Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 263: Làm dâu khó



Đúng thôi, không phải mẹ ruột sao có thể như Chu Phương mọi chỗ thân thiết chu đáo. Không quan tâm thì không tốt, quá quan tâm lại có vẻ giả tạo.

Nói chuyện thì càng cần chú ý, một giây không chú ý cũng có thể bị lấy ra đâm chọc, tại thời điểm mẫn cảm này, mấy anh em mới thực sự đồng lòng. Hai chị em dâu phải cẩn thận lời ăn tiếng nói và việc làm.

Cả người đàn ông nhà mình cũng không đứng về phía mình mà! Làm dâu khó quá!

Trong phòng bệnh Chu Phương dụng tâm an ủi bà nội, nếu đã nói ra, lại tiếp tục giấu giếm hình như càng không đúng. Điểm này Thẩm Hoa Phượng không sai, dù sao cũng phải lên bàn mổ muốn gạt cũng chẳng gạt được!

Lời từ trong miệng Chu Phương nói ra hiệu quả tuyệt nhiên khác, tâm tình bà nội bình tĩnh lại, rốt cuộc tiếp nhận sự thật này.

Chu Phương và Thẩm Hoa Phượng nói không khác nhau lắm, chỉ là nhấn mạnh làm phẫu thuật có thể tốt lên, về phần sau này có mạo hiểm hay phải trường kỳ điều dưỡng một mực không đề cập tới.

Các con sôi nổi ở bên cạnh phụ họa, làm bà nội vừa vui vừa buồn. Buồn là vì . mình bị bệnh phẫu thuật nằm viện, vui mừng vì con trai con gái đều hiếu thuận, bà còn có gì không thấy thoả mãn đây!

Bà nội chợt nhớ tới ra, truy hỏi phẫu thuật phí tốn bao nhiêu tiền.

Chu Quốc Phú cười nói: “Mẹ, chuyện tiền nong mẹ không cần cần lo lắng, mấy nghìn nguyên bọn con gánh vác, mỗi người góp một ít là đủ rồi. Không nhiều đâu!”

Mấy anh em Chu Quốc Cường sớm thương lượng chuyện tiền bạc phải gạt bà cụ, vì thế trước mặt bà, số tiền giảm đi hơn một nửa.

Ngay cả thế bà nội cũng xót: “Nhiều tiền như vậy à! Để mẹ nói, mẹ thấy đừng làm phẫu thuật, có cái nhọt nhỏ cứ để nó ở đó đi!” Ở trong mắt bà nội, bốn năm nghìn nguyên đã là con số lớn không tưởng, không biết nếu nói cho bà biết phía trước còn thiếu số một nữa, bà sẽ có phản ứng gì.

Chu Quốc Dân nghĩ thầm đề nghị của mình quả nhiên chính xác, may mà nói thiếu đi một vạn, nếu để mẹ biết phí phẫu thuật hơn một vạn, sợ rằng sẽ không làm phẫu thuật mà len lén chuồn về nhà.

Đêm đó để Chu Phương ở lại qua đêm, Chu Quốc Cường và Chu Quốc Phú Chu Quốc Dân còn có Ngô Hữu Đức ai về nhà đó chuẩn bị tiền.

Chu Tiểu Vân biết bà bị bệnh gì bèn bàn với Tiểu Bảo đến bệnh viện thăm bà nội.

Tiểu Bảo nói: “Chị, hai chúng ta đều phải đến trường, buổi tối đi rồi trở về thì không tiện, nếu không trưa mai hai chị em mình đi!” Buổi trưa ăn cơm xong lên xe đi đi về về có lẽ kịp đến trường.

Chu Tiểu Vân tính toán thời gian, gần trường học vừa vặn có bến xe bus, ngồi xe đi về mất một giờ, đến bệnh viện có thể ở lại chừng nửa tiếng. Ừm, buổi trưa đi.

Chu Phương một mực ở trong phòng bệnh nói chuyện với bà nội, buổi trưa thấy hai chị em Chu Tiểu Vân tới rất kinh ngạc: “Đại Nha, cháu và Tiểu Bảo đến khi nào? Đã ăn trưa chưa?”

Chu Tiểu Vân cười nói: “Cô Út cô Út, cháu và Tiểu Bảo ăn cơm ở quán cơm dưới lầu rồi mới ngồi xe tới, vừa vặn chúng cháu tới, cô đi cơm đi!”

Chu Phương ừ một tiếng vào căngtin ăn cơm.

Bà nội thấy cháu trai cháu gái đến thăm bà cảm động nói không ra lời, cứ cầm tay Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo không buông.

Chu Tiểu Vân thấy sắc mặt bà không tốt trong lòng thầm lo lắng, xem ra bệnh của bà không nhẹ! Qua hai ngày ngắn ngủi bà nội đã gầy đi thấy rõ.

Chu Quốc Cường và Chu Quốc Phú đến đúng lúc Chu Tiểu Vân cùng Tiểu Bảo chuẩn bị đi, Chu Quốc Cường thấy con mình có lòng như vậy cũng được an ủi, nhưng vẫn cường điệu: “Hai đứa an tâm đến trường đi, chuyện ở đây có người lớn ở không cần các con bận tâm.”

Gom xong tiền phẫu thuật, được sắp xếp mổ vào hai ngày sau. Nghe nói bác sĩ phụ trách ca phẫu thuật này là bác sĩ trưởng khoa nội nổi tiếng nhất bệnh viện huyện, có nhiều kinh nghiệm.

Chu Quốc Dân chạy tiền, móc nối không ít quan hệ mới tìm cho bà nội bác sĩ tốt nhất. Phẫu thuật là chuyện lớn như vậy đương nhiên muốn tìm bác sĩ có kỹ thuật tốt mới khiến người nhà yên tâm.

Chu Quốc Cường lén hỏi Chu Quốc Dân: “Quốc Dân, chú xem chúng ta có nên đưa phong bì cho vị bác sĩ này không?”

Năm kia ba Thạch Vĩnh Niên cùng thôn cũng mổ, nghe chú ấy nói đưa phong bì cho bác sĩ mổ là luật bất thành văn ở bệnh viện.

Chu Quốc Dân lập tức nhìn Chu Quốc Cường với cặp mắt khác xưa, nghĩ thầm mấy năm nay anh Hai hiểu rất rõ đạo lí đối nhân xử thế, có cùng suy nghĩ với mình.

Về chuyện này đương nhiên bốn anh em phải ngồi xuống thương lượng, đưa bao nhiêu? Đưa như thế nào? Đều là vấn đề. Trong phòng bệnh bên cạnh bà nội không thể không có người, để Ngô Hữu Đức ở đó, mấy anh em lại đứng ở hành lang bàn việc này.

Chu Quốc Phú hiển nhiên không nghĩ đến vấn đề này, trong lúc nhất thời hơi ngẩn ra. Nhưng đương nhiên ông không phản đối. Thẩm Hoa Phượng đi cùng có chút không vui, nghĩ thầm đây chẳng phải là lại bắt các nhà bỏ tiền à?

Triệu Ngọc Trân cũng có ý kiến vì nhà mình bỏ tiền nhiều nhất, tối hôm qua Chu Quốc Cường về nhà đã nói với bà việc này nhưng bà cũng không vui. Tuy nói là nhà mình tạm thời chi ra, sau này các nhà tính sổ chia đều, nhưng ai biết “sau này” là lúc nào! Trong nhà xây nhà lầu xong đã chi đi hơn nửa số tiền tiết kiệm, điều này sao khiến Triệu Ngọc Trân thoải mái được!

Hiện giờ vừa nghe nói lại phải bỏ tiền đưa phong bì gì gì đó cho bác sĩ, Triệu Ngọc Trân và Thẩm Hoa Phượng giống nhau đều không lên tiếng .

Đối với chuyện này, Tống Minh Lệ lại có chút tán thành, còn khai thông tư tưởng cho chị dâu cả, chị dâu thứ: “Ở bệnh viện bác sĩ phụ trách ca mổ nhận phong bì của bệnh nhân là lệ cũ, ca phẫu thuật lớn như vậy đương nhiên hi vọng người ta có thể làm việc tận tâm một chút. Chỉ cần lúc làm phẫu thuật có thể cố hết sức phụ trách, tốn chút tiền cũng đáng.”

Thẩm Hoa Phượng cười hơi mất tự nhiên: “Nghe em nói kìa, việc này các chị sao có thể không đồng ý. Chỉ cần tốt cho mẹ, tốn chút tiền các chị cũng không nói gì.” Lúc này Triệu Ngọc Trân không thể không bày tỏ thái độ, vội vã phụ hoạ nói mấy câu.

Chu Quốc Dân cảm thấy vẫn là vợ mình khai sáng nhất, hiểu đạo lý nhất, nhìn xa trông rộng, trên mặt cũng có ánh sáng.

Chu Phương đưa ra vấn đề mọi người quan tâm nhất: “Thế ta đưa bao nhiêu thì ổn?”

Chu Quốc Dân do dự một lúc, nói: “Em đây cũng chỉ nghe nhà người ta nhắc đến, hình như căn cứ vào phí phẫu thuật nhiều hay ít mà đưa phong bì cũng khác. Em đánh giá như tình trạng của mẹ, ít cũng phải đưa hai nghìn nguyên mới có khả năng ra tay!”

Tống Minh Lệ có chút ngạc nhiên, số tiền này hình như quá nhiều. Càng chưa cần nói chưa thấy qua mấy trường hợp này như Thẩm Hoa Phượng và Triệu Ngọc Trân. Trong lúc nhất thời bàn luận sôi nổi.

Chu Quốc Phú nhướng mày: “Anh nói này chú Tam, số tiền này có phải nhiều quá không? Anh thấy, đưa mấy trăm nguyên là hợp lý.” Lúc ấy, tiền lương công chức, viên chức bình thường mới có mấy trăm thôi. Miệng Chu Quốc Dân nói ra hai nghìn làm mọi người đều kinh hãi.

Chu Quốc Cường cũng gật đầu: “Đúng vậy, phong bì chỉ thể hiện tấm lòng. Chúng ta đã nộp nhiều phí phẫu thuật. Anh thấy, theo ý đại ca, đưa tám trăm nguyên đi! Vừa coi được lại dễ nghe, mỗi nhà hai trăm nguyên cũng không nhiều.”

Chu Quốc Dân bị các anh trai oán giận một trận cũng rất vô tội, trước đây anh chưa từng đưa phong bì, chỉ nghe người ta nói tiêu chuẩn đưa tiền như thế thấy không sai nên mới kể, ai nghĩ đến sẽ rước lấy đến nhiều ý kiến như vậy.

Người đi đưa phong bì ngoài Chu Quốc Dân thì còn ai, anh quanh co lòng vòng cuối cùng cũng có thể móc nối được ít quan hệ với bác sĩ phụ trách kíp mổ. Tìm một người trung gian làm việc này thỏa đáng, trái tim mới để xuống.