Cô Vợ Thích Quẩy Của Thái Tử

Chương 1



Tin xấu, nhà tôi phá sản rồi.

Tin tốt, Thái tử Kinh Khuyên vừa ý em gái tôi, chỉ cần gả em gái tôi qua đó thì sẽ lập tức đầu tư gọi vốn cho nhà tôi.

Chỉ cần em gái lấy chồng, nhà chúng tôi sẽ được cứu.

Ban đêm tôi đang ngủ say, một bóng dáng lại lặng lẽ không tiếng động đi vào phòng của tôi.

Tôi mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy em gái đứng bên giường.

Vẻ mặt nó kiên định: “Chị, em muốn thử lần cuối cùng.”

Cơn buồn ngủ của tôi biến mất sạch: “Vậy thì đi đi.”

Thật ra tôi luôn biết em gái đã thích người khác.

Bảo nó gả cho một người nó không yêu, quả thật quá đau khổ.

Điều Lục Phong thích chính là kiểu ngây thơ như em gái, có lẽ ngay cả việc em gái trông như thế nào anh ta cũng không biết rõ.

Nếu đã như vậy thì sự việc sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều, chỉ cần trở thành dáng vẻ anh ta ghét là được.”

Em gái vô cùng lo lắng: “Nhưng em đi rồi thì nhà mình làm sao đây?”

Tôi cười: “Em quên mất chị em rồi à?”

Buổi tối hôm đó, tôi tự mình chuẩn bị hành lý cho nó, để nó theo đuổi chân ái.

*

Sau khi em gái rời đi, tôi lén giả làm em gái, đi tới nhà của Lục Phong.

Hôm đó, tôi đã mặc một chiếc váy dài thuần trắng, buộc tóc thành kiểu đuôi ngựa đơn giản.

Tôi cố gắng làm giọng ỏn ẻn: “Em là Hạ Nhan.”

Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha ngước mắt, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua tôi.

Mà khi anh ta nhìn về phía tôi, trái tim tôi cũng không khống chế được mà nhảy lên tận họng.

Đối diện với đôi mắt đen nhánh của anh ta, lòng bàn tay tôi không tự chủ được mà đổ mồ hôi lạnh.

Chỉ nghe thấy một giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên: “Em cảm thấy em mặc như vậy đẹp không?”

Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua cách ăn mặc của mình rồi ngước mắt lên, cười mặt mày cong cong: “Đẹp mà.”

Sau khi nghe được lời tôi nói, đôi môi mỏng của đàn ông cong lên rất khẽ, giọng điệu lười biếng: “Em đến đây là do bố em đồng ý sao?”

Tôi gật đầu ngồi bên cạnh anh ta: “Anh giúp nhà em giải quyết phiền phức lớn như vậy, sau này chúng ta lại phải ở cùng nhau, em muốn tới để tìm hiểu trước.”

Anh ta khẽ cười một tiếng, giơ tay nâng cằm tôi lên: “Em suy xét cũng chu đáo lắm.”

Sau đó anh nhìn về phía chiếc túi bên cạnh tôi, sau khi mở ra nhìn thoáng qua, vẻ mặt hơi cứng đờ: “Đây là quà em tặng cho tôi à?”

Lúc này tôi mới nhớ tới mình có mang đồ đến, vô tội chớp mắt: “Người ta khó khăn lắm mới chọn giúp anh được, nếu anh không thích thì vứt đi.”

Lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã tặng quần lót đỏ, phong cách dở hơi như thế, chắc là không có mấy người đàn ông sẽ vui vẻ nhỉ?

Ánh mắt anh ta nhìn tôi hơi phức tạp, sau đó cong môi: “Không, em có lòng rồi, sao em biết năm nay là năm tuổi của tôi.”

Tôi cực kỳ cạn lời.

Mẹ nó… Ai mà biết được là năm tuổi của anh ta chứ!

*

Tôi ở lại nhà của Lục Phong.

Tôi học theo dáng vẻ của em gái mà nấu cơm cho anh ta.

Bình thường tôi căn bản chưa từng vào bếp, hoàn toàn không có hứng thú về phương diện này.

Cho dù tôi xem hướng dẫn, vô cùng nỗ lực thực hành, nhưng, vẫn thất bại.

Không chỉ thất bại, tôi còn suýt nữa làm phòng bếp nổ tung.

Cuối cùng người giúp việc vội vàng chạy qua dọn dẹp tàn cuộc.

Tôi đứng ở bên cạnh, dáng vẻ kinh hãi, vô cùng hoảng sợ: “Xin lỗi, tôi không cố ý…”

Người giúp việc vội lắc đầu.

Sau khi nghe thấy tiếng động, Lục Phong cũng đi ra khỏi phòng làm việc.

Quản gia mới nói ra sự hoài nghi trong lòng: “Sếp Lục, không phải đã nói cô hai nhà họ Hạ có tài nấu nướng sao?”

Trong lòng tôi lộp bộp, cũng lo lắng bọn họ sẽ tự mình đi điều tra sâu thêm.

Dứt khoát chủ động xuất kích, yểu điệu nhào vào lòng người đàn ông, giọng nói run rẩy.

“Thật ra em làm trò thôi, em không tùy tiện nấu cơm cho người khác đâu.”

Hu hu hu, nấu ăn khó quá!

Hàng chân mày đẹp của người đàn ông hơi nhíu lại, sau khi cảm nhận được xúc cảm mềm mại trong ngực thì lại bất đắc dĩ thở dài: “Đói không?”

Tôi vô tội gật đầu.

Đôi mắt đen nhánh của người đàn ông nhìn tôi chằm chằm: “Ra phòng khách chờ đi, để anh làm.”

Nhìn ý cười dịu dàng của anh ta, hai mắt tôi sáng rực lên: “Thật sao?”

Anh ta giơ tay lên vuốt tóc tôi, giọng nói mang theo sự cưng chiều vô tận: “Ừm.”

Giờ phút này mặt hồ tĩnh lặng của tôi dường như bị gợi lên tầng tầng gợn sóng…

Anh ta dịu dàng quá.

Tôi ngồi trên bàn ăn, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn bóng dáng cao ráo đó trong phòng bếp.

Từng hành động cử chỉ của người đàn ông dường như đều lộ ra khí chất cao quý khó nói nên lời.

Khiến người ta không nhịn được mà dừng ánh mắt trên người anh ta.

Chẳng mấy chốc mà trong phòng bếp đã truyền ra mùi đồ ăn thơm phức, tôi không nhịn được mà tham lam hít một hơi

Sau khi ý thức được mình đang làm gì, tôi lại không nhịn được mà đỏ mặt.

Nhắc tới cũng khéo, Lục Phong toàn làm món tôi thích ăn.

Nhìn bữa cơm đủ cả sắc hương vị, tôi vừa muốn động đũa thì anh đã gắp một món bỏ vào chén tôi trước.

“Nếm thử xem.”

Nhìn đồ ăn trong chén, lại nhìn người anh tuấn trước mặt, quan trọng là, anh ta còn dịu dàng như vậy.

Giờ phút này tôi lại có chút không hiểu lắm, vì sao em gái tôi lại muốn đào hôn.

Thật ra anh ta cũng không tệ mà.

*

Hôm sau tôi vừa rời giường, Lục Phong đã hào hứng nói muốn dẫn tôi đến một nơi thú vị.

Chỗ thú vị mà tôi nghĩ đến đại khái chính là những nơi bồi dưỡng thể xác tinh thần như buổi hòa nhạc, tiệc trà các kiểu.

Tôi cố gắng khiến mình biểu hiện sự vui vẻ, cong khóe môi, ngoan ngoãn gật đầu: “Chờ mong quá đi.”

Có lẽ là sự chênh lệch tâm lý quá lớn, cho nên lúc đứng ở cửa quán bar, cả người tôi đều không có phản ứng.

Tôi đè nén sự kích động trong lòng, hai tay bất an níu lấy vạt áo sơ mi trắng: “Sao lại tới đây?”

Lục Phong kéo tay tôi: “Vui lắm, đi thôi.”

Vừa vào quán, nơi này nhanh chóng lóe lên ánh đèn, âm nhạc sôi nổi, nam nữ uốn éo trên sàn nhảy, lập tức khơi dậy linh hồn quẩy bar trong cơ thể tôi.

Tôi suýt nữa không khống chế được mà bắt đầu lắc lư theo bọn họ.

Nhớ ra hình tượng bây giờ của tôi, tôi bất an ngồi bên cạnh Lục Phong, tỉnh tỉnh mê mê mà nhìn tất cả những thứ này.

Nhận ra sự mất tự nhiên của tôi, anh chủ động hỏi tôi: “Em không đi thử một chút à?”

Tôi lắc đầu: “Việc này không thích hợp, em thật sự không thích không khí ở đây.”

Ừm, dựa theo tính tình của em gái tôi, chắc là nó sẽ nói như vậy.

“Ừm.” Giọng điệu của anh chậm dần: “Vậy em thích cái gì?”

Giờ phút này tôi chỉ có thể nói lời trái lương tâm nhất: “Em muốn đi cắm hoa.”

Anh dịu dàng cười một tiếng, kéo tay tôi, trực tiếp đưa tôi đến chỗ cắm hoa.

Mà cảm giác năm tháng tươi đẹp ở nơi đó lại khiến tôi không nhịn được mà trở nên bứt rứt.

Giáo viên dạy cắm hoa vừa thấy là người do Lục Phong đưa tới thì lập tức cười tủm tỉm lên tiếng: “Vị này chính là phu nhân tương lai của cậu Lục nhỉ, nghe nói tay nghề cắm hoa của cô rất tốt, hôm nay mọi người chúng tôi cũng có thể học tập một chút.”

Theo lời nói của vị phu nhân ưu nhã này, có không ít những người khác cũng vây tới.

Mà trong tầm mắt của mọi người, tôi nhìn hoa đủ loại sắc màu hình dạng trước mặt, ngoại trừ mờ mịt thì vẫn là mờ mịt.

Tôi thử cầm một đóa hoa hồng lên tùy tiện bỏ vào trong bình, sau khi thấy những người xung quanh không có phản ứng khác, tôi lại bỏ từng đóa hoa khác vào bình sau đó dựa theo dáng vẻ bình thường của em gái tôi mà cầm kéo lên, tùy ý cắt tỉa cành lá.

“Xong rồi.”

Mà vào lúc tôi hoàn thành cái gọi là tác phẩm này, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Khoảng hai giây trôi qua, giáo viên đó lúng túng cười khẽ một cái: “Mợ Lục cắm bình hoa này… Thật đúng là có chút đặc biệt đó.”

Đối phương không nói lời nào còn đỡ, vừa nói ra càng khiến cho tôi càng thêm bao dung vô hạn.

Từ đầu đến cuối Lục Phong chỉ đứng ở bên cạnh tôi, sau khi nghe thấy giáo viên khích lệ, anh ta không khống chế được mà cười khẽ một tiếng.

Một tiếng cười khẽ chợt vang lên càng khiến bầu không khí trở nên càng thêm lúng túng.