Cô Vợ Kém 15 Tuổi Của Ngài Triệu

Chương 7: Chủ tịch thật đáng sợ



Lúc này sắc mặt của Lục Tuân đã lạnh đến đáng sợ. Tên giám đốc Hạ nào đó đang run cầm cập. Lục Tuân mắt quét qua tất cả mọi người " Tôi cần mỗi người ở đây cho tôi một lời giải thích hợp lý vì sao rượu lại không giống như họ đặt. Đây là uy tín của công ty không thể làm lơ. Nếu có lỡ phạm phải sai lầm thì nói sớm để được khoan hồng. Không muốn người khác biết thì tốt nhất thì đừng làm. Có sức làm thì có sức chịu" Câu cuối cùng Lục Tuân nhìn thẳng vào giám đốc Hạ mà nói. Thật ra trước khi qua đây anh đã cho trợ lý đi điều tra biết được Giám đốc cho người tráo đơn hàng lấy rượu giả giao cho khách lấy rượu thiệt bán riêng ra ngoài thu lợi nhuận. Giám đốc Hạ không rét mà run.Lục Tuân thật sự muốn coi thử Giám đốc Hạ có thể một tay che trời hay không. Nghe mấy lời giải thích của những người còn lại đa phần đều nói làm đúng công thức. Anh nhân nhượng kéo dài thời gian xem thử giám đốc Hạ có chịu nhận tội hay không nhưng hắn ta lại chọn cái chết không nói một tiếng. Anh đập bàn quay qua nhìn trợ lý Tần, Tần Mong đã hiểu gật đầu rồi bật một đoạn camera thấy được hành vi tráo hàng của một người đàn ông bịt mặt. Tiếp theo là đoạn ghi âm người đàn ông bịt mặt khai ra là được Giám đốc Hạ thuê trà trộn vào lúc di chuyển hàng. Giám đốc Hạ mặt hoảng sợ lẩm nhẩm" Tại sao lại có camera không phải ta đã ngắt hết rồi sao" Lúc này Lục Tuân nhếch mép cười" Chắc giám đốc Hạ đây không nghĩ tới là có camera giấu kín" Giám đốc Hạ nghe vô cùng sốc liền quỳ xuống cầu xin Lục Tuân " Chủ tịch tôi sai rồi tôi bị đồng tiền làm mờ mắt chủ tịch tha cho tôi tôi hứa sau này sẽ không tái phạm nữa" Lục Tuân hừ nhẹ " Tôi đã muốn tha cho cậu nhưng mà đồng tiền của cậu lớn hơn đâu chịu nhận tội" " Tần Minh, cắt chức hắn ta phong sát ai dám nhận hắn làm nhân viên thì sẽ bị phá sản theo" Tần Minh kêu bảo vệ lôi hắn ra. Lục Tuân đứng dậy " Tạm thời chúc giám đốc sẽ do phó giám đốc thay một thời gian. Sau vụ việc này tôi muốn các vị trung thành và không phạm sai lầm như giám đốc Hạ.Tan họp". Lên xe về khách sạn anh bảo " Tần Minh đặt cho tôi vé sớm nhất về thành phố A" Tần Minh" Dạ vâng thưa chủ tịch" Lục Luân gật đầu

Bên này, sau khi 4 người ăn xong thì ai về nhà nấy. Riêng Mộng Khiết định đứng gọi taxi vì cô đã cho tài xế về trước mà điện thoại đã hết pin không gọi được. Triệu Triết đang trên đường đi về thì thấy bóng dáng quen thuộc đứng trên lề anh kêu tài xế tấp vào. Hạ kính xe anh hỏi cô " Tiểu Khiết sao con lại đứng đây, tài xế con đâu" Cô nhìn anh đáp" Dạ con đi uống trà sữa với bạn nhưng điện thoại hết pin con không gọi cho anh tài xế được" Triệu Triết bước xuống " Lên xe đi chú chở con về " Mộng Khiết e dè" Có làm phiền chú không, nhà con nghịch đường với chú mà " Anh liền nói" Không phiền chú một dạo một vòng" Cuối cùng cô cũng được anh đưa về. Trên xe anh hỏi cô " Bố con vẫn chưa về sau" Cô nhìn ra ngoài đáp" Dạ chưa chắc mai bố mới về" Triệu Triết gật đầu

Khoảng 15 phút sau....

Xe dừng trước cổng nhà cô, cô nói cảm ơn rồi bước vào nhà. Về cô lên phòng tắm rửa, vừa tắm xong thì nghe tiếng dì di gọi xuống ăn tối. Không có bố ở nhà nên buổi ăn tối vô cùng im lặng. Những năm qua tuy Mộng Khiết đã quen ăn một mình khi bố đi công tác nhưng cô vẫn cảm thấy buồn.