Chồng Ma

Chương 1



Lúc mẹ chồng cầm tay tôi, tôi cười hì hì gọi một tiếng “mẹ”.

Mắt mẹ đã không nhìn thấy gì từ lâu nhưng tai lại rất thính, nghe thấy tôi gọi, mẹ cười hiền từ lại kéo tôi lại gần bà thêm một chút.

Bà đưa tay ra, đương nhiên tôi cũng ghé sát tai lại, muốn nghe những lời thì thầm của bà.

Nhưng mẹ chồng tôi vừa mở miệng đã khiến tôi sững người.

“Con à, buổi tối đi ngủ đừng để mũi giày hướng về phía giường, nếu không, ma quỷ sẽ tìm tới giường đấy!”

Tôi dở khóc dở cười giải thích với bà: “Mẹ à, giờ đã là thế kỷ 21 rồi, sao vẫn còn tin những chuyện mê tín này? Những thứ kiêng kỵ gì đó của thời trước đều là giả cả, không thể tin được đâu.”

Mẹ chồng nghe vậy thì lắc đầu cười, lại vỗ vỗ tay tôi nói: “Vào phòng đi, đã đến giờ rồi!”

Tôi “ừm” một tiếng, nhấc váy lên bước vào phòng tân hôn, sau khi vào trong tôi thả tay ra, để lộ một chiếc nhẫn cỏ.

Vừa nãy lúc mẹ chồng vỗ vỗ tay tôi, bà đã nhét thứ này vào trong tay tôi.

Nhẫn cỏ rất tươi xanh, có thể thấy là lá vừa mới được hái xuống, xanh mướt mềm mại, khiến người ta nhìn vào cảm giác rất dễ chịu.

Nghĩ đến lúc kết hôn Trần Canh vẫn không chuẩn bị nhẫn cưới cho tôi, tôi lấy chiếc nhẫn cỏ này đeo vào ngón áp út của mình.

Ngón tay mát rượi, tâm trạng tôi cũng dễ chịu hơn.

Quen biết Trần Canh nhiều năm, tôi cứ luôn cảm thấy mình đã gặp được đúng người. Hôm nay gả cho anh ấy, chắc hẳn là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời tôi.

Có câu, đời người khổ cực cũng chẳng sao, chỉ cần có người yêu thương luôn bên cạnh là được.

Cuộc sống của tôi đang rất tốt đẹp, lại gặp được đúng người dành cho mình, thật sự quá may mắn.

Bên ngoài phòng tân hôn, khách khứa vẫn nâng ly chúc mừng náo nhiệt, Trần Canh ở ngoài tiếp khách, người có học thức, nhẹ nhàng như anh, lúc này uống vào mấy ly dường như cũng trở nên phóng khoáng hơn, tiếng cười mang theo sự sôi nổi nhiệt tình.

Tôi ngồi trong phòng chờ đợi, đưa mắt nhìn xung quanh. Ngôn Tình Hài

Theo quy tắc trong làng của họ, lúc này cô dâu phải ở trong phòng tân hôn chờ đợi.

Cho tới khi chú rể bước vào phòng tân hôn, không ai được phép bước ra, cũng không ai được phép bước vào.

Tôi cứ chờ đợi như vậy, chờ từ chiều đến tận tối mịt.

Trong lúc ngẩn ngơ, tôi dường như đã ngủ thiếp đi, tỉnh dậy liền nhìn thấy sàn gạch màu đỏ đỏ.

Không biết từ lúc nào, tôi đã nằm bò trên giường rồi ngủ quên mất, lúc này một tay của tôi đang buông thõng xuống giường, chỉ còn thiếu chút nữa là đã chạm xuống sàn.

Ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào, bạn bè của Trần Canh đang nháo nhào trêu chọc, đẩy anh ấy vào trong động phòng.

Tôi bỗng ý thức được rằng đã đến giờ rồi.

Mặt tôi đỏ bừng, lập tức muốn ngồi dậy cho đàng hoàng. Thế nhưng lúc này, trước mắt tôi bỗng xuất hiện một đôi giày thêu hoa màu đỏ.

Đó là giày cưới mà phụ nữ ngày xưa mang khi đi lấy chồng, trên giày có hoa văn, mặt trước và sau đều thêu hoa. Mấy hôm trước Trần Canh còn đùa với tôi, hỏi là khi kết hôn có muốn mang đôi giày này không, sẽ thú vị lắm.

Khi đó tôi thấy kiểu giày này mũi của nó nhọn nhọn giống cái dùi trông không đẹp lắm bèn nói với Trần Canh là mình không muốn mang, không ngờ hôm nay lại nhìn thấy nó ở đây.

Lúc này mũi của đôi giày thêu hoa nhọn như cái dùi ấy đang chĩa thẳng vào giường của tôi, nói chính xác hơn là đang chĩa vào tôi ở trên giường.

Tôi vừa nhìn thấy thì lập tức hoảng hồn, tim đập loạn xạ.

Mà ngay lúc tôi đang hoảng loạn, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Tiếng hò reo bên ngoài rền vang như sấm, tôi giật mình, trượt tay ngã lăn xuống giường.

Trong lúc căng thẳng, tôi chống tay lên đôi giày thêu hoa dưới sàn để bật người dậy.

Trần Canh giật mình kêu lên một tiếng, đang định bước vào, tôi vội rụt tay về ngồi thẳng dậy nói rằng mình không sao.

Thế nhưng ngay sau đó, tôi phát hiện bên ngoài phòng bỗng trở nên yên tĩnh đến lạ.

- -----

Như thể thời gian đã ngưng đọng lại, ngoài cửa bỗng im phăng phắc.

Tôi chỉ nghe thấy tiếng gió núi thổi hù hù, tiếng người ồn ào vừa nãy đột nhiên trở nên tĩnh lặng.

Mấy ngọn đèn trước nhà lắc lư vài cái rồi tắt ngấm, trong gió núi, tất cả đều yên ắng lạ thường.

Tôi sợ đến mức ngây người tại chỗ, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Dưới sự thay đổi đột ngột, tôi chỉ cảm thấy dường như cổ họng đang bị một bàn tay to lớn nào đó bóp chặt, khiến tôi không thể thở nổi.

Tôi xoay đầu nhìn ra ngoài cửa, trước cửa phòng tân hôn tối đen, Trần Canh mỉm cười bước từng bước vào phòng, đứng dưới ánh đèn bên trong phòng.

Thế nhưng trong nháy mắt, khoé miệng của anh nhếch lên rồi hạ xuống, khuôn mặt lập tức trở nên vô cảm.

Tôi dựng tóc gáy, vô thức rụt người về sau muốn tránh xa Trần Canh, tôi hoàn toàn quên mất anh ấy chính là chú rể hôm nay của mình.

Tôi thấy mắt Trần Canh đột nhiên mở to, con ngươi điên cuồng chuyển động, anh lắc đầu miệng lẩm bẩm: “Giường của tôi….ở đâu?”

Phòng tân hôn lặng ngắt như tờ, chú rể của tôi nhìn quanh tìm vị trí giường, chầm chậm đi lại một vòng trong phòng.

Cảnh tượng kỳ dị cực độ, hai mắt tôi chớp liên tục vì sợ hãi, tôi đưa tay bịt chặt miệng mình lại.

Lúc này tôi đột nhiên nhớ ra,

Trần Canh,

Tôi vừa mới quen anh ấy có ba ngày….

Gió núi thổi hù hù, tựa như thú hoang đang gào thét, Trần Canh càng lúc càng bước nhanh vào phòng.

Toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Có lẽ là tôi bị quỷ mê hoặc, Trần Canh có vấn đề, nếu như không phải mẹ chồng đã nhắc nhở từ trước, tôi lại vô tình xô lệch đôi giày đó, hiện giờ tôi sẽ gặp phải chuyện gì, thật khó mà tưởng tượng.

Tôi vậy mà lại kết hôn với một con ma!

Nghĩ đến lời mẹ chồng, tôi lại nhớ đến lúc nãy bà vừa nhét cho tôi một chiếc nhẫn cỏ.

Tôi lập tức đưa tay lên, chiếc nhẫn cỏ trên ngón áp út có màu xanh mướt, nhưng có lẽ do vừa nãy tôi quá hoảng loạn, những chiếc lá được cuộn lại thành vòng nhẫn đã bung ra một ít, suýt thì rơi khỏi ngón tay tôi.

Tôi để ý thấy, nhẫn cỏ bị bung ra để lộ bên trong một chiếc lá rất lớn, đó là….

Một chiếc lá liễu!

Tôi ngẩn người, không hiểu chiếc lá liễu này mang ý nghĩa gì.

Lúc này Trần Canh đã đi nhanh hơn, anh bước đi không phát ra tiếng động gì, như bóng ma đang chuyển động, có lúc anh ấy va phải giường, ánh mắt sẽ quay sang nhìn chăm chú về hướng này, như thể đã phát hiện ra gì đó.

Tôi nhận ra rất có thể anh ấy đang đi tìm vị trí của chiếc giường, tôi tuyệt đối không thể ngồi yên chờ chết được!

Tôi suy nghĩ thật nhanh trong đầu, lúc này tôi chợt nhận ra điều duy nhất mình có thể làm là tin tưởng vào mẹ chồng, mặc dù bà ấy là mẹ của Trần Canh.

Tôi cầm chiếc lá liễu lên tay một lần nữa, nhớ đến lời xa xưa mà người lớn đã từng nói.

Dùng lá liễu tươi bôi lên mắt, có thể nhìn thấy ma quỷ.

Có bệnh vái tứ phương, lúc này tôi theo bản năng lấy lá liễu bôi lên mắt mình.

Sau đó, tôi chết lặng. Đồ đạc bày biện trong phòng tân hôn không thay đổi chút gì, thứ thay đổi là [người].

Không tìm được vị trí giường, Trần Canh ban đầu vốn đang mang vẻ mặt đờ đẫn quỷ dị bỗng trở nên linh động hẳn.

Khuôn mặt đẹp trai ngoại trừ hơi tái nhợt ra thì vẫn hệt như trước đây lúc tôi gặp anh ấy, hoàn toàn không phải nét mặt hung tợn đáng sợ như trong tưởng tượng của tôi.

Lúc này, trên mặt anh mang đầy vẻ lo lắng, mắt đảo liên tục tìm kiếm, chân bước đi rất nhanh, nhưng bất luận thế nào đi chăng nữa, cho dù ánh mắt anh ấy đã quét lên người tôi, anh vẫn không hề nhìn thấy tôi.

Bên ngoài phòng tân hôn, khung cảnh vốn dĩ tối đen như mực bỗng xuất hiện những đóm lửa ma trơi màu xanh lập loè, có [người] đang cầm chúng, đứng bên ngoài chờ đợi.

Mà những [người] đó, rất nhiều người đều là những gương mặt quen thuộc mà tôi đã gặp trong tiệc cưới, mặt mũi họ đều tái nhợt, và cũng đều có chút gấp gáp.

Thỉnh thoảng còn ghé tai nhau, tôi nhìn thấy hình như họ đang thở dài tiếc nuối.

Lúc này tôi mới hiểu, không chỉ có mỗi Trần Canh là ma, mà quê nhà của anh ấy, ngôi làng này, chính là một ngôi làng ma! Ba hôm trước, tôi đã bị Trần Canh mê hoặc, lừa đến đây.

Tôi không biết tại sao bọn họ phải tìm tôi, thế nên tôi càng sợ hãi, tôi đưa mắt nhìn quanh cố sức tìm kiếm lối thoát cho mình.

Đúng lúc này, tôi bỗng nghe thấy giọng Trần Canh gấp gáp nói: “Tiểu Dĩnh, em ở đâu?”

“Không thể rời khỏi, phải ở lại đây!” Tôi không biết trả lời thế nào, càng không dám phát ra tiếng, tôi cứ đưa mắt nhìn xung quanh tìm đường. Rất nhanh, tôi đã nhìn thấy một căn phòng nhỏ bằng đá, cách phòng tân hôn không xa.

Ở đó có ánh sáng của đèn chân không, ban ngày mẹ chồng tôi có nói bà ở đó.

Tần suất Trần Canh va phải giường càng lúc càng nhiều, đã có mấy lần anh nhìn sang hướng bên này, khiến cho tim tôi đập mỗi lúc một nhanh.

Tôi biết mình không thể chần chừ thêm nữa, được ăn cả ngã về không, tôi mím chặt môi, xông vào cửa kính phòng tân hôn.

Lần này tôi gần như liều mạng, cánh cửa kính kém chất lượng vừa bị tôi đâm vào đã vỡ ra, tôi mặc váy cưới đỏ lao khỏi phòng tân hôn.

Những mảnh thuỷ tinh bắn tung toé quanh người, một cơn ớn lạnh nhanh chóng truyền đến, mảnh vỡ thuỷ tinh đã đâm vào cánh tay tôi.

Nhưng tôi không hề dừng lại, tôi liều mạng chạy về hướng phòng của mẹ chồng.

Phía sau vang lên giọng nói khẩn thiết của Trần Canh: “Tiểu Dĩnh quay lại đi, sao em có thể rời bỏ anh!”