Chú Là Của Em

Chương 531: Cô nhóc rất ấm áp



**********

Ngay cả tên cũng gọi là Noãn Tâm

Vẻ mặt Tô Ngọc Mỹ đầy ý cười. không biết từ lúc nào, cuộc sống của hai mẹ con bà đã khiến cho người bên cạnh hâm mộ.

Đời người, thật đúng là chính là thế sự vô thường!

Tô Noãn Tâm vừa ở văn phòng của mẹ cô, làm nũng với mẹ cô một lát, thì có một cái bé gái tìm đến ngoài phòng tài vụ. "Chú dì. Cháu tìm một người mặc áo quần giống như cháu, chị ấy là chị gái cháu" "Cháu cũng là con gái của Ngọc Mỹ?" Người trong văn phòng vô cùng kinh ngạc hỏi. "Cháu không phải con gái dì Tô, nhưng là em gái của đàn chị cháu." "Đây quả là, một người so với một người lớn lên càng xinh đẹp, dì dẫn cháu vào."

Thấy Minh Dao đột nhiên chạy tới, Tô Noãn Tâm trừng mắt tức giận nói: "Không phải không đi cùng chị sao? Sao lại tìm đến đây?" "Còn không phải sợ chị tức giận à!" "Chị cần gì phải tức giận, em không bên cạnh chị lại thấy rất nhàn nhã ấy!" "Hừ, đàn chị chỉ biết chọc em thôi. Túi ngủ rõ ràng là để cho người ta không đạp chăn đi, anh Lệ cũng đã nói rồi!" "Ha ha ha, chú còn giải thích những điều này cho em à! Cực kỳ kiên nhẫn." "Anh Lệ nói, nếu chị mệt nhọc, có thể đi ngủ. Cách bữa trưa ăn cơm với dì Tô, còn có một khoảng thời gian." "Chủ nhà chị thật sự nói như vậy sao?" Tô Ngọc Mỹ vội hỏi: "Tối qua Noãn Tâm ngủ không ngon sao?" "Còn không phải cô bé này buổi tối ngủ đá chăn, thời tiết thì lạnh, con sợ nó cảm lạnh, vẫn luôn đắp chăn nó!" "Chậc, cũng giống con thôi, cũng đừng ghét bỏ Minh Dao người ta, mẹ con cũng bị con hành không ít đâu. Nếu buồn ngủ, thì đi sang chỗ Minh Viễn ngủ một lát, văn phòng của Minh Viễn có phòng nghỉ." "Con biết rồi. Vậy Minh Dao thì sao?" "Minh Dao ở lại chỗ mẹ" "Được, vậy con đi ngủ khoảng một tiếng. buổi trưa lại đến ăn cơm, thật sự buồn ngủ quá" "Nhanh đi đi."

Trên tầng, Lệ Minh Viễn làm việc có chút không yên lòng.

Cũng không biết Minh Dao đã nói chưa, cô nhóc sẽ đi lên sao.

Chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng chào hỏi của Lý Mạnh và Tô Noãn Tâm: "Cô Tô đến đấy à."

Tô Noãn Tâm cười tủm tỉm nói: "Chú bảo tôi đi lên ngủ một lát. Cơm trưa sẽ ở gọi tôi." "Vậy cô Tô nhanh đi vào trong nghỉ ngơi. "Được. buổi trưa cùng nhau ăn cơm, thư ký Lý" "Không thành vấn đề!" Tô Noãn Tâm vừa ngáp, vừa đi vào văn phòng tổng giám đốc. "Chú" "Buồn ngủ thì đi ngủ đi." "Cám ơn chú. Vậy em đi ngủ nhé."

Buồn ngủ quá.

Tô Noãn Tâm cởi áo khoác lông và khăn quàng cổ, chui vào trong chăn ngủ. Sau khi ngủ say, đối với người đột nhiên nằm xuống bên cạnh cô, đem cô hướng trong lòng, ôm cô vào trong lồng ngực, cô không có chút nào nhận ra.

Lệ Minh Viễn nhìn vẻ mặt đang ngủ của cô nhóc, chỉ cảm thấy. cả thế giới đều trở nên thật yên bình.

Mùa đông rất lạnh.

Nhưng cô nhóc rất ấm áp, ngay cả tên cũng gọi là Noãn Tâm.

Lý Mạnh cầm một xếp tài liệu vào văn phòng, nhưng không thấy Lệ Minh Viễn. lúc này tầm mắt liền quét sang phòng nghỉ bên đó.

Rồi sau đó cười hiểu ý, xoay người rời đi,

Đợi cho buổi trưa, Tô Noãn Tâm bị Lệ Minh Viễn gọi dậy ăn cơm.

Tô Noãn Tâm mơ mơ màng màng theo trên giường bỏ dậy, hỏi: "Chú, mấy giờ rồi?" "Còn sớm, mới mười hai giờ rưỡi "A. mẹ em đã gọi điện thoại đến giục sao?" "Vậy chủ em đi trước nha." Mặc quần áo xong, Tô Noãn Tâm liền đi ra ngoài.

Ra bên ngoài, còn thuận tiện gọi Lý Mạnh đi cùng.

Lý Mạnh trực tiếp đi theo.

Về phần Lệ Minh Viễn, hậu tri hậu giác phát hiện. cô nhóc và dì Tô cùng nhau ăn cơm, ngay cả Lý Mạnh cũng gọi, vậy mà không dẫn anh theo.