Cô Vợ Thích Quẩy Của Thái Tử

Chương 3



Cuối cùng tôi vẫn ôm gối cầm điện thoại, thận trọng gõ cửa phòng Lục Phong.

“Cái đó… em hơi sợ tối, có thể vào đây một lúc không?”

Ánh mắt nặng nề rơi trên người tôi, yết hầu người đàn ông nhấp nhô lên xuống: “Đêm khuya gõ cửa phòng một người đàn ông, em biết nó đại diện cho điều gì không?”

Tôi ngây thơ chớp mắt: Hả?”

Anh ta khẽ cười: “Vào đi.”

Vừa vào cửa, mùi hương bạc hà nhàn nhạt trở nên càng thêm nồng đậm, đó là mùi hương chỉ thuộc về Lục Phong.

Không biết vì sao, ngửi thấy mùi này, tôi lại không khỏi cảm thấy rất an tâm.

“Anh đi đốt nến.”

Nói xong câu đó, anh ta xoay người rời đi, lại bởi vì không gian thật sự quá tối, anh ta đụng phải góc bàn, sau đó cả người không giữ được trọng tâm, ngã thẳng xuống đất.

Tôi chỉ nghe thấy một tiếng kêu trầm thấp mơ hồ.

Ngay sau đó tôi đã bị anh ta ôm vào lòng, cả hai cùng ngã xuống đất.

Trong bóng tối, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng, giờ phút này chỉ cần tôi xê dịch một chút thôi là có thể chạm đến bờ môi mềm mại của anh ta.

Thế mà lúc này trong đầu lại hiện lên khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của Lục Phong.

Tôi như bị ma xui quỷ khiến mà liếm môi, chuẩn bị đến gần…

Vào lúc chỉ cách anh ta trong gang tấc, tôi đột nhiên bừng tỉnh.

Không được!

Không thể quên mục đích của tôi được!

Tôi tới để kéo dài thời gian! Hơn nữa còn đến để bỏ mặc anh ta!

Tôi đau khổ giãy giụa muốn đẩy anh ta ra.

Người trước mặt hình như vùng vẫy một cái, cũng muốn thẳng người dậy nhưng không biết bị gì mà trượt chân.

Bờ môi mềm mại đó lại nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt tôi.

Tôi không khống chế được mà run rẩy.

Thế nhưng, điện lại còn vào thời điểm này có lại, rất không đúng lúc.

Nhìn thấy rõ khuôn mặt phóng đại gần trong gang tấc, trong đầu trống rỗng mấy giây, tôi run tay đẩy anh ta ra rồi chạy trối chết.

Sau khi về đến phòng, nhịp tim vẫn không khống chế được mà mất tiết tấu.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên, là tin nhắn em gái gửi tới.

“Chị, tình hình bên đó thế nào?”

Tôi khẽ thở ra một hơi: “Tất cả đều tốt.”

Em gái thở phào nhẹ nhõm, mà tôi cũng vì sự không bình tĩnh vừa rồi mà vội vã kết thúc cuộc trò chuyện.

Bởi vì chuyện tối hôm qua mà hôm nay tôi luôn không biết nên đối mặt với anh ta như thế nào.

Vốn cho rằng anh ta sẽ xấu hổ giống như tôi.

Kết quả, anh ta cũng không nhìn tôi thêm một cái nào!

Sàm sỡ tôi xong thì lại bình tĩnh như thế!

Đáng ghét.

*

Mà hai ngày sau khi chuyện này xảy ra, em gái cũng chính thức tuyên bố chuyện tình yêu với cậu chủ nhà họ Tề.

Cuối cùng nó cũng theo đuổi được người nó thích.

Lúc nghe được tin tức, tôi cũng rất vui, bởi vì tôi cũng được giải thoát rồi.

Em gái đã có người yêu rồi, nhà họ Lục không có cách nào tiếp tục liên hôn với nó nữa.

Sau khi nhận được tin tức, tôi trước tiên là thay đổi chiếc váy trắng trên người tôi, mặc phong cách Ins đại diện cho phong cách của tôi nhất.

*Phong cách Ins: đề cập đến phong cách phổ biến trên phần mềm xã hội Instagram. Ins là tên viết tắt của Instagram. Phong cách Instagram ban đầu là một phong cách chụp ảnh, nhưng bây giờ nó đã được mở rộng sang phong cách quần áo và trang trí. Phong cách Instagram được các phương tiện truyền thông xã hội như Weibo và Taobao nói đến chủ yếu là từ góc độ của các sản phẩm đơn lẻ. Có ba loại phong cách Ins chính ở Trung Quốc: Hàn Quốc, Nhật Bản, Châu u và Mỹ.

Sau khi mặc quần áo phong cách của mình, tôi quả nhiên cảm thấy cả người lập tức thoải mái hơn.

Cuối cùng tôi cũng được giải phong ấn rồi!

Sau khi đi vào phòng khách, người đàn ông vốn đang ngồi trên sô pha xử lý tài liệu ngước mắt liếc nhìn tôi một cái, trong mắt lóe lên ý tứ không rõ.

Mà tôi cũng không hề che giấu chút nào, sau khi ngồi trên ghế sô pha thì hai chân bắt chéo lại: “Thật ra tôi căn bản không phải hoa trắng nhỏ gì cả, ngoài ra tôi cực kỳ thích quẩy bar.”

Người đàn ông im lặng một lúc, sau đó hỏi tôi: “Vậy lần trước dẫn em đi quẩy, sao em không quẩy?”

Không rõ anh hỏi câu này là có ý gì, tôi có hơi căng thẳng mà túm lấy vạt áo: “Đó là vì…”

Không tìm được lời thích hợp, anh ta chợt mở miệng nói thẳng: “Vậy chúng ta đi lần nữa đi.”

Tôi cho rằng anh ta đang thử thăm dò tôi.

Tôi không hề do dự mà gật đầu đồng ý: “Tôi cực kỳ thích chỗ đó, đi thì đi.”

Không nghĩ tới sau khi tôi nói lời này, anh ta thật sự đưa tôi đi đến chỗ lần trước.

Bầu không khí quen thuộc của quán bar một lần nữa huy động năng lượng to lớn trong tôi.

Lần này tôi không kiềm chế nữa, sau khi cởi chiếc áo khoác sơ mi mỏng ra, tôi đi thẳng đến sàn nhảy.

Bắt đầu nhảy múa theo âm nhạc. Lúc tôi đang nhảy trên sàn thì đột nhiên phát hiện ra trước mặt mình xuất hiện một lồng ngực mạnh mẽ, hành động của người đó linh hoạt, cảm giác nhịp điệu vô cùng tốt, đồng thời khi uốn éo thì cũng dần đến gần trước mặt tôi.

Tôi nhíu mày, không thích ứng được mà lùi lại, đối phương lại lần nữa áp sát.

Tôi nổi giận, ngước mắt lên, lại phát hiện ra một khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc.

Khóe miệng người đàn ông mang theo đường cong nhàn nhạt: “Nhảy không tệ.”

Ngay sau đó, giọng nói của anh ta lại mang theo dục vọng chiếm hữu cực hạn: “Có điều, người có thể nhảy gần sát em chỉ có anh thôi.”

Tôi rất kinh ngạc.

Anh ta cao cao tại thường mà cũng sẽ như vậy sao?

Tôi cười khẽ một tiếng: “Anh cũng không tệ.”

Tiết tấu của anh ta tự nhiên, mỗi một động tác cũng vô cùng lưu loát, vừa nhìn là biết không phải lính mới.

Tôi chợt phát hiện ra, hình như cô có chút không hiểu anh ta.

*

Tôi hoàn toàn buông thả bản tính của tôi, sau khi quay về, tôi đi đến hầm rượu của nhà họ Lục.

Chọn lựa hai bình rượu ngon.

Không hề che giấu nào mà uống từng ngụm rượu lớn ngay trước mặt anh ta.

Tôi vốn dĩ cho rằng nhìn thấy tôi hành động như vậy, anh ta thích con gái ngây thơ hẳn là sẽ rất chán ghét.

Thật sự không nghĩ tới anh ta lại cất bước chân, tới trước mặt tôi, cũng cầm ly rượu lên cùng tôi uống.

“Thật ra đúng lúc, anh cũng thích phẩm rượu.”

Tôi cười khẽ một tiếng: “Tôi không chỉ thích phẩm vị rượu mà tôi còn thích uống nữa.”

“Anh cũng vậy.”

Nửa tiếng sau, tôi được Lục Phong ôm đi vào phòng.

Tôi vẫn còn đang liên miên lải nhải: “Thật ra anh rất đẹp trai, đáng tiếc anh không hải là người của tôi, từ ban đầu đã chú định là không phải rồi…” Người đàn ông ôm thật chặt, giọng nói trầm thấp vang lên: “Chỉ cần em muốn anh là được.”

Tôi mềm oặt dựa vào anh ta, hàm hồ nói: “Muốn thế nào?”

Yết hầu của người đàn ông lăn lên lăn xuống một vòng, đôi mắt không hề lay đột chợt tối di: “Em muốn trở thành người của anh không?”

Thấy tôi không lên tiếng, anh ta duỗi ngón tay ra khều lấy cằm tôi, hơi nâng lên, để tôi nhìn vào mắt anh ta.

Khuôn mặt người đàn ông trước mặt bình tĩnh, từng hành động cử chỉ lại dễ dàng làm lay động tâm tình bất an của tôi.

Tôi không khỏi bắt đầu rung động.

Tôi chủ động chống người dậy, tay ôm lấy cổ anh ta: “Sai rồi, là anh trở thành người của tôi…”

“Không hối hận là được.”

Giọng nói trầm thấp của anh chui vào tai tôi, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng mò mẫm cổ tay tôi.

Da thịt chạm nhau, dễ dàng tạo ra một dòng điện tê tê.

Bờ môi mềm mại rơi xuống…

Tôi chủ động ôm cổ anh thổi hơi vào tai anh: “Lục Phong, anh có bản lĩnh thì ăn em đi.”

Ánh mắt người đàn ông bỗng nhiên u ám…

Mấy phút sau, trong phòng chỉ còn lại hai tiếng hít thở nặng nề, đan xen vào nhau…

Một lát sau nữa, trong phòng vang lên tiếng xin tha đứt quãng của tôi.

Người đàn ông nhẹ nhàng hôn môi tôi, giọng nói trầm trầm: “Ngoan, bây giờ mới tới đâu chứ.”

*

Hôm sau ánh nắng chiếu vào phòng.

Cả người tôi nặng nề, cảm nhận được cảm giác ấm áp khi ánh mặt trời chiếu lên người nhưng lại không muốn mở mắt…

MÃi đến khi tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp đó vang lên: “Heo lười dậy thôi.”

Tôi bị dọa sợ, đột nhiên mở mắt ra.

Đập vào mắt là một khuôn mặt đẹp trai phóng đại, Lục Phong nhẹ nhàng cong môi với tôi: “Chào buổi sáng.”

Tôi sửng sốt mấy giây, không thể tin được mà chớp mắt, ngơ ngác hỏi một câu: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Lúc này nửa khuôn mặt của người đàn ông tắm trong ánh nắng, làm cho người ta hoa mắt mê mẩn.

Người đàn ông không nhanh không chậm mà nhàn nhạt lên tiếng: “Cái gì nên xảy ra đều đã xảy ra rồi.”

Dưới ánh mắt bình thản của anh, trong đầu tôi chợt nhớ lại ký ức nóng bỏng tối hôm qua.

Trong nháy mắt, khuôn mặt đỏ đến sau tai.

Hay lắm.

Việc này cũng mãnh liệt quá rồi đó!

Bây giờ cả người tôi vẫn còn đau nhức.

Tôi hắng giọng một tiếng, quyết định nói ra chuyện chia tay trước.

Nhưng không biết vì sao khi nghĩ đến phải xa nhau, tôi lại cảm thấy không nỡ…

“Mọi người đều là người trưởng thành, chuyện tối hôm qua chúng ta cũng đừng để trong lòng, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên…”

“Hửm?”

Lời tiếp theo làm thế nào cũng không nói ra được. Sau khi Lục Phong quan sát tôi thật kỹ thì khóe môi cong lên: “Anh cùng em đi dạo phố nhé.”

Thấy tôi không lên tiếng, anh đánh thẳng vào điểm yếu: “Anh mời.”

“Chốt đơn.”

Trên con phố thương mại xa hoa.

Tôi đi bên cạnh Lục Phong, dễ dàng trở thành tiêu điểm của cả con phố.

Suy cho cùng cũng là trai xinh gái đẹp, mọi người đều thích nhìn cái đẹp mà.

Cho dù tôi đi vào cửa hàng nào, Lục Phong cũng mỉm cười đi theo tôi, yên lặng đảm nhiệm trách nhiệm xách túi, thỉnh thoảng cũng sẽ cho tôi chút đề xuất.

Tôi yên lặng hưởng thụ việc dạo phố tốt đẹp.

Giờ phút này tôi giống như con cá được thả về biển cả, tự do tự tại.

Mà Lục Phong cũng cho tôi sự tự do hoàn toàn.

Đúng lúc này, chợt có người ở sau lưng gọi tôi lại: “Hạ Giản.”

Tôi nhíu mày, dừng bước lại.

Ngay sau đó chỉ thấy một cô gái mặc chiếc váy yamamoto tới trước mặt tôi, khóe miệng cô ấy mang theo ý cười, đôi như hoa hải đường mùa thu đó mang theo sự nhiệt tình.

“Gần đây thế nào? Lâu lắm rồi tớ không liên lạc với cậu đó.”

“Tớ…”

Tôi cắn môi dưới, vẫn gật đầu: “Vẫn ổn.”

Cô ấy cười: “Em gái cậu Hạ Nhan hình như gần đây qua lại thân thiết với cậu chủ nhà họ Tề lắm.”

Cô ấy tiết lộ ra nhiều tin tức như như vậy, tôi cũng hít một hơi khí lạnh, thậm chí có chút bất an thận trọng nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh.

Im lặng một lúc, tôi mới nghiêm túc gật đầu: “Ừm, bọn họ hẹn hò rồi.”

Đối phương gật đầu, lại liếc nhìn người bên cạnh tôi, nhẹ nhàng cười: “Vậy tớ không quấy rầy cậu nữa, lần sau chúng ta nói chuyện tiếp nha.”

“Ừm.”

Mãi đến khi bóng dáng của đối phương hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, người đàn ông bên cạnh cũng không có ý định lên tiếng.

Tôi bất an túm chặt ngón tay, không rõ giờ phút này trong lòng anh rốt cuộc đang nghĩ gì.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, tôi chủ động thừa nhận: “Nhà họ Hạ có hai cô con gái, anh biết nhỉ.”

“Ừm.”

“Thật ra tôi là chị.”