Chồng Nuôi Từ Bé Của Nhóc Câm

Chương 21



Hưởng thụ tuần trăng mật xong, Thẩm Yến Quân chính thức tiếp nhận công ty, trở thành CEO đương nhiệm của tập đoàn Thẩm thị. Hắn mới nghỉ một tuần mà công việc đã chất thành núi chờ xử lý.

Tăng ca một tuần liền, nhiệt độ trên đảo và trong nước lại chênh lệch, đến chủ nhật thì Thẩm Yến Quân đổ bệnh.

Sáng chủ nhật Lục Gia Ninh mới phát hiện, ông xã thường dậy sớm hôm ấy lại ngủ nướng, cậu chỉ nghĩ hắn làm việc cả tuần mệt mỏi nên để mặc hắn nghỉ ngơi cuối tuần. Đánh răng xong cậu mới phát hiện không đúng lắm. Mặt Thẩm Yến Quân đỏ bất thường, cậu đặt tay lên trán hắn, nóng quá!

Cậu vội chạy đi tìm nhiệt kế đo giúp hắn, 38.3℃, Lục Gia Ninh lại chạy đi nhắn tin cho bác sĩ gia đình đến khám rồi tìm khăn lau người cho hắn.

Thẩm Yến Quân mơ hồ tỉnh lại, giọng khàn khàn không nói rõ thành lời. Hắn nhìn Lục Gia Ninh đang sốt ruột, vội xoa xoa mặt cậu an ủi: “Đừng lo, Ninh Ninh. Anh chỉ bị cảm thôi.”

Lục Gia Ninh sốt ruột nhét tay hắn vào trong chăn, bọc cả người hắn thật chặt:【Lát nữa bác sĩ Trịnh đến đây, anh nằm yên để bác sĩ khám đã.】

Thấy cậu lo lắng, Thẩm Yến Quân ngoan ngoãn nghe lời.

Bác sĩ Trịnh khám qua cho Thẩm Yến Quân, nói rằng hắn chỉ bị cảm thường, do chênh lệch nhiệt độ và làm việc quá sức nên sức đề kháng giảm. Bệnh này không đáng lo, chỉ cần uống thuốc, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe.

Tiễn bác sĩ đi, Lục Gia Ninh về phòng chăm sóc Thẩm Yến Quân. Thẩm Yến Quân định nói chuyện với cậu, cho hắn ngủ riêng trong phòng khách vài ngày, hắn sợ lây bệnh cho Lục Gia Ninh. Bản thân hắn bị bệnh thì không sao nhưng nếu Lục Gia Ninh ốm, hắn sẽ đau lòng lắm.

Chờ Lục Gia Ninh về phòng ngủ, nhìn thấy gương mặt lo lắng của cậu, lại nghĩ đến những lời cậu nói khi còn trên đảo, hắn thay đổi ý định. Từ trước tới nay đều là hắn chăm sóc Lục Gia Nỉnh rất cẩn thận, hắn không cần cậu làm gì cả, chỉ cần cậu khỏe mạnh sống cùng hắn là đủ. Nhưng Lục Gia Ninh không nghĩ như vậy, hắn biết cậu cũng muốn vì hắn mà làm chuyện gì đó, giống như hắn muốn làm với cậu.

Nếu thế, lần này hắn sẽ ỷ lại cậu. Lục Gia Ninh rót cốc nước đặt lên đầu giường, đỡ hắn ngồi dậy, đưa thuốc cho hắn.

“Ninh Ninh, đút cho anh đi.” – Nhân cơ hội này hắn phải chiếm tiện nghi mới được.

Lục Gia Ninh không nghĩ Thẩm Yến Quân sẽ yếu đuối như vậy, nhưng cậu đã quyết phải chăm sóc Thẩm Yến Quân thật tốt nên đưa thuốc tới miệng hắn. Thẩm Yến Quân cố ý liếm qua lòng bàn tay cậu rồi mới cuốn thuốc vào trong miệng. Lục Gia Ninh đỏ mặt, người này bị bệnh sao còn như thế chứ! Nhưng cậu vẫn cẩn thận cầm cốc nước giúp hắn uống.

Uống thuốc xong phải nằm nghỉ, Lục Gia Ninh nhét chăn thật kĩ, dặn dò hắn ngủ một giấc, bác sĩ Trịnh nói người bệnh ngủ dậy, ra mồ hôi sẽ đỡ hơn.

Thẩm Yến Quân rất nghe lời, Lục Gia Ninh đổi khăn lông lau mặt cho hắn, ngồi một bên trông hắn.

Đến bữa trưa, Lục Gia Ninh xuống lầu lấy cháo mà dì giúp việc đã nấu sẵn, thổi qua cho nguội rồi đánh thức Thẩm Yến Quân dậy rửa mặt. Cậu đưa bát cháo cho hắn, Thẩm Yến Quân ngồi trơ ở đó không chịu cầm, hắn dựa đầu vào giường đòi Lục Gia Ninh đút cho ăn. Bởi vì phát sốt mà mặt hắn hơi đỏ, ánh mắt cũng không có tinh thần, yếu ớt nhìn Lục Gia Ninh. Lục Gia Ninh thương hắn, múc một thìa cháo, thổi nguội rồi mới đút cho hắn. Thẩm Yến Quân hài lòng ăn hết bát cháo rồi trùm chăn ngủ tiếp.

Đến tối hắn hạ sốt, trưa hôm sau gần như đã khỏi hẳn.

Lần đầu tiên Thẩm Yến Quân cảm thấy có cơ thể khỏe mạnh không phải chuyện tốt, hắn nhờ vào bệnh tật mới được hưởng thụ Lục Gia Ninh chăm sóc, nhưng chừng đó không đủ. Hắn không muốn đi làm, gọi cho thư ký báo đến thứ tư mới có thể đi làm.

Lục Gia Ninh về phòng đúng lúc hắn vừa cúp điện thoại. Lục Gia Ninh cầm nhiệt kế đo nhiệt độ, vui mừng phát hiện hắn đã hạ sốt, sau đó bị người nào đó ôm lên giường, chân cậu bị người ta coi là gối mà nằm đè lên. Lục Gia Ninh sợ hắn bị lạnh, kéo chăn đắp cho hắn, nhẹ nhàng hỏi hắn còn khó chịu chỗ nào không.

Thẩm Yến Quân cố ý dùng giọng yếu ớt trả lời: “Có, đầu anh đau lắm, Ninh Ninh phải chăm sóc anh thật tốt đó.”

Lục Gia Ninh lo lắng quan tâm hắn, không hề phát hiện mình đang bị lừa. Cậu thực sự rất vui, bởi vì cậu cũng có thể chăm sóc Thẩm Yến Quân, hóa ra cậu cũng rất có ích, cậu tình nguyện đút cơm cho hắn, tình nguyện cho hắn mượn đùi làm gối, vô thức cho hắn chiếm tiện nghi.

Đến thứ tư, Thẩm tổng không thể giả bệnh được nữa, chỉ có thể vác cơ thể khỏe mạnh đến công ty xử lý công việc đã lần nữa chất thành đống. Hắn thở dài tiếc nuối, hắn vẫn muốn được Lục Gia Ninh chăm sóc thêm mấy ngày nữa cơ.