Cường Đại Chiến Y

Chương 470: Ba mươi năm trước đã giải được



Giang Vô Song vừa nói như vậy Giang Cung Tuấn đã hiểu rõ.

Tâm pháp trên Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ không phải cho một người tu luyện, một người tu luyện sẽ xảy ra vấn đề.

Đây là tâm pháp cho hai người cùng tu luyện.

Cần hai người phối hợp mới có thể tu luyện.

“Chẳng qua…”

Trên mặt Giang Vô Song hiện lên vẻ ngưng trọng nói: “Âm Dương giao hòa, Âm Dương tương hỗ, như vậy mới có thể tu luyện, có nghĩa cần hai loại chân khí khác nhau. Trong cơ thể Đan Thiến thực sự có lực lượng chí âm chí hàn trong thiên hạ, nếu như Thiến Thiến có thể hấp thu hàn khí trong cơ thể, thực sự thỏa mãn điều kiện. Tuy nhiên chúng ta vẫn thiếu chân khí chí dương chí cương”

Cô ta nhìn Giang Cung Tuấn hỏi: “Anh Giang, chân khí của anh là dạng gì?”

“Anh, anh cũng không biết”

Giang Cung Tuấn cũng không hiểu chân khí của mình là dạng gì.

“Đến đây, để em cảm thụ thử một chút” Giang Vô Song nói.

Giang Cung Tuấn hỏi: “Cảm thụ kiểu gì?”

Giang Vô Song nói: “Anh đưa tay thôi động chân khí là được.”

Giang Cung Tuấn nghe theo.

Trong lúc anh vươn tay, Giang Vô Song cũng vươn tay ra dán lên lòng bàn tay anh.

Giang Cung Tuấn thôi động chân khí, chân khí theo kinh mạch lưu động toàn thân, tụ vào trong lòng bàn tay.

Mà Giang Vô Song lại đang cảm ứng chân khí của Giang Cung Tuấn.

Chân khí của Giang Cung Tuấn rất mạnh, rất bá đạo.

Nhưng bởi vì anh hấp thu luyện hóa hàn khí, trong chân khí của anh ẩn chứa một tia lực lượng âm nhu. Đây vốn không thể tính là chân khí chí dương chí cương. Luồng chân khí này không cách nào tương hỗ với hàn khí trong cơ thể Đan Thiến, hình thành Âm Dương giao hòa.

Như vậy nếu anh tu luyện tâm pháp nội gia được ghi lại trong Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ sẽ xuất hiện vấn đề.

Cảm ứng được thuộc tính chân khí trong cơ thể Giang Cung Tuấn, cô ta mở miệng nói: “Được rồi: Giang Cung Tuấn thu công, hỏi: “Thế nào?”

Giang Vô Song nói: “Không được, chân khí của ngươi quá âm nhu, không phải chân khí chí dương chí cương, không cách nào tương hỗ với chân khí trong cơ thể Đan Thiến. Anh không cách nào tu luyện tâm pháp này”

“Thực sự cần hai loại chân khí bất đồng mới có thể luyện sao?” Giang Cung Tuấn cũng không hiểu hỏi thăm.

“Đúng vậy, đây là điểm mấu chốt” Giang Vô Song gật đầu.

Cô ta lâm vào trầm tư.

Phải mấy giây sau cô ta mới lên tiếng: “Trong sách cổ của gia tộc em có từng thấy ghi chép, có một loại dị quả tên Hỏa Bồ Đề. Loại quả này thường sinh trên miệng núi lửa. Nếu có thể nhận được nó, ăn vào, có thể chuyển đổi chân khí của bản thân thành chân khí chí dương chí cương.”

Hỏa Bồ Đề?

Giang Cung Tuấn sửng sốt.

Đây là thứ gì vậy, ngay cả nghe anh cũng chưa từng nghe qua.

“Vì tu luyện tâm pháp Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ mà đi tìm thứ Hỏa Bồ Đề hư vô mờ mịt này, có vẻ không có lợi lắm. Vẫn nên tu luyện dựa theo tâm pháp hiện tại của anh thì hơn. Tu luyện tâm pháp của anh chưa chắc đã kém hơn tâm pháp được ghi trong Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ: Giang Cung Tuấn mở miệng nói. Anh vẫn rất có lòng tin với Y Kinh, với tám mươi mốt kim nghịch thiên.

Giang Vô Song nói: “Cũng chưa chắc đã cần yêu cầu như vậy mới có thể tu luyện. Thế này đi, anh cứ để Đan Thiến luyện trước, hấp thu hàn khí trong cơ thể. Sau khi luyện ra chân khí hai người lại thử xem sao, xem xem có thể đi thông hay không”

Đan Thiến bày ra vẻ mặt hướng tới.

Trong khoảng thời gian này, cô ta đã hiểu được rất nhiều, đã biết về người luyện võ.

Biết người luyện võ đều là cường giả, đến vô ảnh đi vô tung.

“Đan Thiến, để tôi chỉ điểm cho cô một thời gian ngắn trước.” Cô ta nhìn Đan Thiến.

“Ừm, ừm” Đan Thiến gật gật cái đầu nhỏ.

Giang Cung Tuấn cũng đứng lên đi xuống giường, nói: “Cô mặc quần áo trước, tôi xuống lầu đã”

Nói xong anh xoay người đi ra khỏi phòng, xuống lầu.

Cùng lúc đó.

Trong Đại Lan, trên một đỉnh núi vắng lặng.

Hai bóng người xuất hiện ở nơi này.

Đây là một già một trẻ.

Già là một lão già mặc đồ trắng rộng lớn, đầu định, tóc bạc.

Cô gái là một thiếu nữ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, thân mặc đồ đen, có mái tóc dài màu đen.

“Ông nội, ông muốn dẫn cháu tới nơi này làm gi”

Cô gái hỏi.

Ông lão nhìn đỉnh núi phía trước.

Đây là một ngọn núi trụi lủi, đỉnh núi còn có khói bốc lên.

Ông ta chỉ về ngọn núi đẳng trước nói: “Đây là một miệng núi lửa, thường xuyên phun dung nham, ông tới nơi này vì tìm kiếm một loại trái cây kỳ dị”

Hai người này là Giang Thời và Đường Sở Vi.

Đường Sở Vi đã biết nơi này là một ngọn núi lửa, bởi vì vừa tới gần cô đã cảm thấy nóng bức.

Cho dù hiện tại đã vào đầu mùa đông, khí trời tương đối lạnh lẽo, nhưng nơi này vẫn rất nóng bức. Trên mặt cô đã túa đầy mồ hôi.

Cô không khỏi hỏi: “Tìm trái cây làm gì?”

Giang Thời nói: “Loại trái này tên Hỏa Bồ Đề, chỉ có thể sống ở nơi gần miệng núi lửa. Trong trái này ẩn chứa năng lượng cực kỳ nóng bỏng, người bình thường ăn vào cơ thể sẽ bị đốt cháy, không bao lâu sẽ tử vong. Nhưng nếu người luyện võ ăn nó có thể chuyển đổi chân khí thành chân khí chí dương chí cương.”

“Không đi nổi”

Đường Sở Vi ngừng lại, cũng không chú ý tới hình tượng mà đặt mông ngồi trên tảng đá dưới đất, đưa tay quạt trên mặt.

Giang Thời cũng dừng lại.

Ông ta nhìn Đường Sở Vi ngồi dưới đất, nói: “Tứ đại gia tộc trấn thủ tứ đại bảo đồ, trên mỗi một bản vẽ đều ghi lại công pháp tu luyện thần bí khó lường, mà tâm pháp được ghi lại trong Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ của nhà họ Giang cần hai người mới có thể tu luyện được, hơn nữa còn cần một nam một nữ. Nam cần chân khí chí dương chí cương, nữ cần chân khí chí âm chí hàn, Âm Dương giao hòa mới có thể luyện thành. Hiện tại bên cạnh Giang Cung Tuấn đã có một người thể chất thiên sinh chí âm chí hàn, đây là điều kiện tu luyện tuyệt hảo. Nhưng chân khí của Giang Cung Tuấn lại không phải chí dương chí cương”

Nghe vậy, Đường Sở Vi liếc mắt nhìn Giang Thời, “Ông nội, ông đã phá giải được bí mật của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ?”

“Ha…”

Giang Thời cười nhẹ một tiếng nói: “Ba mươi năm trước đã phá giải được.”

“Vậy… vậy ông muốn anh Giang học nó sao?”

“Ừm!”

Giang Thời gật đầu nói: “Ông tới nơi này vì tìm kiếm Hỏa Bồ Đề. Nếu có thể tìm được, cháu mang theo Hỏa Bồ Đề quay về thành phố Tử Đằng tìm Giang Cung Tuấn”

Đường Sở Vi suy nghĩ một chút hỏi: “Ông à, ông đã trộm tranh của nhà họ Cửu còn có tranh của nhà họ Thạch, chẳng lẽ ông đã hóa giải được bí mật trong hai bức tranh này?”

Giang Thời không trả lời.

Mà nhìn dãy núi phía trước nói khẽ: “Bốn bức tranh đã thu được hai, tranh của nhà họ Giang ông đã sớm khắc trong tâm khảm, có hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì. Chỉ là tranh nhà họ Long muốn có được lại hơi khó khăn”

Trên mặt Giang Thời hiện lên vẻ ngưng trọng.

Tuy nhà họ Long không phải gia tộc đứng đầu trong tứ đại tộc, nhưng là gia tộc thần bí nhất trong tứ đại tộc.

Trong Đại Lan, nhà họ Long có mấy cứ điểm.

Giang Thời bôn ba vài chục năm vẫn chưa biết rõ tới cùng tranh của nhà họ Long được cất ở cứ điểm nào.

Hơn nữa thực lực của ông tổ nhà họ Long.

Ngay cả ông ta cũng phải kiêng kị.

Giao thủ chính diện có lẽ ông ta không có phần thắng.

“Đi thôi.”

Giang Thời kéo Đường Sở Vi đang ngồi dưới đất dậy, thân thể vừa nhảy lên đã nhảy tới giữa không trung. Chỉ nháy mắt ông ta đã xuất hiện từ vị trí cách đó hơn mười mét. Nhảy mấy cái đã qua trăm mét.

Rất nhanh bọn họ đã đi tới giữa sườn núi.

Nơi đây quá nóng bức, Đường Sở Vi vốn không thể chịu nổi, đầu túa đầy mồ hôi. Cô vội vàng nói: “Ông nội, nóng quá, cháu không chịu nổi: “Vậy cháu chờ ở đây, ông tới tìm một phen”

Giang Thời thấy Đường Sở Vi đã bị nóng tới đầu túa đầy mồ hôi, cũng không ép cô mà buông Đường Sở Vi xuống, dặn dò: “Cháu đứng yên ở đây đợi, đừng đi lung tung.”

“Vâng Đường Sở Vi gật đầu.

Giang Thời lại tiếp tục chạy lên đỉnh núi.