“Chúng ta đi là chính, tại sao phải giết hắn?” Tô Tử Câm cau mày hỏi.
“Không nhổ cỏ tận gốc, lẽ nào chờ hắn quay đầu lại trả thù sao? Tử Câm, ngươi đang nói đùa ư?”
Hạ Dực Thần kinh ngạc nhìn Tô Tử Câm.
“Giữ cho hắn một mạng, chúng ta đi.”
“Không được!” Hạ Dực Thần trực tiếp cự tuyệt.
“Cố Lâm Uyên quyền cao chức trọng, hôm nay chúng ta làm thành thế này, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Huống chi hắn cũng không phải người tốt lành gì, ngươi cần gì phải nhẹ dạ?”
Tô Tử Câm mím chặc môi không nói lời nào.
“Hôm nay Cố Lâm Uyên phải chết, Tử Câm, ngươi không cho ta giết hắn, ngươi không phải là thích hắn chứ?”
“Chớ nói nhảm, Tử Câm ca ca mới không thích cái loại tội ác tày trời bại hoại kia!” Thẩm Mộc Nhiễm đứng ở cửa vội phản bác.
“Không thích vì sao không thể giết?”
“Nếu như hắn chết, Hoàn quốc liền loạn.”
“Không phải còn ngươi nữa sao? Ngươi mới là hoàng đế Hoàn Quốc, hắn chết, toàn bộ Hoàn quốc là của ngươi!”
Tô Tử Câm chân mày cau chặt, nàng nói: “Đi mau.”
“Không giết hắn, ta sẽ không đi!”
Hạ Dực Thần nói xong bay thẳng đến chỗ Cố Lâm Uyên tấn công.
Tô Tử Câm rùng mình, vội vàng ngăn Hạ Dực Thần.
Hai người vừa tấn công lại đánh nhau.
“Tử Câm ca ca, Dực Thần ca ca, các người đừng đánh! Chúng ta đi nhanh đi!”
Thẩm Mộc Nhiễm thấy hết thảy gấp đến độ dậm chân.
“Hôm nay Cố Lâm Uyên nhất định phải chết, Tử Câm, không được ngăn cản ta.”