“Tiểu nhân nói Thương Lăng thượng thần lại nửa bước thành băng!”
Quỷ sai Giáp vẻ mặt khóc tang, cả người đều khổ sở.
Diêm Vương nghe nói như thế, cả người cũng không tốt, xuống khỏi chỗ, gấp đến độ xoay quanh.
“Tôn thần này tại sao tâm tình lại không tốt rồi? Ai lại trêu chọc hắn?”
“Ai biết đâu? Nói không chừng là Tư Mệnh đại nhân!”
“Tư Mệnh đâu? Nàng gây chuyện, nàng không đến giải quyết sao?”
“Không biết được.”
Diêm Vương khiếp sợ quay đầu lại, trừng mắt với quỷ sai Giáp.
“Cái gì gọi là không biết được?”
“Không thấy nàng!”
“Đời này của nàng đã kết thúc, không về địa phủ là muốn đi làm cô hồn dã quỷ sao?”
“Ai biết đâu? Nói không chừng là đánh nhau với Thương Lăng thượng thần!”
“Một cái hai cái con người này làm sao đều không bớt lo được như vậy nhỉ! Đánh lộn thì đánh lộn, tại sao phải vạ lây phủ của ta!”
Diêm Vương gấp đến độ xoay quanh.
“Ngài có muốn đi khuyên nhủ Thương Lăng thượng thần hay không? Lần trước hắn khiến cho địa phủ kết băng đầy đất, các huynh đệ chịu đông lạnh một tháng. Một lần nữa thì chúng ta ăn không tiêu chắc rồi!”
Quỷ sai Giáp vẻ mặt cầu xin, nhớ tới tình cảnh trước đây một đống lớn quỷ sai đông thành băng trên mặt đất, cóng đến khắp người phát lạnh, mệt mỏi tê liệt thành chó.