Cô lấy ra chiếc khẩu trang màu đen trong túi rồi nhón chân đeo lên cho anh: “Như thế này thì sẽ không ai nhận ra anh đâu, yên tâm đi”
“Vâng, hiện tại đã có mười tám cặp tình nhân đang đứng trên sân khấu của chúng ta, xem ra họ đều rất hăng hái, nhiệt tình, và đầy tự tin. Trò chơi vô cùng đơn giản”
Vừa nói, người dẫn Chương trình vừa cầm một xấp mười mấy tờ giấy A4 rải trên mặt sàn, rồi tiếp tục: ‘Mười tám cặp đôi, đứng trên tờ giấy A4, cặp đôi nào kiên trì được trong thời gian lâu nhất, cặp đôi đó sẽ chiến thắng”
“Xùy, đơn giản quá vậy”
“Tất cả có ba vòng, một vòng sẽ loại đi sáu cặp, tất nhiên, qua mỗi vòng độ khó cũng được tăng lên, đồng thời tờ giấy sẽ được gấp lại để diện tích nhỏ đi”
Người dẫn Chương trình tiếp tục nói: “Nếu như không có vấn đề gì thì bắt đầu thôi”
Hoắc Dung Thành nâng tay đặt lên vai Tô Tú Song, giãm một chân lên giấy, cầm chắc tay phải của cô: “Làm giống như tôi.”
“Được”
Tay trái Tô Tú Song ôm eo anh, tay phải bám vào tay anh.
Mới đầu, trò chơi còn tương đối đơn giản nên mọi người vẫn làm được, chỉ ganh nhau ở sức bền.
Không bao lâu sau đã có sáu cặp đôi bị loại, tiếp đó, tờ giấy dưới chân bị gấp đôi lại, chỉ còn lại một nửa chật hẹp.
Tô Tú Song vẫn đang nghĩ xem nên đứng như thế nào thì bỗng cả người bị nhấc bổng lên.
Cô giật mình hoảng hốt, thì ra Hoắc Dung Thành đã bế bổng cô lên, Tô Tú Song bất giác ôm chặt lấy cổ anh.