Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1233



Quần áo Z đỏ trắng đan xen trở thành một tuyệt tác trong gương, Hạ Thiên Tường lột xác thành một dáng vẻ hoàn toàn khác nhưng không hề mất đi vẻ điển trai như lúc ban đầu, trái lại càng khiến người ta mất hồn mất vía, tìm đập nhanh hơn.

Tô Nhược Hân bị vẻ ngoài điển trai như thế của người đàn ông thu hút, lúc này đã sắp không thở nổi.

Nếu nói Hạ Thiên Tường trong gương cực kì đẹp trai, vậy thì Tô Nhược Hân với bím tóc đủ màu sắc lại như cô yêu tinh nhỏ, gương mặt xinh xắn vì được Hạ Thiên Tường khẽ hôn mà càng lúc càng ửng hồng, càng ngày càng đỏ bừng.

Mãi đến khi đầu óc Tô Nhược Hân trống rỗng đến độ cho dù Hạ Thiên Tường đã nhắc nhở hết lần này đến lần khác nhưng cô vẫn không nhớ nổi phải hô hấp, Hạ Thiên Tường mới buộc phải buông yêu tinh bé nhỏ trong lòng mình ra.

Cánh môi cô bóng nước, nghĩ đến bên trên là hương vị độc đáo chỉ thuộc về anh, ánh mắt anh mới dịu dàng hơn: “Bắt đầu từ lúc nào tính kế để anh mặc quần áo Z hả?” Buổi sáng dẫn cô lẻn ra khỏi khách sạn là anh tính kế cô, bây giờ phát hiện bản thân bị tính kế, Hạ Thiên Tường bất lực lắc đầu.

“Hạ Thiên Tường, anh không muốn mặc đồ đôi sao?” Tô Nhược Hân chớp mắt, lấy đòn sát thủ cuối cùng ra, sợ một giây sau Hạ Thiên Tường sẽ nói quần áo Z quá xấu thẳng thừng cởi ra.

Gô rất thích anh mặc quần áo Z, nhất là màu sắc đỏ trắng đan xen, thật sự quá đẹp trai, là người đàn ông mặc quần áo Z đẹp nhất mà cô gặp được, không phải là một trong số.

Hai chữ “đồ đôi” quả nhiên đã thành công ngăn lại bàn tay đang muốn cởi quần áo Z của Hạ Thiên Tường.

Dường như Tô Nhược Hân nói rất đúng, anh mặc quần áo Z đi cạnh cô, thật sự càng xứng đôi hơn.

“Hạ Thiên Tường, chỉ một bộ này thôi, được không?”

Hạ Thiên Tường nhớ lại những kiểu khác của hiệu Z trong cửa hàng này, cảm thấy ánh mắt của Tô Nhược Hân rất chuẩn, quả thật bộ này đẹp hơn: “Được.”

Thấy anh đồng ý, không cởi ra nữa, lòng bàn tay cuộn lại của Tô Nhược Hân đổ đầy mồ hôi, may mà cô thông minh, nếu không lúc này chắc chắn người đàn ông đã cởi quần áo Z ra rồi.

Sợ anh sẽ hối hận, cô xoay người thu dọn quần áo anh đã cởi ra, gấp lại từng bộ, sắp xếp gọn gàng, sau đó ôm trong lòng: “Đi thôi.”

Không cần đổi lại nữa, mặc ra ngoài sau đó trả tiên là xong.

Rõ ràng người ra ngoài đầu tiên là Hạ Thiên Tường, nhưng rất nhanh người đi phía trước đã trở thành Tô Nhược Hân.

Là cô nắm tay Hạ Thiên Tường ra ngoài.

Lúc từng bước đi đến quầy thanh toán, cả đoạn đường Hạ Thiên Tường không hề liếc mắt, thẳng thừng ngó lơ từng ánh mắt nhìn qua đây.

Anh chẳng thèm để ý, mặc kệ hết tất cả.

Trong tai anh chỉ có hai chữ “đồ đôi” của cô gái nhỏ.

Để tránh sự nghi ngờ của Hạ Tam và Hạ Tứ, Tô Nhược Hân nhỏ tiếng nói: “Hạ Thiên Tường, anh trả tiền quần áo cho Hạ Tam và Hạ Tứ, đồ của anh để em trả được không?”

“Không được.” Một câu cứng ngắc, chắc chắn là cách từ chối của trai thẳng.

“Anh mua cho em mười mấy bộ, em tặng anh một bộ không được sao?”

“Anh là đàn ông, là bạn trai của em.”

Bốn chữ cuối, thành công ngăn cản Tô Nhược Hân thanh toán.

Đây là chuyện mà một người bạn trai phải làm.

Từ yêu thương chiều chuộng đến thanh toán, một chuyện cũng không thể thiếu.

Cho nên khi Hạ Thiên Tường ngồi lên xe máy lần nữa, đã là quân áo Z đỏ trắng đan xen.