Cô Bạn Gái Ngốc Của Tôi

Chương 31: Bị đuổi ra khỏi nhà



- Đừng đi theo anh nữa, anh cần thời gian để suy nghĩ về chuyện này. - Mạc Trần Thần quay lưng bỏ đi.

Mạc Tư Thu nhìn theo bóng lưng anh trai mình mà lòng đau như cắt. Cô nhớ về chuyện ngày xưa anh trai mình cũng bỏ đi như vậy, cô cũng chạy theo níu kéo nhưng không thay đổi được gì.

*Hồi tưởng chuyện 1 năm về trước

Sau khi ly hôn vợ cũ được mấy năm, ông Mạc quyết định lấy vợ hai. Đó là một bác sĩ phụ trách thăm khám bệnh cho ông. Sau vài lần tiếp xúc thì hai người nảy sinh tình cảm, ông quyết định lấy bà làm vợ. Lúc đầu hai anh em Mạc Trần Thần và Tư Thu cũng không quan tâm bà ta lắm, họ vẫn đối xử bình thường với bà ta. Nhưng mọi chuyện đâu suôn sẻ vậy.

Trong một lần trốn học về nhà, Mạc Trần Thần phát hiện mẹ kế của mình đang nói chuyện với mờ ám với một người đàn ông nào đó, tò mò anh quyết định trốn vào một góc để nghe lén. Câu chuyện của bà mẹ kế khiến anh hoang mang lo sợ, tai anh ù hết cả lên, cảm giác vừa lo lắng vừa tức giận. Hoá ra bà ta tiếp cận ba anh chỉ vì tài sản của ông, giờ đây lại đang âm mưu bàn kế hoạch với luật sư riêng của ba anh với quyết tâm chiếm đoạt hết toàn bộ tài sản của ba anh.

Mạc Trần Thần chăm chú câu chuyện đến nỗi anh đã bị phát hiện ra đang lẩn trốn. Bà mẹ kế không vạch trần anh mà chỉ nhếch mép cười rồi quay đi.

Từ ngày hôm ấy anh luôn tỏ ra tức giận khi bà mẹ đến gần anh. Nhiều lúc có hành động nổi loạn khiến ba anh khó lòng chấp nhận được nên nhiều lần anh bị ba nhốt trong phòng để tự kiểm điểm.

Mạc Tư Thu cũng nhận ra hành động bất thường của anh trai mình nên cố gặng hỏi lý do vì sao tính cách anh thay đổi nhanh đến vậy. Vì muốn bảo vệ sự an toàn của em gái nên anh quyết định không nói ra, anh biết bà mẹ kế này không hề đơn giản. Anh quyết định tự điều tra và thu thập thông tin tố cáo bà ta.

Sau bao nhiêu ngày theo dõi và điều tra, anh đã phát hiện bà mẹ kế đã dùng nhiều loại thuốc độc trá hình đưa cho ba anh uống nhằm huỷ hoại sức khoẻ của ba. Anh chỉ muốn bóp chết bà ta ngay lập tức.

Hôm ấy trời mưa, Mạc Trần Thần gọi điện cho tất cả mọi người tập trung xuống sảnh để vạch trần bộ mặt giả tạo của bà ta thì… một cái tát giáng xuống mặt anh làm cho đầu óc trở nên choáng váng. - Đó là cái tát từ người ba anh yêu thương.

- Anh hai… - Mạc Tư Thu chạy đến ôm chầm lấy anh trai mình, hai dòng nước mắt chảy lã chã xuống gò má cô.

- Tao nuôi dạy mày đến tuổi này mà giờ mày lại có âm mưu hãm hại cả tao lẫn mẹ mày à? - Khuôn mặt hiền từ phúc hậu mọi khi của ba anh nay trở nên tức giận vô cùng, ánh mắt như muốn xuyên qua trái tim của anh. Cả người ông như một quả bom hẹn giờ có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

- Hãm hại ba? - Mạc Trần Thần khó hiểu nhìn thẳng mặt cha anh và liếc qua nhìn bà mẹ kế.

- Tao tìm thấy vỏ nhiều loại thuốc độc đã qua sử dụng trong phòng mày và còn nhiều loại thuốc khác.

- Đó là của bà ta - Mạc Trần Thần chỉ tay vào mặt bà mẹ kế.

- Mẹ… không có… trong cốc nước cam hôm nay của cả ba mẹ đều có độc. Hà cớ gì mẹ phải hạ độc chính mình cơ chứ? - Bà mẹ kế thanh minh, bà ta đứng núp vào chồng mình, khuôn mặt như sắp khóc, giọng nói run rẩy.

- Mày còn đổ tội à? Đêm nào tao cũng thấy mày lượn lờ khắp nhà, có phải mày chơi bời bên ngoài bị thiếu nợ nên tìm cách lấy tiền của tao đi trả không?

- Ba nghe lời bà ta nói à? - Mạc Trần Thần lúc này không kiềm được nước mắt mà rơi xuống. Mắt anh nhoè đi không còn thấy gì nữa rồi.

- Đúng vậy, dạo này mày quá hỗn xược rồi, tao không thể tin nổi mày nữa.

Hai chữ “đúng vậy” đã làm cho Mạc Trần Thần suy sụp, anh không thể níu kéo được gì nữa, anh biết rằng giờ có cố gắng thanh minh đến thế nào đi chăng nữa thì ba cũng không tin anh. Vậy nên anh quyết định bỏ nhà ra đi trong cơn mưa xối xả. Cái lạnh lẽo của thời tiết cũng không bằng ánh mắt và lời nói của ba anh. Tình cha con đã rạn nứt kể từ khi người phụ nữ đó xuất hiện. Bà ta đã cướp đi tất cả của anh. Anh quyết tâm sẽ không quay trở lại căn nhà lạnh lẽo đó một lần nào nữa. Nước mưa hoà vào dòng nước mắt trên mặt anh khiến khuôn mặt thêm u buồn…

Kết thúc hồi tưởng*

Mạc Trần Thần ngồi trên tầng cao nhất của quán bar quen thuộc cùng với chai rượu và ly nước nhìn xuống toàn cảnh thành phố. Ánh mắt thì nhìn vô định còn tay thì liên tục rót rượu uống.

- Trông cháu thảm hại quá đấy. Lúc nào buồn là lại lên đây uống rượu thế này.