Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 300



Hoắc Dung Thành đi ra từ phía phòng tắm, anh ta vừa tắm rửa xong, trên người chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, những đường cong gợi cảm cùng với khuôn ngực rắn chắc cứ như vậy mà lộ ra bên ngoài.

“Đến trung tâm thương mại mua quân áo mang vê đây, mua cả đồ nam và đồ nữ.

Anh ta lên tiếng, giọng nói trầm thấp: “Vâng, cậu hai.” Cố Hàn đáp lời, xoay người bước ra ngoài.

Dường như lại chợt nhớ ra điều gì, Hoắc Dung Thành ngẩng đầu gọi với lại: “Chờ đã.”

Nghe vậy, Cố Hàn dừng bước, quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc chờ đợi.

Cậu hai nhất định là đang có chuyện vô cùng quan trọng muốn giao phóiI “Áo lót của nữ, cỡ 34C…”

“A…?” Cố Hàn sửng sốt, thất thần mất một hồi lâu, cậu hai vừa nói cái gì cơ, có phải là anh ta nghe lầm rồi không?

“Đi đi.

Cố Hàn cau mày, mang theo vẻ mặt vô cùng phức tạp rời khỏi phòng.

Tô Tú Song ngồi trên ghế sofa mắt thấy tai nghe, hai gò má cô cũng vì thế mà đỏ lên, vô cùng xấu hổ.

“Sao anh lại có thể nhờ Cố Hàn mua áo lót giúp tôi cơ chứ?”

Hoắc Dung Thành liếc mắt tới, nói: “Cô muốn tay không ra trận? Không sao, tôi không phản đối”

Tô Tú Song mặt mày cau có, bất lực nhắm mắt lại, chẳng nói thêm gì nữa.

Cố Hàn quay lại rất nhanh, chỉ khoảng nửa tiếng sau, anh ta đã xuất hiện, sau lưng còn dẫn theo năm người bảo vệ xách trên tay không biết bao nhiêu túi lớn túi nhỏ.

Thế này cũng hơi khoa trương rồi?

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tô Tú Song không nhịn được mà ho khan mấy tiếng, đây là mua hết cả cửa hàng nhà người ta vê sao?

“Cậu đi theo tôi” Hoắc Dung Thành dụi tắt điếu thuốc, tiện tay ném vào trong cái gạt tàn, sau đó đi về phía phòng làm việc.

Cố Hàn theo sát phía sau.

Tô Tú Song có hơi mệt mỏi, ngã xuống giường, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, một lát sau đã ngủ sâu đến mức mê man bất tỉnh. . Ngôn Tình Tổng Tài

Khi cô mở mắt ra lần nữa, ngoài trời đã là buổi tối, căn phòng cũng được thắp sáng đèn.

Sau khi uể oải ngáp dài một tiếng, cô ngồi dậy và đảo mắt nhìn quanh căn phòng.

Hoắc Dung Thành thản nhiên gác đôi chân dài lên trên ghế sofa, trước mặt đặt một chiếc laptop, đôi mắt anh ta hơi nheo lại, biểu cảm sâu xa.

Bóng dáng cao lớn chìm trong ánh đèn vàng mờ ảo, không hiểu sao lại đem đến cảm giác vô cùng ấm áp và an tâm.

Như là nghe thấy tiếng động, anh ta ngẩng đầu lên nhìn: “Tỉnh rồi à?”

“ừỪ”

“Xuống giường rồi đi ăn tối”

Cô bước xuống giường, sau khi rửa mặt xong thì nhân viên khách sạn cũng đã dọn đồ ăn lên, chủ yếu là món ăn phương Tây.

Hai ngày nay chẳng ăn được gì tử tế, Tô Tú Song quả thực là rất đói bụng, ăn hết không ít.

Sau khi ăn uống no say, cô ngồi vuốt vuốt cái bụng, vẻ mặt vô cùng thoả mãn, mãi sau đó, cô mới chợt nhớ ra vết thương trên mắt cá chân của mình.

Không đau cũng không ngứa, cả người cũng không có cảm giác gì lạ.