Chồng Ma

Chương 4



“Đó là…quạ sao?”

“Sao đột nhiên lại không thấy nữa….bay đi rồi ư?”

“Thật kỳ lạ, hình như còn có một người phụ nữ bay vào nữa, các người có nhìn thấy không?”

“Bay?”

Trong lúc đám đông hỗn loạn, tôi từ trong bể banh bò ra.

“Trần Canh! Trần Canh!”

“Anh ở đâu?”

Tôi nhất thời có chút mất kiểm soát, mọi người xung quanh đều nhìn về phía tôi, có người chỉ vào tôi nói: “Người này chính là cô gái đã bay vào đây đấy!”

Tất cả mọi người lập tức ùa tới, tò mò cực độ.

Khi nhìn thấy mọi người đang bàn luận sôi nổi, tôi cũng dần tỉnh táo lại. Tôi nhớ đến lời cuối cùng Trần Canh đã nói, có lẽ anh ấy chưa chết.

Không đúng, Trần Canh vốn đã chết rồi.

Cho nên, anh ấy không có chuyện gì cả, chỉ là tạm thời biến mất mà thôi.

Nghĩ đến đây, tôi mới nhẹ nhõm hơn một chút.

Sau đó nhìn thấy đám đông đang vây quanh mình, tôi lại nghĩ ra một cách.

Hắc Nha Vương chắc chắn sẽ không tha cho tôi, nó không dám đuổi vào đây phần lớn là đang có điều gì đó khiến nó sợ hãi.

Sợ ở đây có cao nhân? Sợ ở đây có bảo vật? Hoặc là….sợ người?

Nghĩ đến đó, tôi lại tiến lên trước một bước rồi hít thở thật sâu.

Sau đó tôi bắt đầu hét lớn cầu cứu: “Nhà nước cứu mạng đi, thành phố Kinh Hải có quạ thành tinh rồi, to bằng một con bê, tên là Hắc Nha Vương, vừa điên cuồng vừa hung hãng.”

“Nó đập vỡ cửa kính nhà tôi, muốn vào nhà hành hung tôi, lại thả tôi từ trên tầng lầu xuống dưới, cố ý muốn giết tôi. Sau đó còn phá hỏng cả toà nhà, huỷ hoại tài sản công cộng.”

“Nói đơn giản chính là hành vi xâm phạm tính mạng và tài sản riêng của công dân.”

“Như vậy mà còn nhịn được thì có gì không thể nhịn được nữa! Chúng ta tuyệt đối không thể buông tha cho nó!”

Tôi khí thế hùng hồn, nói đến vô cùng chân thực, phối hợp với cảnh tượng giật gân vừa nãy, mức độ tin cậy đã tăng lên rất nhiều.

Tôi nhìn thấy có người giơ điện thoại lên quay, thậm chí còn có người bắt đầu phát trực tiếp.

“Là thật sao? Vừa nãy tôi cảm thấy rất ảo diệu! Thật sự có yêu quái ư?”

“Em gái ơi quay qua bên này đi, Hắc Nha Vương là quạ thành tinh ư? Nó có đồng bọn không? Lẽ nào là một đám yêu quái luôn chăng?”

“Gì thế này? Các người tin thật ư? Theo tôi thấy cô gái này muốn nổi tiếng đến điên rồi, tự biên tự diễn, nói không chừng ngày mai sẽ bảo người ta đến mua hàng ở phiên live stream của cô ta đấy!”

“Tôi thật sự nhìn thấy mà! Con quạ lớn đến nỗi khiến tôi sợ chết khiếp!”

“Chị gái ơi nghiêng đầu sang phía này, mỉm cười đi nào!”

Tôi trợn trừng mắt, nhưng vẫn nói lại một lần nữa theo ý bọn họ.

Dù sao thì dì lúc nãy nói cũng đúng, tôi muốn nổi tiếng.

Bây giờ là thời đại Internet, tôi muốn tìm ra một Yến Xích Hà ở trên mạng, đến giúp tôi diệt trừ yêu quái.

Tôi thành khẩn nói: “Yêu quái gây hại nhân gian, tính mạng và tài sản của người dân đang bị đe doạ nghiêm trọng, chúng ta cần các vị pháp sư Trung Hoa ra tay, truy bắt yêu nghiệt, trả lại cuộc sống tươi sáng cho thế giới này.”

“Nếu hiện giờ ngay tại đây có cao nhân nào như vậy, xin hãy nhanh chóng liên hệ ngay với tôi.”

“Nếu như bạn lên mạng nhìn thấy tin tức này và đồng ý đến đây diệt trừ yêu quái, tôi sẽ lo toàn bộ chi phí ăn ở, đi lại.”

“Nếu muốn biết thêm chi tiết có thể email cho tôi, đương nhiên, nếu như cao nhân không biết dùng email, vậy thì gọi điện thoại cũng được.”

“Cách thức liên lạc của tôi là…”

……..

Sau khi tất cả kết thúc, tôi bị chú cảnh sát đưa đi vì tội danh truyền bá văn hoá mê tín.

Bị giáo dục tư tưởng một hồi, do thái độ thành khẩn nhận tội tôi được chú cảnh sát thông cảm và thả đi.

Lúc này, trời đã gần sáng.

Tôi bước ra khỏi đồn cảnh sát, nụ cười trên môi dần tắt.

Tôi lặng lẽ quan sát, nhìn thấy một con quạ đen từ từ bay ra khỏi đồn cảnh sát rồi biến mất vào một góc khuất tầm mắt mình.

Chớp mắt một cái, con quạ ấy lại bay tới, theo sau nó là cả một đàn quạ đông nghịt.

Hắc Nha Vương vẫn đang nhìn tôi chằm chằm.

“Úi úi, yên lặng!”

Chính ngay lúc này, một ông lão khom lưng từ từ bước tới.

Lúc đến gần, ông ta ngẩng đầu lên, trên gương mặt mang đầy nếp nhăn, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn đàn quạ trên trời rất lâu.

Ông ta sụt sùi: “Đã rất nhiều năm không được thấy thứ này rồi, thật muốn tham gia góp vui, chiến đấu chống lại cái ác, đáng tiếc…”

Tôi vừa nghe liền làm mặt nghiêm túc, bước tới chỗ ông lão hỏi: “Ông ơi, có phải ông biết trừ yêu không, con yêu quái này cứ quấy rầy cháu, xin ông nghĩ cách giúp cháu tiêu diệt nó, cháu nhất định sẽ báo đáp ông!”

Ông lão nghe vậy thì chỉ cười mỉa, vội xua tay nói: “Đùa thôi, đùa thôi, cho dù có đào ông nội của lão đây lên cũng không đấu lại thứ to lớn này đâu.”

Tôi sững người: “Vậy vừa nãy ông nói là chiến đấu…”

Ông lão cười đáp: “Bởi vì con yêu quái đó không có ở đây mà.”

“Không ở đây? Vậy đám quạ này là?”

“Có lẽ đó chỉ là cách chúng dùng để theo dõi cô thôi, yên tâm đi, giữa ban ngày ban mặt, loại yêu quái lợi hại như Hắc Nha Vương mà cô nói cũng không dám làm càn đâu.”

Tôi cười gượng, nhắm mắt xoa hai bên thái dương, mở mắt ra lần nữa thì cũng đã nghĩ thông rồi.

Yến Xích Hà là cao thủ hàng đầu, Lão Lão cũng là một tên yêu quái cực kỳ lợi hại, không phải chỉ bằng ba thứ kungfu mèo cào gì đó là có thể giúp tôi vượt qua cửa ải lần này được.

(*Lão Lão là một cây cổ thụ thành tinh ở núi Hắc Sơn, khống chế linh hồn và uy hiếp, biến Nhiếp Tiểu Thiến thành công cụ quyến rũ, mê hoặc và dụ dỗ đàn ông trên dương thế để hút dương khí lẫn máu về cho lão uống.)

Tôi lại hỏi ông lão: “Ông ơi, ông biết ai có thể đánh bại con yêu quái này không?”

Ông lão đáp: “Ta cũng không biết, hay là để ta vào nhóm hỏi thử?”

“Hả?”

Ông lão vui vẻ lấy chiếc iphone 14 của mình ra, giơ máy lên trời chụp một tấm.

Kế đó ông mở wechat, gửi bức ảnh vào trong nhóm “Kết giao bạn bè sau thập niên 90”.

“Hoàn thành nhiệm vụ, cô gái nhỏ đang ở bên cạnh tôi, cô ấy nói yêu quái là có thật, hơn nữa còn là một con yêu quái rất lợi hại.”

“Đáng sợ quá.jpg”

Tôi ngẩn người, bước tới nhìn, thật sự là nhóm “Kết giao bạn bè sau thập niên 90”.

Có điều, ông ấy nói hoàn thành nhiệm vụ…

Lẽ nào ông lão này là thành viên của tổ chức bí mật mà nhà nước cử đến điều tra?

Tôi ôm tâm trạng vừa căng thẳng vừa mong chờ hỏi: “Ông ơi, ông nói hoàn thành nhiệm vụ là thế nào vậy ạ?”

Ông lão không thèm ngẩng đầu, chỉ đáp: “À, tôi chơi thử thách bị thua rồi, vừa mới hoàn thành báo cáo.”

Nửa tiếng sau, tôi mới hiểu ra lai lịch của ông lão.

Sau đêm qua tôi đã nổi tiếng rồi, nổi đến mức chiếm hơn một nửa số lượt tìm kiếm thông tin nóng hổi.

Ngoài vô số những bình luận nghi ngờ và chế giễu ra, còn có một nhóm các ông lão vô công rỗi nghề như này, bọn họ đã đặt ra một thử thách, quyết định điều tra xem việc này là thật hay giả.

Ông Trương đây chính là người thua cuộc.

Sau khi hiểu ra nguyên do, ông Trương cười nhét vào tay tôi một lá bùa rồi nói: “Thứ này có thể giúp cô lẩn trốn, không bị con yêu quái kia phát hiện ra. Có điều thứ này có thời gian hạn định, cô có thể tưởng tượng nó giống như trò trốn tìm vậy, con yêu quái sẽ đếm hết một nén hương, tức là khoảng 50 phút, sau đó nó sẽ lại đến tìm cô.”

“Chúc cô may mắn.”

Tôi cầm lấy lá bùa, sau đó lại móc ra một ngàn tệ nhét vào trong tay ông Trương.

“Ông Trương, nếu như ông còn có nhóm nào khác, phiền ông cũng giúp cháu hỏi thử, nếu có người nào có thể giúp được cháu, cho dù chỉ là một việc nhỏ thôi, cũng xin họ hãy mau đến Linh Khâu cứu cháu, cháu vô cùng biết ơn.”

Tôi cảm ơn ông Trương lần nữa, rồi chạy ra cửa sau của sở cảnh sát mà trốn mất.

Lần này tôi để ý thấy đám quạ đó không đi theo mình, mà vẫn lượn lờ ở trước sở cảnh sát như cũ.

Tôi thầm vui mừng trong lòng, nắm thật chặt lá bùa trong tay, sau đó lập tức bắt xe đi đến Linh Khâu.

Đến giờ Trần Canh vẫn không xuất hiện, ông Trương nói rất có thể anh đã quay về nơi bản thân được chôn cất, cũng chính là Linh Khâu.

Tôi phải đi tìm anh.

7.

Trên đường vội vàng đến Linh Khâu, tôi đã chú ý đến thời gian.

Hiện giờ là hai giờ trưa, đã qua 30 phút kể từ lúc ông Trương đưa lá bùa cho tôi, tôi vẫn còn 20 phút được an toàn.

Sau 20 phút tôi phải cầu nguyện cho Hắc Nha Vương đừng tìm đến Linh Khâu.

Tôi lên đường đi đến làng của Trần Canh, cũng là nơi trước đây chúng tôi kết hôn.

Ngôi làng lúc trước giờ đây đã không còn nữa, chỉ có một căn phòng xây bằng đá ở giữa làng là phòng tân hôn lúc đó của tôi, ngoài ra còn có căn phòng nhỏ của mẹ chồng.

Trải qua quá nhiều thứ trong một thời gian ngắn, tôi cho rằng trái tim mình đã có đủ mạnh mẽ rồi.

Nhưng giờ đây khi nhìn thấy hai căn phòng này, tôi vẫn có chút cảm giác như đang trong giấc mơ.

“Trần Canh, Trần Canh, anh ở đâu?”

Tôi gọi mấy lần nhưng không có ai trả lời, chợt nhớ ra giờ là ban ngày, có lẽ Trần Canh không thể xuất hiện được, thế là tôi bèn đi đến căn phòng nhỏ của mẹ chồng.

Tôi đẩy cửa ra, mẹ chồng không có bên trong, trong căn phòng đơn sơ không có thứ gì thay đổi. Tôi ngồi xuống ghế, kế đó tôi phát hiện trên mặt bàn đã khắc thêm một bức tranh khác.

Tôi ngồi dậy nhìn kỹ hơn, phát hiện ra đó là mình và Trần Canh, bức tranh về cơ bản đã sắp hoàn thành, chỉ còn thiếu mắt của chúng tôi là chưa vẽ, để lại một khoảng trống rỗng.

Tôi có chút khó hiểu, chính ngay lúc này, cửa phòng đột ngột bị đẩy ra.

Mẹ chồng cầm theo hai bộ quần áo từ ngoài bước vào, vừa vào trong phát hiện thấy tôi ở đó, bà liền mỉm cười hỏi tôi quay về khi nào.

Giọng điệu cực giống như mẹ chồng đang hỏi con dâu vậy.

Nhưng hiện giờ làm gì có thời gian nói những chuyện này chứ, tôi vội bước tới kéo tay mẹ chồng, kể lại cho bà nghe về chuyện Hắc Nha Vương.

Mẹ chồng lắng nghe rất chăm chú, sắc mặt lại không có gì thay đổi, giống như đã sớm đoán trước được Hắc Nha Vương sẽ tới tìm tôi vậy.

Bà cười rồi nói: “Trần Canh không sao, chỉ là nó bị hao tổn quá lớn, đã quay về mộ của mình nghỉ ngơi rồi.”

“Vậy Hắc Nha Vương phải làm thế nào? Nếu như nó lại tìm tới, con và Trần Canh sẽ gặp nguy hiểm!”

Mẹ chồng không trả lời tôi, như vừa nhớ ra chuyện hôm nay bà đã làm, bà liền đem hai bộ quần áo đưa cho tôi.

“Lễ cưới của con và Trần Canh chỉ còn bước cuối cùng náo động phòng nữa là hoàn chỉnh rồi, đây là đồ cưới của con và nó, đừng làm mất nữa!”

Nói xong mẹ chồng bước lên giường nằm, bà nghiêng người chìm vào giấc ngủ.

Bất kể tôi nói gì cũng không lay chuyển được bà, thế là tôi cũng thôi không nói nữa.

Tôi ngẩn hết cả người, không hiểu đây là chuyện gì, rõ ràng có một con yêu quái rất lợi hại sắp đuổi giết tới đây, sao mẹ chồng tôi lại không lo lắng chút nào vậy?

Nghĩ đến đây, tôi thử bước tới thăm dò hơi thở của mẹ chồng, tay tôi lập tức run rẩy.

Mẹ chồng….chết rồi.

Tôi bước ra khỏi căn phòng nhỏ của mẹ chồng, trên tay ôm theo hai bộ áo cưới. Tôi quay đầu, nhìn chằm chằm căn phòng đó, nghĩ mãi cũng không ra sao mẹ chồng lại đột ngột qua đời như vậy?

Tôi thất thần bước về phía phòng tân hôn.

Vào phòng, tôi nhẹ nhàng ngồi bên mép giường, hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong hai ngày này.

Ma, yêu quái, cái gì mà duyên phận kiếp trước, với trái tim rộng lượng của mình, liệu tôi có thể tiếp nhận được không?

Nhưng hiện giờ đã chết người rồi, rõ ràng tôi đang cảm thấy bất lực.

Trong cơn mơ màng, có người vỗ vai tôi, tôi quay đầu, không biết ai vừa ném gối vào vai mình.

Tôi vô thức hỏi: “Trần Canh?”

Thế nhưng không có ai trả lời, lúc này tôi chú ý thấy thời gian đã hơn năm giờ chiều, lá bùa đó mất tác dụng rồi.

Tôi lập tức đứng dậy, muốn trốn đi, nhưng lại có một bàn tay xuất hiện giữ chặt lấy vai tôi.

Một giọng nói từ phía sau truyền tới: “Em gây ra chuyện náo loạn đến vậy, cho dù có là Hắc Nha Vương thì tạm thời cũng đành phải tránh đi, không tới tối hắn sẽ không ra tay trắng trợn vậy đâu.”

Trần Canh xuất hiện, ngồi bên cạnh tôi, lúc anh khẽ cười trong mắt ánh lên tia sáng lấp lánh.

Tôi có chút căng thẳng quay đầu sang.

Nghĩ một lúc tôi hỏi: “Anh không sao chứ?”

Trần Canh dang hai tay ra đáp: “Không sao.”

Tôi không biết nên nói gì tiếp nữa, bèn chuyển chủ đề: “Buổi tối Hắc Nha Vương sẽ tới tìm chúng ta, vậy bây giờ có phải chúng ta nên làm gì đó không?”

“Không cần lo lắng, anh đã chuẩn bị xong cả rồi.”

Trần Canh nhìn tôi, nụ cười phóng khoáng như hôm say rượu trong tiệc cưới vậy, anh nhếch môi nói: “Đêm nay anh muốn đưa lại thư đính hôn, cưới em về nhà.”

……

Đêm xuống, chúng tôi chôn cất mẹ chồng ở trên núi.

Trần Canh nói anh đã thuật lại kế sách của mình với mẹ chồng, bà ấy cảm thấy khả thi. Sau đó vì không còn việc gì cần đến bà làm nữa, cho nên sau khi giao lại váy cưới cho tôi bà đã trở về địa phủ.

Vốn không phải là đã chết.

Biết mẹ chồng không sao, tôi cũng yên tâm hơn. Lúc này, Trần Canh đã đưa thư đính hôn đến trước mặt tôi.

“Gả cho anh đi!”

Tôi đưa tay nhận thư đính hôn, nhìn anh nói: “Anh đang đùa với lửa à?”

Trần Canh không để bụng, anh cười gọi người tới, chuẩn bị đón tôi vào cửa.

Không nằm ngoài dự đoán, những người này đều là hàng xóm trước đây tôi từng gặp.

Đều là ma cả.

Chỉ là lần này…

Sao tôi lại cảm giác hình như có nhiều người hơn thì phải?

Trong buổi lễ, tất cả khách mời trong làng đều ăn uống tưng bừng, nâng ly cụng chén còn rộn ràng hơn cả hôm qua.

Lần này tôi không vào trong phòng, Trần Canh ngăn tôi lại, bảo tôi cùng anh đi kính rượu, không cho tôi vào phòng tân hôn nữa.

Tôi không biết kế hoạch của anh là gì, nhưng vẫn chọn tin tưởng anh, cùng anh tiếp đãi khách khứa. Chỉ là những lo lắng trong lòng tôi càng lúc càng dâng lên, như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào tôi vậy.

Tôi vô thức ngẩng đầu lên nhìn trời.

Ánh trăng chiếu lên cây bách, trên cây, đám quạ đang lặng lẽ làm tổ.

Bàn tay cầm ly rượu của tôi lập tức đông cứng.

Tôi kéo tay Trần Canh, lúc này anh cũng đã nhận ra Hắc Nha Vương đến rồi.

Thời khắc sống chết đang diễn ra trước mắt, tôi vốn tưởng anh sẽ bắt đầu kế hoạch của mình, nhưng không ngờ anh lại buông ly rượu xuống, hô to: “Các vị bạn bè thân mến, hôn lễ của tôi và cô dâu Nhiếp Tiểu Dĩnh đến đây chỉ còn một phần cuối cùng là hoàn thành.”

“Chúng ta náo động phòng thôi!”

Tôi bỗng đỏ mặt, một phần vì xấu hổ, một phần là vì tức giận.

Tôi đấm lên lưng Trần Canh một cái rồi nói: “Hắc Nha Vương đang ở ngay bên cạnh, anh điên rồi, còn không lo nghĩ cách ở đó chơi trò náo hôn gì chứ?”

Trần Canh thấp giọng cười, giải thích: “Chỉ là phong tục ở quê thôi, em yên tâm đi, sẽ không quá đáng đâu!”

Tôi càng sốt ruột: “Em có nói đến việc này sao?”

Lúc này có người hỏi: “Cô dâu không có trong phòng tân hôn, lấy gì mà náo chứ?”

Giọng điệu giễu cợt, có phần khinh thường, một lão già nét mặt nham hiểm từ trong bóng đêm xuất hiện

Ông ta đưa tay lên phá huỷ cả căn nhà, mọi thứ lập tức biến mất, chỉ còn lại một vùng đất hoang tàn lúc đầu.

Ông lão đó cười khẩy nói: “Một đám yêu ma quỷ quái, còn muốn học đòi con người làm hỉ sự, người ma kết duyên, thật là làm trò cười cho thiên hạ.”

“Điều nực cười nhất là đôi cẩu nam nữ các ngươi đi ngược lại với luân thường đạo lý mà lại được định sẽ là kẻ chiến thắng cuối cùng.”

“Đây là chuyện nhảm nhí gì vậy, quy tắc ngu ngốc gì chẳng biết?”

“Máu chó quá! Một chút logic cũng không có!”

Hắc Nha Vương luôn miệng chửi lấy chửi để, thế nhưng lúc này tôi đã bình tĩnh hơn đôi chút.

Trần Canh cảm thấy rất kỳ lạ, anh khẽ hỏi tôi: “Sao em không sợ nữa?”

Tôi bình tĩnh đáp: “Kẻ ác chết vì nói quá nhiều, đột nhiên em cảm thấy kế hoạch của anh sẽ thành công.”

“Hả?”

Trần Canh bỗng ngớ người, lát sau phản ứng lại được anh mới bật cười nói: “Vậy bắt đầu thôi!”

Đột nhiên Trần Canh lấy ra một đôi giày thêu hoa màu đỏ, đặt ở trước mặt tôi, mũi giày chĩa thẳng vào tôi.

Anh cao giọng nói: “Nhân danh tổ tiên Trần Hoài Cổ, hôn lễ hôm nay, vãn bối Trần Canh, xin đặc biệt mời người mà khắp thiên hạ này đều biết, tiền bối Đổng Đình Lan đến chủ trì hôn lễ giúp ta! Chân thành mời bạn bè thân hữu từ khắp mọi nơi cùng làm chứng cho ta!”

“Hôm nay ta cùng thê tử Nhiếp Tiểu Dĩnh sẽ kết thành phu thê tại đây! Hãy nhìn xem hôm nay hoa đào nở rộ, đôi ta nên vợ nên chồng, dự đoán sang năm sẽ sinh hoa kết trái, con đàn cháu đống.”

“Giờ đây, hôn lễ đã hoàn thành, đến lúc đưa người vào động phòng rồi!”

“Nhưng, phòng tân hôn của vãn bối sơ sài, mạo phạm đến giai nhân, cho nên đặc biệt lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, lấy nơi này làm phòng tân hôn của ta và ái thê, cho nên xin mời bạn bè thân hữu náo động phòng tại đây, xua đuổi tà ma cầu may cho vợ chồng ta.”

Trần Canh nói xong, lúc này tôi đã ngẩn người không nói nên lời.

Lúc này tôi mới nhớ đến tổ tiên của anh là Trần Hoài Cổ, là thầy của người mà khắp thiên hạ này ai cũng biết đến.

Sắc mặt của Hắc Nha Vương chợt biến đổi, bởi vì lúc này có một lão đạo sĩ mặc trường bào đang cầm kiếm đứng cách hắn không xa.

Ông lão ấy nói: “Trước khi đưa cô dâu vào phòng tân hôn, phải dùng kiếm chém bốn nhát để xua đuổi tà ma.”

“Có câu gọi là: Một trảm giết ma!”

Trường kiếm vừa chém tới, Hắc Nha Vương lập tức kinh hãi bỏ chạy sang bên cạnh, mà nơi hắn vừa đứng lúc nãy, hiện giờ đang có vô số thanh kiếm cắm xuống.

Người đó cầm kiếm chủ trì hôn lễ, hàng ngàn ma quỷ đều đến chúc mừng!

“Một trảm yêu!”

“Hai trảm quái!”

“Ba trảm quỷ mất đầu!”

“Bốn trảm tang yêu mau rời khỏi!”

“Cười xem kỳ lân mang con trai đến.”

Trường kiếm từng nhát từng nhát chém xuống, Hắc Nha Vương sợ hãi bỏ chạy tán loạn, cho đến kiếm thứ tư, nó không tránh được nữa, lập tức bị ngàn vạn thanh kiếm phanh thây, thịt nát thành bùn nhão.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, Trần Canh cũng lộ ra một nụ cười.

Cũng ngay lúc này, tôi chú ý thấy cao nhân đó vẫn đang nhìn chằm chằm vào đống thịt bầy nhầy của Hắc Nha Vương, tôi đã nhận ra có điều không ổn.

Quả nhiên một lúc sau, chỗ thịt vụn đó hoá thành màu đen, kế đó bỗng mọc ra đôi cánh, bay vút đi thật xa.

Mãi cho đến khi nó đã cách chúng tôi rất xa rồi, đôi cánh đó mới biến lại thành một con quạ vô cùng to lớn.

Tiếng thù hận vang vọng: “Chẳng qua cũng chỉ là được đời trước phù hộ, để ta xem ngươi có thể mời Đổng Đình Lan được bao nhiêu lần!”

“Đến lúc đó nhất định ta sẽ xé xác các ngươi ra làm ngàn mảnh, để tàn hồn các ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh!”

Hắc Nha Vương gào lên trong giận dữ, lao về phía khu rừng.

Trần Canh tỏ vẻ không cam tâm, dẫn theo đám đông khách khứa truy đuổi Hắc Nha Vương.

Thế nhưng bọn họ làm sao có thể đuổi kịp tốc độ của Hắc Nha Vương chứ, chỉ lát sau, Hắc Nha Vương đã bay khỏi Linh Khâu rồi.

“Yêu nghiệt to gan, lại dám hành hung làm người khác bị thương, lẽ nào không biết luật pháp vô tình sao?”

Đột nhiên, bên ngoài núi có luồng sáng bay tới, hoá thành tăng lữ đạo sĩ, kiếm khách võ sư chắn trước mặt Hắc Nha Vương.

Dẫn đầu là một người cầm bát vàng lạnh lùng hỏi: “Sau khi lập nước con vật không được phép thành tinh! Ngươi là yêu quái phương nào tới thế? Chẳng lẽ là gian tế nước địch?”

Chỉ mới mấy câu này, Hắc Nha Vương đã bị gán cho hai tội danh, nó sợ hãi đến hoảng hồn, lật đật bỏ chạy.

Thế nhưng khắp đồi núi bạt ngàn đều có các cao nhân chặn đường, thấy Hắc Nha Vương muốn chạy, một cao tăng đã vung gậy đập lên người nó.

Cảnh tượng vô cùng thảm khốc.

Tôi cũng ngẩn người, lẽ nào là nhà nước phái người tới?

Thế nhưng sao họ lại biết tôi ở đây?

“Này, cô gái nhỏ!”

Tôi giật mình quay đầu, nhìn thấy ông Trương đang lái xe máy lên núi.

Nhìn thấy tôi ông ấy liền nói: “Ta là một thuỷ quân, chuyên thả bình luận vào trong các hội nhóm. Có điều cô trả cho ta một ngàn tệ, mà mỗi đơn hàng của ta chỉ có giá năm tệ, lấy đâu ra nhiều như vậy.”

(Mình không đu cbiz quá nhiều nên không rõ từ thuỷ quân này có thể thay thế được bằng từ khác thuần việt, dễ hiểu hơn không. Nếu được mong các bạn góp ý để mình chỉnh sửa chỗ này nha)

“Đây, tiền thừa trả cho cô.”

Ông Trương đưa cho tôi một xấp tiền, tôi bối rối đếm chúng, 365.

Giữ lại đến tết ư?

……..

Ít lâu sau, Hắc Nha Vương chết, nghe nói đến cả một khúc xương cũng không còn thừa lại.

Đã rất nhiều năm không nhìn thấy yêu quái, cho nên lần này các đạo sĩ ở đạo quán và hoà thượng ở chùa đều chiến đấu điên cuồng.

Ngay cả một đám ma quỷ ở trên núi tổ chức hỉ sự cũng không ai chú ý đến.

Lúc này Trần Canh mới hỏi tôi: “Những người đó là ai?”

Tôi liếc nhìn anh, kiêu ngạo nói: “Người nhà cô dâu, có sợ hay không?”

Vừa ngẩng đầu định rời đi thì cổ tôi đã bị một người túm lấy.

Trần Canh kéo tôi lại, mỉm cười nói: “Định đi đâu? Em quên em còn nợ anh thứ gì sao?”

Tôi vừa ngây người ra, anh đã ghé sát lại.

“Ơ…”

(Hết)

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!