Cuộc Đời Tự Do

Chương 4



7.

Bùi Quan biến mất liên tục vài ngày.

Tôi chẳng rảnh đâu mà đi quan tâm hắn còn sống hay đã ngỏm, dạo gần đây ngày nào tôi cũng ngâm mình trong Tư Nông Cục, nghiên cứu tiểu mạch do Bắc Quốc tiến cống.

Phụ hoàng nói, cái thứ này rất khó sinh trưởng trên đất nước tôi, nhưng nếu trồng được thì sẽ giảm nguy cơ gặp nạn đói rất nhiều.

Vậy nên tôi cuốn gói sang cắm rễ ở Tư Nông Cục luôn.

Vào một đêm khuya khoắt nào đó, Bùi Quan ôm chăn gối của hắn đứng trước cửa.

Tôi ngó đầu qua một chồng sách cao ngất, hỏi hắn ta: “Ngươi có việc gì à?”

“Thỉnh an công chúa.” Bùi Quan cười dịu dàng: “Thần đến để nhậm chức, thần mới thi đỗ vào Tư Nông Cục.”

Tôi: “Huynh đệ à…”

Tư Nông Cục là cục xếp đáy nhất trong sáu cục, cách đây năm năm, phụ hoàng mới bắt đầu coi trọng việc đồng áng.

Thế nhưng ấn tượng về nó đã ăn sâu bén rễ trong lòng mọi người, người làm quan trong Tư Nông Cục sẽ bị người ta cười là đồ nhà quê mọi rợ.

Bùi Quan là Trạng Nguyên, vốn có rất nhiều chức quan tốt hơn chờ hắn, nhưng hắn cứ nhất quyết phải đến đây.

Hắn ta bày đệm chăn ra, cười rất ngoan.

“Xin công chúa đừng cảm thấy áp lực, vi thần đến đây không hẳn là vì người, mà còn vì bá tánh trong thiên hạ nữa.”

Mặt tôi lộ vẻ không đành lòng, ngập ngừng muốn nói.

Đôi tay trắng nõn của hắn ta siết chặt lấy chăn, đầu ngón tay ửng hồng: “Tất nhiên, theo tư tâm, vi thần cũng mong được chia sẻ vất vả cùng công chúa, để công chúa thấy được tấm chân tình của thần.”

Tôi muốn lên tiếng nói chuyện với hắn: “Ngươi…”

“Công chúa.” Bùi Quan ngẩng đầu nhìn tôi, cổ áo trước ngực hơi rũ xuống, để lộ nửa phần xương quai xanh tinh xảo đẹp đẽ.

Hai mắt hắn long lanh, ngắt lời tôi: “Vi thần đã thấy rõ lòng mình. Vi thần thích người, vì người là chính người mà thôi, không phải vì ai khác cả.”

“Ý ta là.” Tôi khó khăn ngắt lời hắn: “Dưới chỗ ngươi bày chăn đệm có phân gà… dùng để nuôi ốc cho béo.”

Bùi Quan: “...”

Chắc do chăm mẹ già ốm yếu quen tay, Bùi Quan rất biết cách chăm sóc người khác.

Tôi ngại đồ ăn sáng Ngự Thiện Phòng đưa tới quá dầu mỡ, hắn sẽ dậy từ khi trời tờ mờ sáng làm

Lúc tôi đào đất tay mài vào cuốc, một người đàn ông như hắn ta lại dệt đôi bao tay cho tôi, kích thước vô cùng vừa vặn.

Tôi vô tình ho khan mấy tiếng, hắn liền đi tìm rau dấp cá về nấu nước cho tôi uống, thậm chí còn bỏ đường vào trong.

Cuối cùng thì tôi không ốm, còn hắn ta thì cảm lạnh.

Lúc ho, cả khóe mắt lẫn chóp mũi hắn ta đều ửng hồng, cảm giác mong manh dễ vỡ lv max.

Tôi nhớ lại lời phụ hoàng từng nói, đồng tình với đàn ông xui xẻo ba đời.

Sợ quá đi tìm phụ hoàng thôi.

Tôi nói: “Hắn làm đồ ăn sáng cho con.”

Phụ hoàng còn chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Vậy thì đổi ngự trù trong cung đi, con thích đồ Việt, đồ Xuyên, hay đồ Hoài Nam?”

“Kiểu gì cũng được ạ.” Tôi đáp: “Hắn ta còn dệt bao tay cho con.”

Phụ hoàng liếc nhìn đôi bao tay của tôi, nhếch môi: “Do tú nương trong cung may dở hay do tơ lụa trẫm cho không tốt mà con phải đeo thứ sản phẩm không xuất xứ, không nhãn mác thế này?”

“Cũng không hẳn vậy.” Tôi nói: “Hắn ta còn nấu canh dấp cá cho con nữa, chính hắn thì lại cảm lạnh.”

Phụ hoàng nghiêm túc bỏ tấu chương xuống, nhìn tôi: “Bé ngoan, đàn ông mà yếu thế không được đâu, đến lúc cần lại dùng không tốt, hiểu không?”

Hiểu cái gì?

Tôi không hiểu!

Phụ hoàng cười bâng quơ: “Tên này tự xin đi Tư Nông Cục, là vì biết trẫm coi trọng việc nông, địa vị của Tư Nông Cục trong tương lai sẽ càng lúc càng cao. Không phải, hay đúng hơn là không hoàn toàn vì con đâu.”

“Một người đàn ông, hay một người bình thường, đều có cả khuyết điểm lẫn ưu điểm.” Người gõ tay lên mặt bàn: “Nếu làm bạn, con chỉ nhìn ưu điểm của hắn thôi cũng được. Nhưng nếu xét làm bạn đời, con phải nhìn từ những chỗ dở nhất của hắn.”

Tôi tỉnh ra.

Hắn ta có chỗ tốt thật, nhưng không thể chỉ vì chỗ tốt một vài lúc, mà quên đi những “chuyện tốt” hắn ta từng làm.

Nếu không tự chịu hậu quả.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy mất mát.

Mất mát vì những người đó tốt với tôi đều có mục đích, chứ không thật lòng vì con người tôi.

Phụ hoàng vẫy tay.

Tôi thò lại gần.

Người cho tôi nguyên một túi lá vàng đầy, thản nhiên nói:

“Đàn ông có lẽ sẽ khiến con buồn, nhưng tiền mãi mãi không. Đàn ông không thể khiến con lúc nào cũng vui, nhưng tiền thì có.”

“Cầm đi rải chơi đi.”

Mất mát trong tôi lập tức bay biến sạch.

Mất cái mọe gì mà mất.

8.

Tôi muốn giữ gìn mối quan hệ nghiêm túc với Bùi Quan.

Bùi Quan lại muốn chơi mập mờ với tôi.

Vì thế, tôi ngồi cậy khóe chân trước mặt hắn ta.

Hắn ta khen: “Ôi, sao chân công chúa đáng yêu thế.”

Tôi móc răng trước mặt hắn.

Hắn còn khen: “Quào, công chúa chú ý vệ sinh cá nhân thật.”

Trong lúc tôi đang cân nhắc xem có nên làm bát phân gà ăn trước mặt hắn hay không thì nghiên cứu của tôi có bước tiến mới.

Tiểu mạch của tôi sống rồi.

Nhất thời tôi vênh váo lắm, chỉ vào mẫu lúa mạch héo queo bên cạnh cười há há há.

“Ối dời ơi! Lúa ai trồng mà ra nông nỗi này đây!”

Tất cả đồng nghiệp đều quay sang nhìn Bùi Quan.

Mặt Bùi Quan đen xì.

Lòng tự trọng của hắn ta bị chà đạp thê thảm, không bao giờ muốn để ý tới tôi nữa.

Tôi sửa sang lại kỹ thuật gieo trồng thành sách, phụ hoàng vung tay, cho tôi thêm chức quan Nông Cư, đứng hàng tam phẩm.

Còn cao hơn Bùi Quan một phẩm.

Bùi Quan càng bị đả kích mạnh hơn, nhìn thấy tôi là đi đường vòng.

Quả nhiên, muốn kích thích một người, phải xuống tay từ chỗ hắn ta để ý nhất.

Thoát khỏi đàn ông lại còn được thăng quan, tôi lập tức xuất cung đến tửu lâu tìm mấy tỷ tỷ xinh đẹp uống rượu nhảy nhót.

Đến khi tôi say khướt, chẳng hiểu sao tỷ tỷ xinh đẹp lại cứng cứng.

Tôi gõ thử, cứng ngắc.

Tôi mơ màng ngước mắt lên nhìn thì thấy một gương mặt vô cùng kiêu ngạo phách lối.

Người kia nhếch môi, nhìn tôi đầy nghiền ngẫm.

“Trần Lý*, mấy năm ta không ở đây, nàng chơi vui nhỉ.”

*Tên bà nữ chính là chữ Lý 鲤này, có nghĩa là cá chép =))

Thôi xong rồi.

Là tên nhãi Cố Chiêu kia.

Tôi với Cố Chiêu chẳng phải thanh mai trúc mã, cùng lắm tạm gọi là thanh ma trúc mãi thì hơn.

Hồi tôi còn bé, khi ấy vẫn là cô bé ngoan hiền hướng nội, tốt tính ngoan ngoãn, thường hay bị một dám dở hơi trêu.

Tôi tìm phụ hoàng tố cáo.

Khi ấy phụ hoàng nói: “Tại sao bọn chúng chỉ bắt nạt con mà không bắt nạt người khác? Chứng tỏ con vô dụng mà thôi.”

Vì vậy, tôi im lặng chịu đựng, mãi cho đến khi Cố Chiêu tiến cung làm thư đồng.

Tiểu thế tử kéo tóc tôi, cướp bánh ngọt của tôi.

Cố Chiêu cắt tóc hắn luôn, nhét bánh ngọt vào mông hắn ta.

Tiểu thế tử bịt mông khóc òa lên chạy mất, tôi nhìn Cố Chiêu đầy sùng bái.

Sau đó Cố Chiêu thắt rối tung hai bím tóc của tôi lại, nuốt nốt miếng bánh ngọt cuối cùng của tôi rồi nhéo mặt tôi, kiêu ngạo nói:

“Nữ nhân, muội nhớ kỹ vào, chỉ có mình ta được bắt nạt muội.”

Tôi: Câm nín là tiếng mẹ đẻ của tôi.

Hắn ta theo cha ra biên cương năm năm, bây giờ hai cha con hắn hớn hở mang chiến thắng quay về.

Tôi và cha tôi không được vui cho lắm.

Đến tối, phụ hoàng buồn bực tới nỗi ăn ít đi một bát cơm, rầu rĩ nói: “Tên đàn ông này (chóp chép) mới là tên khó giải quyết nhất (chóp chép). Bá đạo điên cuồng (chóp chép chép) lại còn bị thần kinh.”

Cố Chiêu không chỉ muốn mỗi tôi, hắn ta còn mơ đến ngôi vị hoàng đế.

Trong tương lai, hắn ta sẽ nhốt tôi lại trong Phượng Nghi Cung, tra tần hàng đêm, còn khoác long bào nhảy múa trên mộ phụ hoàng tôi.

Tôi nhanh chóng quyết định: “Con đề nghị, ngày mai chúng ta lấy lý do hắn bước chân trái vào đại điện trước để xử lý hắn ta.”

Phụ hoàng lắc đầu: “Lý do qua loa quá, hay lấy lý do mồm thối gây ô nhiễm không khí?”

Tôi học một suy ba: “Lấy lý do hắn ta ghét tào phớ mặn đi.”

Phụ hoàng: “Không thì lấy lý do hắn ta thở nhiều quá, thải quá nhiều Carbon dioxide ra môi trường.”

Hai chúng tôi thương nghị nửa ngày, nghĩ ra vô số tội trạng.

Cuối cùng đưa ra một phương pháp.

Phụ hoàng phụ trách phân tán thế lực Cố Thị, còn tôi đi giữ chân Cố Chiêu.

Phụ hoàng vừa đồng tình lại vừa cảm động, vỗ vai tôi: “Bé ngoan, khổ thân con quá.”

Thật ra khi ấy tôi thấy vẫn chưa đến nỗi.

Sau quá trình bị giày vò bởi hai con hàng đen đủi khi trước, tôi đã tích lũy được một ít năng lực thừa nhận tâm lý nhất định.

Thế nhưng khi Cố Chiêu cởi trần kabedon tôi trên cây cột, hếch mũi lên nói: “Thừa nhận đi nữ nhân, nàng chết mê ta rồi.”, tôi lại đột phá giới hạn nhẫn nại của loài người thêm lần nữa.