Cố Lão Đại Không Hẹn Ngày Gặp Lại

Chương 54



Trong thời gian Hạ Thừa Quân ở Macau. Tổng bộ của Không tử không nhận được bất cứ tin tức gì từ cô, đại tỷ của bọn họ cứ như bốc hơi không thấy dấu vết.

- Tôi sẽ đến Cố gia tìm Quân tỷ, cậu phải đề phòng lũ người của Lý Bạch đấy.

Tề Bắc nhìn điện thoại đã gửi đi ngót ngét trăm tin nhắn, hơn chục cuộc điện thoại gọi cho Hạ Thừa Quân nhưng đều không có hồi âm. Quân tỷ của bọn họ hầu như không bao giờ biến mất mà không báo trước như bây giờ cả.

- Bắc, nơi đó là Cố gia! Cậu nghĩ rằng sẽ dễ dàng dò chuyện từ Cố gia sao?

Diên không đồng tình khoanh tay đứng ở cửa sổ sát đất, quan sát từ đây có thể nhìn thấy sân sau nơi Không tử huấn luyện nội bộ. Ngay cả người bình thường điềm tĩnh, luôn bình tĩnh trong những lúc nguy cấp như Diên hiện tại cũng lộ ra vẻ mặt căng thẳng.

- Quân tỷ đã biến mất ba ngày rồi đó. Tôi không thể đợi được nữa, không phải còn Huyền Hi sao? Tôi sẽ thử liên lạc với thằng bé.

Dứt lời Tề Bắc liền rút điện thoại gửi một dãy tin nhắn cho cậu bé Huyền Hi. Chỉ hi vọng cậu nhóc sẽ cung cấp được chút chuyện của Hạ Thừa Quân.

Tít…reng

Tin nhắn gửi đi chưa bao lâu thì đã có phản hồi. Lặp tức Tề Bắc liền gọi cho cậu nhóc.

- Alo? Chú Tề Bắc tìm cháu có chuyện gì vậy ạ.

Từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói non nớt của Huyền Hi.

- Huyền Hi, chú không thể liên lạc được với Quân tỷ, mẹ nhóc thế nào rồi? Mấy hôm nay đều không thấy chị ấy.

Giọng nói gấp gáp của Tề Bắc xuyên qua điện thoại. Cậu bé Huyền Hi ở bên kia mím môi bất lực.

- Mẹ cháu vẫn ổn…, mami cháu dặn có chút chuyện cần đích thân mami đi vài ngày. Nếu các chú gặp rắc rối, hãy tìm bác Viễn Triết.

- Được, cảm ơn nhóc.

Khi rời đi khá gấp gáp nên Hạ Thừa Quân không kịp đánh tiếng với Không tử, nên chỉ có thể dặn Huyền Hi nếu có chuyện bất trắc thì nói với hai người Tề Bắc và Diên tìm sự giúp đỡ từ Hạ Viễn Triết. Nhưng cô chỉ sợ, nếu như thật sự xảy ra chuyện, Hạ Viễn Triết nhất định sẽ biết được cô đang lao đầu vào vũng lầy nhơ nhớp Macau một lần nữa.

Ở bên Không tử.

Diên và Tề Bắc sau cuộc điện thoại nhìn nhau khẽ thở phào. Tuy kết quả không như ý muốn nhưng ít nhất vẫn xác định được nên làm gì để bảo vệ tổ chức.

Theo lời dặn trước kia của Hạ Thừa Quân. Hai người nhanh chóng thông báo với những thủ lĩnh của từng nhánh giữ kín chuyện đại tỷ biến mất, để không làm kẻ xấu nhân cơ hội trục lợi. Đặc biệt đề cao cảnh giác, bình thường đại tỷ chỉ không xuất hiện một hai ngày là đám U Bạch đã kiếm chuyện rồi. Nếu như để rò rỉ thông tin đại tỷ biến mất, chúng sẽ được đà lấn tới. Tuy Không tử mạnh mẽ lại có sự bảo hộ ngầm của Giản gia nhưng đám U Bạch đó cũng không phải dạng vừa.

Nghĩ đến đây Diên cau mày nhìn Tề Bắc đang bận rộn thông báo qua điện thoại, tâm trạng phức tạp đăm chiêu suy nghĩ.

….

Quay lại Macau nơi Hạ Thừa Quân bị bắt cóc. Nhờ giây phút tỉnh táo ít ỏi mà cô đã thành công truyền tín hiệu giúp tiểu đoàn đội của Đường Trạch nhanh chóng tìm được vị trí cuối cùng trước khi tín hiệu lại bị ngắt một lần nữa.

- Ừm tôi biết rồi, cậu điều động một số người tập hợp ở vị trí vừa tìm được. Bọn tôi sẽ đến đó ngay lặp tức.

Đường Trạch và Tiêu Dã trao đổi qua điện thoại một lát. Tâm trạng của Đường Trạch khá phấn khởi vì tìm được chút manh mối của Hạ Thừa Quân. Tuy chưa xác định được cô có ổn hay không, nhưng dựa vào tín hiệu có thể đoán ra được ít nhất cô vẫn có thể còn sống.

Cạch

Cố Huyền Hàn bước ra từ phòng ngủ, sau khi nghỉ ngơi được một lát tinh thần anh có vẻ khoan khoái hơn đôi chút. Ít nhất là cơn mệt mỏi và phiền não tan biến được một ít.

- A Hàn, cậu còn mệt không?

Cố Huyền Hàn đưa mắt lên nhìn Đường Trạch, cũng nhận ra chút phấn khởi trên gương mặt của hắn. Anh chỉnh tay áo sơ mi đen sau đó lắc đầu.

- Đi thôi, đến vị trí mà người của tôi tìm được.

- Đợi một chút, tôi gọi điện…mà thôi, chúng ta xuất phát.

Cố Huyền Hàn đột nhiên nhớ lại Huyền Hi ở nhà, nhất thời nóng vội muốn gọi điện hỏi thăm thằng bé nhưng liền khựng lại, sau đó thở dài. Phiền não hai hôm nay làm tinh thần và suy nghĩ của anh có đôi chút không thấu đáo rồi.

- Còn chuyện tôi dặn cậu để ý về người kia đến đâu rồi?

Cố Huyền Hàn lên tiếng, có chút bực dọc.

- Vẫn như vậy, ở Macau là địa bàn của ông ta. Chúng ta vẫn nên cẩn thận, còn mẹ của cậu nữa, tôi thấy vẫn là nên để mặc bà ta đi. Dù sao…Hạ Thừa Quân quan trọng hơn.

Đường Trạch nhún vai, nhắc đến chuyện mẹ của Cố Huyền Hàn nhưng vẫn tỏ ra hết sức nhẹ nhàng.

- Ừm…Để ý cả cậu ta nữa.

- Ồ biết rồi.

Mẹ của Cố Huyền Hàn không chắc không nhúng tay vào chuyện ở Macau của cậu ta, nhưng có điều Đường Trạch chắc chắn là bà ta sẽ không đời nào nỡ ra tay với con trai của chính mình. Thật ra hắn cũng chả biết nhiều gì về chuyện người mẹ bí ẩn còn chưa nhìn mặt này của bạn mình. Nhưng nhìn thái độ kiên quyết và nghe lỏm được chuyện từ bác quản gia nhà họ Cố thì đoán ra rằng ngoài bỏ con, bỏ chồng, bỏ nhà mẹ đẻ, thì bà ta cũng chưa làm gì “quá đáng” đối với Cố Huyền Hàn.

Nghe có vẻ hơi thất đức, nhưng đoán chừng rằng chuyện quá khứ của Cố Huyền Hàn vẫn còn nhiều điều chưa được giải đáp mà kể chính Cố Huyền Hàn cũng chẳng thể biết hết được.

Nghĩ đến đây thì Đường Trạch ném cho người bạn mặc áo sơ mi đen của mình kia một ánh mắt thương hại kèm theo chút ý vị sâu xa.

- Thu lại ánh mắt đó hoặc mắt cậu sẽ nằm trong lọ muối.

- Được rồi, được rồi tôi không nhìn là được chứ gì. Đi thôi đi thôi.

Đường Trạch ra động tác muốn bá vai quàng cổ Cố Huyền Hàn liền bị ném cho ánh mắt cảnh cáo. Cười hi hi ha ha sau đó mở cửa xuất phát.