắn sẽ còn vất vả hơn, Tô Mặc đi đến cửa thang máy, nói với Đinh Cạnh Nguyên: "Nhớ nhắc tôi mua máy lọc nước có chức năng làm lạnh nhé. Mấy cái trên lầu cũng phải thay."

"Không phải cậu lúc nào cũng nói phải tiết kiệm sao?" Đinh Cạnh Nguyên một tay xách thùng nước giải khát, một tay ôm Tô Mặc vào thang máy.

"Đó là hai chuyện khác nhau, cậu hay tiêu tiền hoang phí."

"Tôi mua quà cho cậu thì sao gọi là tiêu tiền hoang phí được." Đinh Cạnh Nguyên vừa nói vừa nắm lấy cổ tay Tô Mặc, nhìn chiếc đồng hồ mới mua trên tay anh, hài lòng nói: "Đeo rất hợp mà." Nói xong, hắn bất ngờ cúi người, hôn lên môi Tô Mặc hai cái. Đinh Cạnh Nguyên vừa định rời đi, Tô Mặc đã kịp phản ứng, chủ động hôn lại hắn một cái, "Tiền của chúng ta, đương nhiên là phải tiết kiệm, nhưng đối với nhân viên thì phải hào phóng một chút. Hơn nữa, máy lọc nước sau này cũng có thể sử dụng được, đặt ở ký túc xá cho nhân viên dùng."

Mặc dù trong bản kế hoạch không nêu chi tiết, nhưng Tô Mặc đã sớm tính đến việc cung cấp chỗ ăn ở cho nhân viên. Khách sạn Mặc Nguyên hiện có tổng cộng 126 phòng, bao gồm phòng đơn, phòng đôi, phòng suite hạng sang, sức chứa của nhà hàng, bao gồm cả phòng VIP, là 500 khách, việc trang trí hiện tại đều được yêu cầu theo tiêu chuẩn của khách sạn bốn sao - đây là ý của Đinh Cạnh Nguyên, để sau này khi xin cấp sao sẽ không phải sửa chữa lại từ đầu. Kế hoạch tuyển dụng ban đầu là cần khoảng 150 nhân viên. Dựa trên tỷ lệ 90% nhân viên cần được cung cấp chỗ ở, thì ký túc xá cho nhân viên ít nhất cũng phải cần đến hơn hai mươi phòng. Tính theo phòng ba người, ít nhất cũng phải thuê bảy, tám căn hộ.

"Nghe lời vợ yêu hết." Đinh Cạnh Nguyên lại hôn Tô Mặc hai cái. Tô Mặc nghe hắn gọi mình là "vợ yêu", "em yêu" loạn xạ, trừng mắt nhìn hắn, đẩy đầu hắn ra.

Thang máy lên đến tầng có phòng khách sạn, hai người lần lượt bước ra. Có mấy người công nhân đang ngồi nghỉ ngơi ở chỗ hành lang có gió. Đinh Cạnh Nguyên đưa thùng nước giải khát cho một người công nhân phụ trách, lập tức có người cười nói cảm ơn ông chủ Đinh.

Hai người xem qua tình hình trang trí phòng khách sạn, sau đó đi thang bộ thoát hiểm lên lầu, trên hành lang có một đèn báo thoát hiểm bị hỏng, trong tủ thiết bị phòng cháy chữa cháy ở tầng sáu bị mất một bình cứu hỏa, họng nước cứu hỏa trông có vẻ như đã bị han gỉ.

"Trước đây chỗ này không phải là một công ty may mặc sao? Sao lại không có ai quản lý vậy, nhỡ xảy ra hỏa hoạn thì sao?"

"Thì cháy rụi chứ sao." Đinh Cạnh Nguyên không đứng đắn nói, ôm Tô Mặc đi lên lầu.

"Cơ quan phòng cháy chữa cháy cũng không quản lý sao?" Tô Mặc thở dài.

"Đã "bón" đủ rồi thì ai còn quan tâm nó có bị cháy rụi hay không. À đúng rồi, giấy phép kinh doanh đã ủy quyền cho kế toán Lưu đi làm rồi."

"Tuy cô ấy còn trẻ, nhưng làm việc rất cẩn thận. Thủ tục nhập vốn và báo cáo kiểm tra vốn đều làm rất tốt."

"Cô ấy ba mươi tuổi rồi, còn trẻ gì nữa?"

"Là một kế toán thì cô ấy vẫn còn trẻ mà."

"Cũng đúng. Tôi thấy Trần Chung Minh hình như có ý với cô ấy, trai chưa vợ, gái chưa chồng, đều đến tuổi kết hôn rồi, biết đâu lại thành đôi." Đinh Cạnh Nguyên vẫn là giọng điệu cà lơ phất phơ đó, nhưng lại khiến Tô Mặc sững người, quay sang nhìn hắn, "Thật hay giả vậy? Sao tôi không nhận ra gì hết."

Đinh Cạnh Nguyên cười híp mắt, có chút đắc ý, ôm chặt Tô Mặc hơn: "Trần Chung Minh là người tinh ranh như vậy, sao có thể để cậu dễ dàng nhận ra được."

Lời này của Đinh Cạnh Nguyên nói rất đúng, Tô Mặc không phải là người ngu ngốc, nhưng EQ của anh quả thực không cao, ít nhất không phải loại nhạy bén, nếu không thì năm đó anh đã không bị Đinh Cạnh Nguyên dụ vào hang cọp mà không hề hay biết.

"Làm sao cậu biết được?" Tô Mặc tò mò hỏi.

"Không nói cho cậu biết." Đinh Cạnh Nguyên hất mặt lên, vênh váo nói.

"Hừ." Tô Mặc khẽ hừ một tiếng, bĩu môi, liếc nhìn hắn.

"Năn nỉ tôi đi!"

"Năn nỉ mình đấy." Tô Mặc rất nghe lời, lập tức năn nỉ, ghé tai sát lại nghe. Đinh Cạnh Nguyên ôm chặt Tô Mặc, cũng thần bí ghé sát tai anh, nghiêm túc như đang chia sẻ bí mật với bạn nhỏ. Nghe xong, Tô Mặc ồ lên một tiếng, vẻ mặt đã hiểu, sau đó quay sang "phụt" vào mặt Đinh Cạnh Nguyên, cười lớn như một đứa trẻ, nhanh chóng chạy mất.

"Cậu hay lắm!" Đinh Cạnh Nguyên đuổi theo sau.

Cuối cùng, hai người đi lên tầng tám, ở đó có một đội công nhân khác đang thi công, tiến độ của tầng phòng suite hạng sang này rõ ràng nhanh hơn nhiều so với các tầng dưới. Người của công ty thiết kế và công ty điều hòa không khí trung tâm cũng đều có mặt ở đó: "Tôi thấy loại phòng này nên lắp thêm một bộ cảm biến khói. Sảnh vào tuy không có cửa, nhưng thực chất là một không gian riêng biệt." Người phụ trách công trình vừa nói vừa chỉ vào khoảng không gian nhỏ dùng làm vách ngăn phòng cháy chữa cháy cho Tô Mặc xem.

Một lúc sau, Vương Cần gọi điện thoại đến, Tô Mặc dẫn theo người thiết kế hệ thống dây điện và lắp đặt điều hòa không khí xuống nhà hàng.

Đinh Cạnh Nguyên cố chịu đựng cái nóng và môi trường lộn xộn, ở bên cạnh giúp Tô Mặc đến ba giờ chiều, sau đó hai người cùng nhau lái xe đến công ty thiết kế để chọn đèn. Đinh Cạnh Nguyên để Tô Mặc lái xe.

"Cậu phải luyện tập nhiều hơn. Đợi sau này khách sạn khai trương, kiếm được tiền, cậu mua xe mới cho tôi, chiếc này cho cậu lái." Đinh Cạnh Nguyên vừa nói vừa ngồi vào ghế phụ, "Yên tâm, có tôi ở đây, tôi sẽ là "mắt" cho cậu."

Tô Mặc bất đắc dĩ, đành phải mở cửa xe, ngồi vào ghế lái. Bây giờ anh thỉnh thoảng mới lái xe một lần, mười ngày câu cá, nửa tháng phơi lưới, không phải là anh không biết lái, chỉ là không thành thạo. Lái xe non kinh nghiệm gặp nhiều xe cộ thì sẽ hồi hộp, hơn nữa lại lái rất chậm, tự mình va quẹt thì không sao, nhỡ đâu gặp phải người không có mắt va quẹt vào xe mình, đến lúc đó, đòi bồi thường cũng rất phiền phức.

"Tôi đã nói rồi, chỉ mua xe BMW cho cậu thôi." Loại rẻ nhất ấy.

"Được rồi, cậu mua gì tôi lái cái đó. Cả xe ba bánh tôi cũng không ý kiến."

"Thật không?"

"Từ trước đến nay, tôi có bao giờ nuốt lời chưa?" Đinh Cạnh Nguyên dám nói như vậy.

"Cút." Thật là vô liêm sỉ. Tô Mặc có thể kể ra một rổ những lần Đinh Cạnh Nguyên nuốt lời, lừa dối anh.

Đinh Cạnh Nguyên không những không "cút", ngược lại còn rất vui vẻ nghiêng người dựa vào ghế nhìn Tô Mặc một lúc. Lần này hắn không trêu chọc anh nữa, lái xe không phải là trò đùa, trình độ của Tô Mặc vốn đã không tốt. Hắn lấy điện thoại ra, gọi cho Trần Chung Minh, người đã gần đến cửa công ty thiết kế rồi.

Chỉ riêng việc chọn đèn thôi cũng đã mất hai ngày. Tối hôm đó, Tô Mặc mang theo tài liệu, hình ảnh thực tế và bảng báo giá về nhà, xem đến tận mười hai giờ đêm, cuối cùng bị Đinh Cạnh Nguyên ép lên giường đi ngủ. Tô Mặc ngủ một giấc đến sáng, mặc dù bận rộn cả ngày, nhưng lúc này vẫn còn rất sung sức. Nằm bên cạnh Đinh Cạnh Nguyên một lúc, tưởng hắn đã ngủ, anh nhẹ nhàng rút tay chân ra, sau đó ngồi dậy, bật đèn xem tài liệu. Sợ ảnh hưởng đến Đinh Cạnh Nguyên, anh vặn đèn sáng mờ một chút, sau đó nghiêng người che bớt ánh sáng.

Chọn đèn cũng là một công việc cần phải có kỹ thuật. Sảnh lớn nên dùng loại đèn nào cho sang trọng, phòng tắm nên dùng loại đèn nào vừa chống nước vừa có độ xuyên thấu tốt, hành lang nên dùng loại đèn nào vừa tiết kiệm điện vừa sang trọng, rồi còn phòng VIP, phòng suite hạng sang, vân vân và vân vân, công ty thiết kế chỉ đưa ra các phương án, còn người đưa ra quyết định cuối cùng vẫn là ông chủ.

—------