Cô Bạn Gái Ngốc Của Tôi

Chương 37: Bị triệu tập vào phòng giáo viên



Tối hôm đấy tại nhà Âu Dĩ Hưng.

- Nào nào mau dọn bàn ăn lại để còn chuẩn bị ăn lẩu thôi. - Dì Lan lau dọn bàn ghế để chuẩn bị cho bữa ăn.

- Uầy, hai cháu mình chuẩn bị tiệc ra viện cho vợ hoành tráng ghê. Đã có lẩu còn nhiều món ngon như này nữa chứ. - Tống Khải nhìn các món ăn ngon được trang trí bắt mắt cùng nồi lẩu hai ngăn mà tấm tắc khen ngợi.

- Toàn là đồ mua thôi có gì khen dữ vậy? - Âu Dĩ Hưng bê nốt số đồ ăn còn lại từ trong bếp đi ra.

- Cái thằng này, ai cũng biết là đồ đi mua. Đây là dì đang khen cách bố trí đồ ăn đẹp. Còn không thích khen thì đi chỗ khác chơi, đồ con nít ranh. - Tống Lan đá vào mông Âu Dĩ Hưng một cái.

- Thôi nào, cả nhà mau ngồi xuống ăn đi. - Hạ Nhiên kéo từng người ngồi vào bàn ăn để cùng nhau thưởng thức bữa tiệc nho nhỏ này.

- Uầy mấy món này mua ở đâu mà ngon vậy? - Tống Lan hỏi.

- Ở quán quen nhà em đó, quán này siêu đẹp luôn, đồ ăn cũng ngon nữa. Nào cô muốn thì em đưa cô đi.

- Hạ Nhiên này! Giờ cô không còn dạy em nữa với lại cô cũng coi em như một phần trong gia đình. Hay là em gọi cô là mẹ đi. - Tống Lan dùng ánh mắt long lanh nhìn Hạ Nhiên.

- Phụt! Âu Dĩ Hưng đang ăn thì ho sặc sụa. - Dì mới vừa ra viện đã nhớ rồi à?

- Cái thằng này. - Tống Lan đá vào chân Dĩ Hưng một cái. - Không thì gọi dì cũng được. - Tống Lan nháy mắt với Dĩ Hưng rồi quay ra nhìn Hạ Nhiên.

- Dạ vâng Dì. - Hạ Nhiên tươi cười nói.

- Ai là gì của cậu chứ? - Âu Dĩ Hưng cau mày nói rồi quay mặt ra chỗ khác.

- Coi ai đang ngại kìa. - Tống Lan trêu trọc Dĩ Hưng còn Hạ Nhiên thì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bữa ăn trôi qua rất vui vẻ, sau những ngày vắng bóng đi hình ảnh của Dì Lan và thầy Khải thì giờ đây căn nhà đã trở lại như cũ, đầy ắp tiếng cười nói vui vẻ, không còn ảm đạm, lạnh lẽo. Đây vẫn luôn là tổ ấm hạnh phúc, ước mơ nhỏ nhoi của hai đứa trẻ Dĩ Hưng và Hạ Nhiên.

Ngày hôm sau tại trường.

Sau giờ tan học có một nhóm học sinh trường tư bước vào, với style chất chơi của họ đã thu hút biết bao ánh nhìn của học sinh trong trường. Có nhiều người tỏ ra mê mẩn với gu ăn mặc của đám học sinh trường tư này, còn một số thì lại kì thị, thì thầm vào tai những người bạn của họ về gu ăn mặc kì dị chẳng giống ai này. Và hầu như tất cả học sinh đều thắc mắc họ đến đây để làm gì?

- Bọn họ đi về phía phòng giáo viên kìa.

- Có phải liên quan vụ trên diễn đàm trường không?

- Chắc vậy mới phải có mặt ở đây chứ.

- Mau qua hóng xem có chuyện gì mới được.

Học sinh trong trường đưa ra những lời suy đoán của mình về lí do học sinh trường tư có mặt tại đây. Điều này xưa nay chưa từng có. Họ theo bước chân của đám học sinh ấy đến văn phòng riêng của giáo viên. Chỉ tiếc là căn phòng đấy đã bị khoá cửa nên không nghe được gì.

Tại phòng giáo viên.

- Qua điều tra, thầy phát hiện em là người đã đăng tấm ảnh đấy cùng dòng phát biểu đầy bôi nhọ học sinh trường thầy. - Người giáo viên đang nói chuyện đấy không ai khác chính là thầy Tống Khải. Thầy đã âm thầm điều tra và xử lí về vụ việc học sinh của mình bị bôi nhọ trên mạng xã hội.

- Thầy có bằng chứng không? - Cô học sinh trường tư này cao ngạo, vênh mặt lên nhìn thầy Khải nói. Không ai khác ngoài Ngọc Thương.

- Đây là lịch hoạt động của em trên mạng xã hội. Còn đây là tên người đăng bài là nick name trên mạng xã hội của em. Thầy lấy được từ người tạo ra nhóm đấy. - Tống Khải đưa ra hàng loạt bằng chứng buộc tội Ngọc Thương.

- Ông… khốn thật, ông dám hack trang mạng xã hội của tôi để lấy thông tin à? Tôi sẽ kiện ông.

- Tôi đã nộp đơn lên công an để điều tra, còn đây là kết quả điều tra từ công an. Cô muốn kiện tôi về vụ này thì tôi sẽ kiện cô tội vu khống, bôi nhọ người khác. Sao nào? Cô tưởng tôi là giáo viên mà không biết về luật ư?

- Ông nghĩ rằng có thể kiện được tôi à? Ông biết tôi là ai không? - Ngọc Thương quát lớn.

- Chỉ là một cô bé học sinh thôi mà. Có lỗi sai thì phải sửa chứ đừng có mà lên mặt với tôi. Giờ tôi cho em 3 ngày đăng bài đính chính và xin lỗi Hạ Nhiên. Nếu không tôi sẽ cho em biết em là ai cũng không quan trọng nữa rồi. Còn giờ thì mời 3 em về đi.

- Đừng bao giờ bắt tôi phải làm gì. - Ngọc Thương cũng bạn của mình ra khỏi phòng giáo viên, nhưng trước khi về cô ta đập cái cửa thật mạnh khiến cho học sinh bên ngoài phải đứng né ra, dàn hàng sang hai bên.

- Con bé thô lỗ - Tống Khải nhìn bóng dáng của đám học sinh rời khỏi phòng rồi âm thầm đánh giá.

Tại một khu vực nào đó trong trường, đám học sinh trường tư đang đứng nói chuyện, họ có vẻ đang chờ đợi ai đấy. Bỗng từ xa có nhóm học sinh khác đến, đây là nhóm học sinh trong trường.

“Sao họ lại quen nhau nhỉ?”

- Chúng mày qua trường tao mà hót quá nhỉ? Hơn cả bọn này rồi - Đại diện của đám học sinh mới đến nói. Đó là hoa khôi khối 12 Phương Thảo - người đang theo đuổi Dĩ Hưng. Đi cùng cô là 4 người khác, đây đều là những học sinh xinh xắn nổi tiếng ở trong trường. Nhóm bạn này vốn được rất nhiều người hâm mộ, yêu thích. Nhưng ai biết được đằng sau vẻ ngoài xinh đẹp của họ lại có những mảng tối khuất lấp cơ chứ?

- Giáo viên trường các chị cũng ghê gớm quá ta! Đe doạ tôi không còn đường nào để chối đây. - Ngọc Thương nói.

- Ai bảo mày dùng nickname tên mày cơ chứ!? - Hoa khôi Phương Thảo nói.

- Tôi tưởng nó ẩn danh người viết, đâu có ai ngờ cơ chứ? - Ngọc Thương khoanh tay vào nói. - Khốn thật giờ phải đăng bài đính chính xin lỗi con bé kia.

- Mày dùng thế lực ông nhà mày xử lí đi. Có gì khó đâu chứ?

- Khổ nỗi ông nhà tao giờ không còn quan tâm đến tao nữa rồi. Xin tiền còn khó nói gì đến vụ này cơ chứ.

- Thôi được rồi, cứ kệ chuyện này đi xem ông thầy giải quyết như nào. - Phương Thảo bảo. - À tao quên bảo là cách tung tin xấu về con bé Hạ Nhiên kia đến tai con Hiểu Ngọc hữu hiệu thật. Con đấy với nhóm bạn giờ không chơi với nhau nữa rồi, Dĩ Hưng còn ghét nó hơn bao giờ hết. Con bé Hạ Nhiên kia thì suốt ngày bám theo nó đòi giải thích này nọ trông thấy mà thương hahahahaha. - Phương Thảo vừa dứt câu chuyện bèn phá lên cười.

- Tôi bảo mà. Chỉ cần bịa đặt ra câu chuyện khác rồi truyền tai nhau thì đằng nào con kia chả lung lay. Đúng là tinh thần trẻ thơ non nớt mà. - Ngọc Thương nhếch mép nói.

- Đó là câu chuyện gì vậy?