Có Mắt Không Tròng

Chương 2



6.

Trong sân cô nhi viện. Tiết Thấm liều mạng đẩy tôi vào lòng Phó phu nhân.

“Phó tiên sinh, Phó phu nhân, hai người nhận nuôi em gái cháu đi, nó ngoan hơn cháu, nghe lời hơn cháu, thích sạch sẽ hơn cháu."

Phó phu nhân nhíu mày, bịt mũi nhìn Tiết Thấm bẩn thỉu, hôi thối, vẫn không đành lòng nói.

"Cháu thật sự không muốn đi cùng chúng ta sao, trong nhà chúng ta có rất nhiều trò chơi."

“Có bánh ngọt ăn không hết, còn có bảo mẫu có thể giúp cháu tắm rửa... "

Tiết Thấm vẻ mặt cự tuyệt.

“Tôi một chút cũng không muốn các người làm cha mẹ tôi."

“Tôi không cảm thấy cha mẹ có tiền chính là cha mẹ tốt, rất nhiều người có tiền, đều là vì tiền mà bất nhân."

Mắt thấy thần sắc Phó phu nhân trở nên xấu hổ, viện trưởng vội vàng hòa giải.

“Đứa nhỏ Tiết Thấm này nghịch ngợm quen rồi, Tiết Nhu rất nghe lời, hai người dẫn Tiết Nhu đi trước đi.”

Phó phu nhân cũng không so đo mà ngồi xổm xuống, ôn nhu trưng cầu ý kiến của tôi.

“Bạn nhỏ Tiết Nhu, xin hỏi con có nguyện ý làm con gái của ta không?”

Tôi liều mạng gật đầu. Phó phu nhân cười xoa đầu tôi.

“Thật ngoan. “

Tôi chủ động nắm tay bà ấy, ngọt ngào nói.

“Mẹ, con sẽ nghe lời, con tuyệt đối sẽ không làm cho người thương tâm.”

Con tuyệt đối sẽ không giống Tiết Thấm kiếp trước, làm một con sói mắt trắng, khiến cho người Phó gia đau khổ.

Viện trưởng ở một bên cười thúc giục tôi nhanh chóng đi thu dọn hành lý, mà bà thì dẫn cha mẹ Phó gia đi làm thủ tục nhận nuôi tôi.

Khi tôi trở về phòng thu dọn hành lý. Nghe thấy Tiết Thấm trốn sau cửa, cúi đầu cười ra tiếng.

“Đừng lo lắng, em gái tốt của chị.”

"Đám biến thái máu lạnh vô tình của Phó gia sớm muộn gì cũng tra tấn chet mày!"

Kiếp trước, hình ảnh bị cha mẹ nuôi nghèo khó ức hiếp hiện lên trong đầu tôi. Tôi nhìn cánh cửa gỗ cũ kỹ rách nát kia, lớn tiếng nói với Tiết Thấm phía sau cửa.

“Tiết Thấm, chị ngàn vạn lần cũng đừng hối hận vì lựa chọn ngày hôm nay. Em vĩnh viễn sẽ không đổi lại với chị."

Tiết Thấm cười nhạo: “Mày yên tâm, tao tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không hối hận!”

Thật sao? Tôi âm thầm nghĩ.

Cha mẹ nghèo khó hút máu, anh trai bị thiểu năng trí tuệ còn háo sắc, còn có một tên bạn trai côn đồ không học vấn không nghề nghiệp.

Tiết Thấm, chị thật sự có bản lĩnh có thể thoát khỏi đầm lầy như vậy sao? Chị cũng biết, não yêu đương, mặc kệ là sống lại bao nhiêu lần cũng sẽ không có kết cục tốt.

7.

Trong biệt thự Phó gia. Mẹ Phó nắm tay tôi, dẫn tôi tới trước một căn phòng công chúa màu hồng nhạt.

"Nhu Nhu, căn phòng này là anh trai giúp con bố trí, có thích không?"

Tôi giấu ống tay áo rách, thận trọng nhìn quanh phòng một vòng. Nói là phòng, thực ra so với căn nhà cho bốn người ở còn lớn hơn.

Có tủ quần áo chất đầy, có phòng tắm riêng, có trần nhà đầy những ngôi sao lấp lánh, đắt tiền...

Cuộc sống kiếp trước của Tiết Thấm, so với trong tưởng tượng của tôi còn tốt hơn rất nhiều. Quần áo trong tủ đều là hàng hiệu đắt tiền.

Hermes, Chanel, Burberry, Louis Vuitton, Gucci......

"Mẹ không biết con thích màu gì, cho nên mẹ mua mỗi mẫu nhiều màu, con thích cái nào thì lấy mặc, được không?"

Một cảm giác ấm áp tràn ngập trái tim tôi. Bà ấy là người đầu tiên đối xử tốt với tôi như vậy kể từ khi bố mẹ tôi mất. Tôi cảm kích nói.

"Chỉ cần là mẹ chọn, con đều thích."

"Nhu Nhu thật ngoan, ở cô nhi viện khẳng định chịu rất nhiều khổ sở?" - Mẹ Phó đau lòng sờ sờ đầu của tôi, ôm tôi vào trong ngực, chỉ vào ảnh gia đình trên bàn nói đùa:

"Mẹ nằm mơ cũng muốn có một đứa con gái, con xem, anh trai khi còn bé chính là bị mẹ nuôi dưỡng như con gái vậy."

Trong ảnh có một cậu bé thắt hai bím tóc nhỏ, mặc váy công chúa màu tím phấn, trong đáng yêu lại có chút buồn cười. Tôi không nhịn được cười ra tiếng.

Phó Hành Chi không biết từ đâu chui ra. Anh ấy trước sau như một, một bước chắn ở trước mặt tôi, gương mặt tuấn tú đỏ lên, phất tay nói.

“Không được nhìn, không được nhìn.”

“Nhìn bộ dáng keo kiệt của anh trai con kìa."

Mẹ Phó giận dữ nói: "Con không được làm khó em gái, phải bảo vệ em gái, nghe chưa?"

“Con?”

Phó Hành Chi gật gật đầu, con ngươi màu đen tuấn dật không chớp mắt nhìn chằm chằm tôi, giống như ngôi sao chói mắt trên bầu trời đêm, trịnh trọng nói.

“Con hứa."

Lúc ăn cơm, mẹ Phó kiên nhẫn dạy tôi lễ nghi trên bàn ăn.

“Con gái, ngồi phải có tướng ngồi, đứng phải có tướng đứng, phải đoan trang, tao nhã.”

“Phải ngồi thẳng lưng, cầm bát và ăn từng muỗng từng muỗng, không được phát ra âm thanh bẹp bẹp, như vậy sẽ không tao nhã."

“Khi đi ăn ngoài, con không được phép giơ đũa quá ba lần liên tiếp. Dù có thích món nào đi chăng nữa thì cũng đừng ăn tiếp. Như vậy rất bất lịch sự. "

Tôi gật đầu, làm theo từng cái một.

Có lẽ, Tiết Thấm cảm thấy mẹ Phó dạy chị ấy những chuyện này chính là để khống chế cuộc sống của mình. Nhưng tôi lại không nghĩ như vậy.

Mẹ Phó cũng không phải đang khống chế tôi, mà là đang dùng kinh nghiệm và trải nghiệm nhân sinh của bà, hết sức bảo vệ tôi, tránh cho tôi đi nhiều đường vòng, đụng nhiều tường nam.

Kiếp trước, tôi một mình vất vả lớn lên. Cha mẹ nuôi chỉ cho tôi một miếng cơm ăn, chưa bao giờ dạy tôi bất cứ chuyện gì.

Mười hai tuổi năm ấy, tôi lần đầu tiên gặp ‘dì cả’, đau bụng muốn chet, máu chảy đầy giường. Tôi cho rằng tôi mắc bệnh nặng, muốn chet, chỉ dám trốn ở trong chăn len lén khóc.

Sáng sớm hôm sau, mẹ nuôi nhìn thấy máu trên giường tôi, như phát điên lôi tôi ra khỏi giường, hung hăng tát tôi mấy cái.

“Đồ đê tiện bồi thường tiền, sao mày lại biến cái nệm thành bộ dáng quỷ quái này!”

"Mau giặt sạch sẽ cho tao, giặt không sạch thì hôm nay đừng ăn cơm."

Tôi đói bụng, mặt sưng húp, trong thời tiết âm mấy độ, run lẩy bẩy ngồi xổm trong WC chà xát ga giường.

Mẹ nuôi sợ tốn tiền, cũng không chịu mua băng vệ sinh cho tôi, chỉ bảo tôi lấy khăn giấy trong nhà vệ sinh công cộng lót.

Nhưng năng lực hút nước của khăn giấy không đủ, trên quần của tôi luôn xuất hiện vết máu loang lổ.

Bạn học trong lớp cũng bởi vậy mà không thích tôi, sẽ cùng nhau cô lập tôi, bắt nạt tôi, gọi tôi là đồ ăn xin.

Có một người mẹ yêu thương dạy dỗ tôi, quan tâm tôi, chăm sóc tôi, là chuyện tốt kiếp trước tôi muốn cầu cũng cầu không được.

Tiết Thấm vậy mà một chút cũng không quý trọng. Vậy để tôi thay chị ấy quý trọng thật tốt đi.

Còn những đau khổ tôi đã chịu ở kiếp trước, nếu chị ấy đã thích chịu khổ như vậy, vậy để cho chị ấy thay tôi từ từ tận hưởng đi.

Những người có thể chịu đựng được khó khăn sẽ luôn có những khó khăn vô tận đang chờ đợi họ.

8.

Dưới sự bồi dưỡng toàn lực của mẹ Phó, tôi nắm giữ rất nhiều kỹ năng đời trước không có được.

Đàn dương cầm, vĩ cầm, trượt tuyết, ba lê, Olympic, hội họa...... Mẹ Phó không kể chi phí, đăng ký cho tôi tất cả các lớp năng khiếu mà tôi cảm thấy hứng thú.

"Mỗi người đều có thiên phú thuộc về mình, mà điều mẹ có thể làm, chính là không ngừng cung cấp cho con cơ hội thử sức, cho đến khi con tìm được thiên phú chân chính của mình mới thôi."

“Con thích cái gì thì đi học cái đó, mẹ tuyệt đối sẽ không ép con, nhưng mẹ cũng tuyệt đối sẽ không để con trong lúc lười biếng tiêu hao thiên phú của con."

Tôi trân trọng mọi cơ hội học tập, và dù học được gì thì tôi cũng cố gắng hết sức để học nó.

Nhưng cái tôi học giỏi nhất vẫn là Olympic. Nhìn bài thi toán tôi mang về nhà đạt điểm tối đa, mẹ Phó đột nhiên nhớ tới Tiết Thấm.

"Nhu Nhu, con có thiên phú học tập, chị gái của con hẳn là cũng sẽ không quá kém?"

“Tuy rằng con bé không muốn bị chúng ta nhận nuôi, nhưng mẹ vẫn muốn cung cấp cho con bé có điều kiện được học tập thật tốt, con cảm thấy thế nào? Con gái vẫn nên đọc nhiều sách thì tốt hơn!"

Tôi nghĩ mẹ Phó chắc hẳn cũng hỏi Tiết Thấm câu này ở kiếp trước, nhưng chị ấy chắc chắn đã từ chối mà không do dự.

Lần này, quyền lựa chọn cuối cùng đã đến tay tôi. Nhưng tôi không muốn trực tiếp từ chối đề nghị của mẹ Phó.

Dù sao đi nữa, Tiết Thấm cũng là chị gái duy nhất của tôi. Tôi không muốn để cho mẹ Phó cảm thấy tôi là người vô tình vô nghĩa.

Dù sao, cho dù cho Tiết Thấm cơ hội, chị ấy cũng sẽ không quý trọng. Để mẹ Phó thấy rõ bản chất của Tiết Thấm là một kẻ vô dụng càng sớm càng tốt, tôi gật đầu đồng ý.

Vì thế, ngày hôm sau, Tiết Thấm đã được đặc cách vào trường chúng tôi học, còn học cùng lớp với tôi.

Mười sáu mười bảy tuổi, chính là thời điểm trưởng thành, các thiếu nam thiếu nữ đều có ý thức thích chưng diện, cũng bắt đầu ganh đua trong sáng trong tối.

Nhưng Tiết Thấm cũng quẫn bách giống như tôi ở kiếp trước. Quần áo thì mặc quần áo cũ rộng thùng thình mà anh trai để lại.

Giày, quanh năm suốt tháng cũng chỉ có một đôi như vậy, thủng lỗ cũng phải tiếp tục đi. Thậm chí ngay cả vết máu loang lổ trên quần, cũng giống như tôi kiếp trước.

Rất nhanh chị ấy đã trở thành trung tâm thảo luận của các bạn học.

“Cậu có thấy quần áo và giày của Tiết Thấm không? Cảm giác như cậu ấy đã lâu rồi không thay, mặc lâu như vậy thật sự không nghe ra là đã có mùi sao?”

“Mỗi lần tới gần cậu ta đều có mùi lạ, thật ghê tởm."

“Hôm qua tôi còn thấy Tiết Thấm ăn cơm thừa ở căn tin, không biết lúc cậu ta nuốt xuống cảm thấy như thế nào.”

“Đều họ Tiết, nhưng Tiết Nhu và Tiết Thấm thật đúng là khác nhau một trời một vực, Tiết Nhu không chỉ có thành tích tốt, gia thế tốt, còn có một anh trai cưng chiều cậu ấy như vậy, thật hâm mộ.”

Tôi lắng nghe cuộc thảo luận của họ, trong khi cố gắng giải bài thi toán những câu hỏi mà tôi chưa giải quyết được.

Tiết Thấm quay đầu, nhìn tôi với ánh mắt xin giúp đỡ. Nhưng tôi lại không mở miệng giúp chị ấy ngăn cản những bạn học kia.

Tình cảnh kiếp trước của tôi so với Tiết Thấm còn tệ hơn gấp ngàn lần, vạn lần. Tôi thậm chí còn phải tự kiếm tiền học phí. Mà chị ấy bây giờ ít nhất còn có thể được Phó gia giúp đỡ.

Nếu Tiết Thấm thật sự muốn học tập, nếu Tiết Thấm thật sự giống như lời kiếp trước chị ấy đã nói không quan tâm tiền tài danh lợi, vậy thì chỉ vài lời tầm phào nhỏ nhặt này tuyệt đối sẽ không trở thành trở ngại để chị ấy vươn lên.

Ai ngờ, Tiết Thấm không dám xung đột với các bạn học, lại chĩa mũi nhọn vào tôi. Mắt thấy tôi không chịu giúp chị ấy, Tiết Thấm thẹn quá hóa giận, vọt tới trước bàn của tôi, xé nát bài thi của ta, lớn tiếng chất vấn tôi.

"Mày cố ý để Phó phu nhân đưa tao vào trường học này, chính là vì muốn khoe khoang với tao mày ở Phó gia sống tốt bao nhiêu đúng không?"

“Tao cũng không giống tiểu nhân bợ đỡ như mày, vì leo lên Phó gia, ngay cả tự do cũng có thể bán đứng!"

Chị ấy vẫn như kiếp trước, bắt nạt kẻ yếu khiếp sợ kẻ mạnh.

Nghe vậy, Phó Hành Chi ngồi ở bàn trước của tôi không vui đẩy Tiết Thấm ra, anh ấy nhíu mày, lộ ra biểu cảm mà kiếp trước anh ấy tuyệt đối sẽ không lộ ra với Tiết Thấm, đó là một loại biểu cảm không kiên nhẫn cùng tức giận.

“Tiết Thấm, cậu nổi điên với em gái tôi cái gì?”

"Anh!" Tiết Thấm theo bản năng bĩu môi làm nũng với Phó Hành Chi, "Sao anh có thể giúp nó mà không giúp em?!”

Phó Hành Chi ngước mắt lên, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chị ấy, thờ ơ nói: “Đầu tiên, tôi chỉ có một em gái là Nhu Nhu.”

“Tiếp theo, tuy rằng chúng ta là bạn học, nhưng tôi cho rằng cậu nên biết giữ khoảng cách, đừng gọi anh trai lung tung."

Tiết Thấm cười lạnh một tiếng.

“Quả nhiên, quả nhiên các người đều sẽ thay đổi. Tôi quả nhiên không nhìn lầm, người duy nhất yêu tôi chỉ có Thịnh Diễm."

Nói xong, chị ấy giận dỗi xoay người chạy về phía cửa phòng học. Chạy được một đoạn, Tiết Thấm không cam lòng quay đầu nhìn Phó Hành Chi.

Có lẽ đang chờ mong, chờ mong Phó Hành Chi có thể giống như kiếp trước, dù chị ấy cố tình gây sự như thế nào, đều sẽ cưng chiều chị ấy, khuyên nhủ chị ấy.

Nhưng Phó Hành Chi lại không hề nhìn về hướng chị ấy rời đi. Mà là từng chút từng chút giúp tôi nhặt mảnh bài thi trên mặt đất lên, nghiêng người nhìn tôi, trong mắt chứa ý cười cưng chiều, xoa xoa tóc của tôi, an ủi.

“Không sao đâu, anh trai giúp em dán lại.”

Tiết Thấm ngây ngẩn cả người, đứng ở cửa, nhìn chằm chằm tôi. Trong ánh mắt của chị ấy bao hàm rất nhiều cảm xúc phức tạp, có phẫn nộ, không cam lòng, ghen tị......

Nhưng càng nhiều là sự hối hận nồng đậm không hóa giải được. Có lẽ là vì muốn kích thích Phó Hành Chi, Tiết Thấm bắt đầu cố ý vô tình dẫn Thịnh Diễm lắc lư trước cửa lớp chúng tôi.

Khi tan học, hai người bọn họ thậm chí sẽ ở trước mặt các bạn học, ở hành lang trường học không coi ai ra gì mà hôn môi.

Lúc này, Phó Hành Chi luôn che mắt tôi từ phía sau. Giọng nói của anh khàn khàn: “Con nít không được nhìn lung tung.”

Tiết Thấm thấy thế càng tức giận hơn. Chị ấy và Thịnh Diễm càng không để ý tới quy định của trường học, bắt đầu cùng nhau trốn học, hút thuốc, uống rượu, xăm hình, đánh nhau...

Tiết Thấm tựa hồ là muốn dùng sự sa đọa của mình để đổi lấy sự chú ý của Phó Hành Chi. Nhưng sao chị ấy lại không hiểu, chỉ có người yêu thương chị ấy mới để ý đến sự sa đọa của chị ấy thôi.

Đối với Phó Hành Chi đời này mà nói, Tiết Thấm chẳng qua chỉ là một người xa lạ. Bất kể chị ấy chà đạp bản thân thế nào, Phó Hành Chi cũng không thèm liếc nhìn chị ấy.

Sau đó, Tiết Thấm và Thịnh Diễm đang thân mật ở sân thể dục thì bị giáo viên chủ nhiệm bắt được.

Dựa theo nội quy trường học, yêu sớm ở trường học, phải cưỡng chế nghỉ học một người. Cha mẹ nuôi Tiết Thấm và cha mẹ Thịnh Diễm đánh nhau ở hành lang trường học.

Lời nói của cha mẹ Thịnh Diễm vô cùng khó nghe: "Nhà các người dạy dỗ con gái kiểu gì vậy? Ở trường không lo học, lại lo đi quyến rũ đàn ông!”

“Con trai nhà chúng tôi đều do con gái của các người dạy hư!"

Cha mẹ nuôi Tiết Thấm lại càng không phục. Tiết Thấm vốn là con dâu nuôi từ nhỏ mà bọn họ nuôi cho con trai thiểu năng trí tuệ, hiện tại bị người ta nhanh chân đến trước không nói, còn bị trả đũa.

Cha mẹ nuôi của Tiết Thấm tức giận, trực tiếp đánh nhau với cha mẹ Thịnh Diễm trên hành lang.

“Cướp con dâu nhà chúng tôi, các người còn có lý?”

Anh trai thiểu năng trí tuệ của Tiết Thấm há miệng, chảy nước miếng, đuổi theo phía sau mông Tiết Thấm, càng không ngừng hô.

“Thấm Thấm bảo bối, vợ yêu Thấm Thấm.”

Sắc mặt Thịnh Diễm so với đáy nồi còn đen hơn, cũng không dám tiến lên ngăn cản. Dù sao, thân hình anh trai thiểu năng trí tuệ của Tiết Thấm cũng cao hơn hắn, cường tráng hơn hắn, đánh người còn không phạm pháp.

Cả trường đang xem trò đùa của họ. Cuối cùng, Thịnh Diễm không chủ động gánh vác trách nhiệm mà một người đàn ông nên gánh vác, đem mọi sai lầm đổ hết lên người Tiết Thấm.

Hắn lấy ra thư tình Tiết Thấm viết cho hắn, không biết xấu hổ nói.

“Là cô ta quyến rũ tôi trước.”

Cha mẹ nuôi Tiết Thấm đuổi theo đánh chị ấy, khóc lớn kêu to.

“Nhà chúng tao sao lại có thứ đê tiện như mày? Chỉ biết ra ngoài lẳng lơ, quyến rũ đàn ông! Sao lúc ở nhà bảo mày ngủ với anh trai, mày lại không chịu?”

Cuối cùng, Tiết Thấm bị trường học đuổi học. Bởi vậy mẹ Phó từ bỏ ý định tiếp tục giúp đỡ chị ấy.

“Nếu một người từ bỏ việc tự cứu mình, thì dù mẹ có giúp con bé bao nhiêu cũng vô ích.”

“Mặc dù mẹ nguyện ý cung cấp cho con bé Hồng Sĩ tốt nhất, nhưng con bé cũng không thể nở hoa trong đám Hồng Sĩ này, bởi vì con bé căn bản không muốn cố gắng cắm rễ.”

Mà tôi lại nghe được tin tức của Tiết Thấm từ trong miệng Thịnh Diễm. Hôm đó tan học, vừa vặn đến phiên tôi trực nhật.

Phó Hành Chi ở trong phòng học giúp tôi lau bảng đen, tôi mang theo thùng nước bẩn đang chuẩn bị đi đến WC đổ nước bẩn.

Ở cửa nhà vệ sinh, tôi nghe thấy những từ ngữ tục tĩu của Thịnh Diễm.

“Anh Diễm, anh cùng Tiết Thấm kia đến bước nào rồi?”

Thịnh Diễm đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, phun ra một vòng khói lên trời, biểu cảm khinh thường.

“Con đi*m thúi kia ở toilet công cộng đã dâng hết cho tao rồi, một chút khiêu chiến cũng không có. Bây giờ còn mang thai, thật nhàm chán.”

“Mẹ nó, thật hay giả vậy?" Nam sinh bên cạnh Thịnh Diễm lấy khuỷu tay nhẹ chọc hắn một cái, bội phục nói: “Không hổ là anh Diễm của chúng ta.”

Thịnh Diễm kiêu ngạo khoe khoang: “Phụ nữ đều tiện như nhau, mày càng không để ý tới họ, họ càng muốn đưa tới cửa. Nếu mày càng chú ý tới họ, họ lại càng ra vẻ.”

‘Rầm’ một tiếng, tôi đem nước bẩn trong tay giội lên người Thịnh Diễm, cười hỏi hắn.

“Mẹ cậu có phải là phụ nữ hay không? Mẹ cậu có tiện hay không?”

Tiết Thấm loại não yêu đương này tuy rằng đáng hận, nhưng đồ cặn bã Thịnh Diễm chỉ biết chà đạp lên tấm chân tình của người khác, đùa giỡn với phụ nữ càng ghê tởm hơn.

Thịnh Diễm cau mày, lau nước bẩn trên mặt, nghiến răng nghiến lợi chửi tôi.

"Toàn trường ai không biết mày và anh trai mày dây dưa không rõ ràng, không chừng mày đã sớm bị hắn chơi nát rồi. Mày chú ý đến tao như vậy, không phải là cũng muốn ngủ với tao chứ?"

Đối với loại đàn ông đê tiện há mồm ngậm miệng toàn lời dơ bẩn trên giường này, không đá cho hắn vô sinh thật không xứng với cái miệng tục tĩu của hắn.

Tôi nghĩ mãi mà không rõ, Tiết Thấm rốt cuộc coi trọng tên cặn bã này ở điểm nào? Thịnh Diễm ôm đũng quần ngã xuống đất co rúm người, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Hắn phẫn nộ mắng.

“Ngu xuẩn, đánh nó cho tao. Còn nhìn? Nhìn cái gì?”

Nam sinh bên cạnh hắn nghe được mệnh lệnh, vung nắm đấm vọt về phía tôi. Tôi né tránh không kịp, theo bản năng dùng thùng nước bẩn chắn giữa tôi và nam sinh kia.

Một giây sau, nắm đấm dự tính lại không rơi xuống người tôi. Tôi vừa ngẩng đầu, Phó Hành Chi không biết tới từ lúc nào.

Thân hình cao lớn của anh ấy chắn trước người tôi, không những đỡ được nắm đấm của nam sinh kia, mà còn gập tay hắn lại, thuận thế ném hắn xuống đất.

“Muốn tìm chet à?”

Mấy năm nay, vóc dáng Phó Hành Chi phát triển rất nhanh, đồng phục vừa mới phát xuống, ống quần đã ngắn đi một khúc.

Sườn mặt của anh ấy càng góc cạnh rõ ràng, thoạt nhìn rất là nhã nhặn tuấn tú. Trong trường học nữ sinh đưa thư tình cho anh ấy căn bản đếm không hết.

Lúc Phó Hành Chi im lặng đứng đó, bạn căn bản không tưởng tượng được khi anh ấy đánh người đáng sợ biết bao nhiêu.

Anh ấy tháo kính mắt, xắn ống tay áo lên, ở trước mặt tôi hung hăng đánh Thịnh Diễm cùng nam sinh kia, từng quyền đấm vào da thịt.

Đánh đập chúng đến b ể đ ầu. Tôi lần đầu tiên nhìn thấy Phó Hành Chi thô bạo như vậy, ngăn thế nào cũng ngăn không được.

Cho đến khi bảo vệ trường học nghe được động tĩnh chạy tới, Phó Hành Chi mới kéo tôi chạy. Ngày hôm sau, cô giáo gọi mẹ Phó và bố mẹ Thịnh Diễm tới trường.

Sau khi mẹ Phó biết ngọn nguồn mọi chuyện, không hề trách cứ tôi và Phó Hành Chi, chỉ lạnh lùng để lại cha mẹ Thịnh Diễm một câu.

“Nếu các người không chấp nhận, hãy ra tòa và kiện chúng tôi. Chúng tôi có đủ khả năng chi trả bất cứ khoản bồi thường nào mà tòa án đưa ra.”

"Về phần con trai các người, công kích và nhục mạ con gái tôi, tôi cũng sẽ truy cứu trách nhiệm."

“Trường học là sản nghiệp của Phó gia, con trai các người miệng đầy những lời ô uế, không thích hợp học ở đây, hôm nay hãy thu dọn rồi rời đi đi."

Cha mẹ Thịnh Diễm tức giận đá hắn.

"Trong nhà vét sạch tiền tiết kiệm đưa mày đến trường, mày ngược lại tốt rồi, không chăm chỉ học tập, nhất định muốn gây chuyện đánh nhau.”

“Bây giờ thì hay rồi, không lo đọc sách, vậy thì cùng Tiết Thấm nhà bên cạnh ra chợ bán cá đi!"

Sau đó, họ túm lấy tay áo mẹ Phó, quỳ xuống và khóc thảm thiết.

“Tôi cầu xin ngài, hãy tha thứ cho con trai nhà tôi đi. Ngài không thể huỷ đi tương lai của nó.”

Thịnh Diễm trên đầu quấn một lớp lại một lớp băng gạc, nhưng vẫn là vẻ mặt không phục, hung tợn nhổ một ngụm đờm vào người mẹ Phó, phẫn nộ nói.

“Phi, bớt cmn khinh thường người nghèo chúng tôi đi, chớ khi dễ thiếu niên nghèo. Lại dám khi dễ người nhà của tôi, thật muốn lấy cứng chọi cứng, cẩn thận tôi lột da các người."

Không có chút ý tứ hối lỗi nào. Mẹ Phó bình thường là người ưa sạch sẽ. Bà ấy, người luôn có tính tình tốt, bây giờ lại cau mày ghét bỏ, giận dữ hét lên.

“Bảo an, bảo an, mau đuổi bọn họ ra ngoài."

Mẹ Phó vừa nói, sáu bảo an thân hình cao lớn lập tức vọt vào, ném Thịnh Diễm cùng cha mẹ hắn ra ngoài.

Tôi vốn tưởng rằng chuyện này sẽ kết thúc như vậy. Cho đến ngày thi toán, Tiết Thấm mang theo một đám đàn em chặn tôi ở cổng trường, tìm tôi đòi một lời giải thích.

"Tiết Nhu, mày cố ý nhắm vào Thịnh Diễm, là vì coi trọng anh ấy, muốn dùng thủ đoạn khác nhau khiến cho anh ấy chú ý, quyến rũ anh ấy, đúng không?"