Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 211: Thanh Liên bất tịnh




Diệt Thiên khẽ vỗ vỗ tay, vài bóng người từ trong bóng tối loé lên túm lấy vai Tây Sa Thương Hải, sau một khắc, tất cả đều biến mất vào bóng tối, không nhìn thấy Tây Sa Thương Hải nữa, Hoàng Phủ Thiên Niên nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: “Diệt Thiên, cứ cho là huỷ đi thế gian này, nô dịch chiếm hữu phàm nhân, thì đối với ngươi mà nói có chỗ nào tốt cơ chứ?”
Diệt Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, hai tay lại một lần nữa chắp ra phía sau, trầm giọng nói: “Chẳng qua chỉ là để vui vẻ chút mà thôi.” Người trên thế gian này sống hay chết thì có quan hệ gì với hắn đâu?
Nghe Diệt Thiên đáp vậy, Luân Hồi Tử Liên không khỏi ngửa đầu cười ầm lên, trong tiếng cười tràn ngập bất đắc dĩ cùng trào phúng, nam nhân lạnh lùng nói: “Diệt Thiên à Diệt Thiên, những lời này của ngươi nói thật ung dung dễ dàng, có biết rằng để ngươi vui vẻ một chút, thế gian này đã phải chảy xuống máu và nước mắt của biết bao nhiêu người không, hôm nay ngươi cũng là người có tâm, ngươi cũng đã từng trải qua tình cảm đau buồn vui sướng, sao lại có thể độc ác quyết tuyệt làm ra chuyện thiên địa bất dung như vậy!”
“Tâm sao?” Trong lời nói lộ ra vài tia khinh thường và chế giễu, Diệt Thiên thở dài nói: “Tâm của ta sớm đã chết rồi, cười của người khác, đau của người khác, ta không cảm giác được tí xíu nào.”
“Đừng có lại lấy mấy tiêu chuẩn đạo đức của đám người ngu muội các ngươi trói buộc ta, cũng chỉ phí công mà thôi, cần phải nhận rõ quan hệ giữa ngươi với ta lúc này sớm đã không còn là ngang hàng ngang vế như năm đó nữa, bây giờ các ngươi chẳng qua chỉ là tù nhân của Diệt Thiên ta mà thôi.” Diệt Thiên đạm mạc nói.
“Diệt Thiên, đợi đến một ngày Hỗn Độn biến mất, Công Đức và Luân Hồi chết đi, Chí Thiện cũng không trở về, thế gian này không còn người nào có thể ngang hàng ngang vế với ngươi nữa, chỉ còn lưu lại tịch mịch và bi thương suốt một đời, phóng tầm mắt nhìn ra cũng chỉ có biển cát mênh mông, bóng tối vô tận.” Hoàng Phủ Thiên Niên nhắm mắt ngồi trên mặt đất tĩnh toạ, chậm rãi nói: “Đã không có ban ngày làm nền, đêm không còn là đêm, đã không có mặt trời rực rỡ, ánh trăng cũng sẽ bị màn đêm nuốt chửng, Diệt Thiên, lẽ nào ngươi chưa từng nghĩ tới ngày này sao?”
Khi tất cả mọi người rời đi, chỉ còn lại một mình Diệt Thiên ở trong thế giới này, chẳng nhẽ đây là kết quả mà Diệt Thiên mong muốn sao?
Cái gọi là chút vui vẻ này, liệu có thể vui được bao lâu đây?
Hoàng Phủ Thiên Niên muốn mượn cái này để thuyết phục Diệt Thiên, nhưng nếu Diệt Thiên có thể dễ dàng bị vài ba câu của hắn thuyết phục, vậy đã không ngày hôm nay.
Diệt Thiên phớt lờ đi, cười: “Phượng hoàng niết bàn sống lại, vạn vật luân hồi chuyển thế, từ trong tử vong đạt đến sự tái sinh, không có diệt vong, thì sao có tân sinh?”
Trường tụ vung lên, Diệt Thiên nói: “Nhị vị hảo hữu cứ từ từ nghỉ ngơi đi, đợi ta xử trí xong tên Hỗn Độn Thanh Liên kia, đương nhiên sẽ lại qua đây bắt chuyện với nhị vị, thỉnh.”
Lời vừa dứt, ma đầu liền rời khỏi mật thất.
Xoay người ngoảnh lại thấy Tây Sa Thương Hải bị phong bế võ công, Diệt Thiên khẽ nhếch khoé miệng, chầm chậm đi tới bên cạnh nam tử, nói: “Ta sẽ phế hết đi căn cơ một đời của ngươi, tới địa ngục, là sinh là tử hay là sống, tất cả phải chờ xem tạo hoá của ngươi, nhưng ngươi cứ yên tâm, chỉ cần ngươi ở đó bình yên vượt qua được một nghìn năm, một nghìn năm sau phong ấn sẽ tự mở, đến lúc đó ngươi có thể đi ra.”
Diệt Thiên vừa nói xong, Tây Sa Thương Hải liền cảm thấy ấn đường của mình đau đớn như bị kim châm đâm vào, thoáng cái trước mắt trở nên tối sầm, bên tai như có vô số con ong mật vo ve kêu gì đó cũng không nghe rõ, nhìn không thấy, chuyện xảy ra tiếp theo, cũng không còn biết gì nữa.
Không biết có phải Diệt Thiên thực sự ném y vào địa ngục làm nô lệ cho một đám ác ma chẳng rõ tên hay không, cũng không biết có phải thực sự muốn y nghỉ ngơi ở đấy tròn một nghìn năm hay không, càng không biết lúc y sống sót trở lại thế gian này, những người lúc trước có còn ở đó nữa hay không, Lâm Cửu liệu có tha thứ cho y…
….
….
U Minh Hắc Liên đáng ghét, lần này là ta tự nguyện chấp nhận hình phạt xuống địa ngục, nhưng cũng không có nghĩa ta nguyện ý nghe an bài của ngươi chờ bị một đám quỷ quái thấp kém đùa bỡn, không phải là một nghìn năm sao? Đợi một nghìn năm sau, Tây Sa Thương Hải ta sẽ còn sống trở lại nhân gian!
Thế giới tối tăm khôn cùng không một màu xanh, trên đất đai khô nứt chỉ có nham thạch nóng chảy như “nước sông” chảy xuôi, trong bầu không khí oi bức phảng phất như tuỳ thời đều sẽ bùng cháy, tảng đá màu đỏ sậm như nhiễm máu tươi rải rác khắp đại địa, ghập ghềnh, lớn nhỏ không đồng nhất, đây là địa ngục.
Trong mắt Tây Sa Thương Hải lại càng giống như một bãi tha ma, khu ổ chuột.
“Bên này không có, mới chỉ trong chốc lát như vậy mà gia hoả kia đã chạy đi đâu rồi? Nhanh nhanh tìm cho ta, tìm được để mọi người tuỳ tiện chơi một chút, nghe nói người này đường đường chính là Cửu Thiên Thần Liên, có thể chơi Cửu Thiên Thần Liên sẽ sảng bao nhiêu a! Ha ha ha…mau mau mau, tên kia không có pháp lực, mau tìm ra y!”
Cách đó không xa có mấy nam nhân cường tráng tướng mạo kì lạ cầm trường thương trong tay lục khắp nơi tìm kiếm chỗ Tây Sa Thương Hải rơi xuống, thân thể của mấy người này ngang con người, nhưng đầu lại rất giống động vật, có tên giống mặt ngựa, có tên giống sư tử, người vừa nói kia chính là một tên đầu sư tử mình người.
Trốn sau một khối nham thạch lớn, Tây Sa Thương Hải âm thầm cắn răng, nếu như có một phần vạn pháp lực lúc trước y cũng sẽ không bị mấy tên tiểu tập toái địa ngục này truy chạy khắp nơi, đám tiểu tạp hoá này còn muốn chơi y quả thực là muốn tìm cái chết, nhưng với tình huống hiện tại, tình cảnh của Tây Sa Thương Hải trái lại vô cùng gay go.
Trong địa ngục không có rừng cây um tùm để cho y ấn núp, cứ trốn mãi phía sau nham thạch cũng không phải là biện pháp hay, sớm muộn gì cũng sẽ bị đám nửa người nửa thú kia phát hiện.
Nhưng mà không chạy, thì y còn có thể đi đâu chứ?
Âm thấm siết chặt nắm tay, trong đầu tính toán cự ly giữa nửa người nửa thú với viên nham thạch y đang dựa, Tây Sa Thương Hải đột nhiên đứng dậy như một mũi tên cấp tốc lao về phía đống loạn thạch.
Phía sau vang lên tiếng bước chân đuổi theo, Tây Sa Thương Hải dựa vào thân hình linh hoạt như con thoi vẫn giữ một khoảng cách nhất định với đám nửa người nửa thú.
“Phi! Xem ngươi còn chạy đi đâu!” Xoay trưởng thương trong tay, sư tử thú nhân hét lớn một tiếng ném trường thương về hướng Tây Sa Thương Hải, trường thương xẹt qua không trung như ngôi sao băng hung ác tàn nhẫn bắn về phía Tây Sa Thương Hải, người nọ tuy rằng tránh được trường thương, nhưng bị khí thế của trường thương gây thương tích, chân trái lập tức nhiều thêm một vết máu thật dài, tốc độ chạy trốn do vậy mà khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Cự li vốn đã kẽo giãn lập tức bị thu hẹp lại, Tây Sa Thương Hải thầm mắng một tiếng, chân trái từng cơn co rút đau đớn, nếu bị đám súc sinh kia làm nhục, y tình nguyện chết là được, nhưng y cũng có thể tưởng tượng đến cảnh dù cho y chết, đám súc sinh đó cũng sẽ không bỏ qua cho thân thể y, thực sự mới nghĩ đã thấy buồn nôn.
“Oanh ——”
Cát bụi tung mù, Tây Sa Thương Hải lập tức bị một con báo chạy nhanh nhất trong đám thú nhân đánh ngã trên mặt đất, nam nhân bị đau còn chưa kịp phản kháng liền thấy sau lưng bỏng rát đâu đớn, móng vuốt sắc bén xé rách xiêm y xủa Tây Sa Thương Hải, cũng gây thương tích luôn trên lưng nam nhân, mấy vết máu thình lình hiển hiện.
Lúc Báo nhân nhanh chóng muốn phát tiết thú tính đang chuẩn bị hưởng dụng “tiệc lớn”, sư nhân đầu lĩnh thoáng cái một cước đá văng báo nhân, quát: “Lão tử còn chưa ngoạn, ngươi con mẹ nó cướp cái gì mà cướp!”
Lau nước dãi, cúi đầu nhìn thân thể cường tráng rắn chắc màu tiểu mạch bên dưới lớp y phục nát bấy, sư nhân lập tức cảm thấy tiểu phúc trướng đến phát đau, hắn gầm to với đám người: “Đừng tranh, chờ lão tử ngoạn xong liền đến phần các ngươi, từng người từng người tới, còn sợ gia hoả này chạy hay sao?”
“Đi mụ ngươi ấy!” Cố chịu đau lật người, Tây Sa Thương Hải trực tiếp một cước đá mạnh vào địa phương nào đó của sư nhân, người nọ “ôi” một tiếng bưng chỗ đau của mình, Tây Sa Thương Hải muốn nhân cơ hội chạy trốn, rồi lại bị sư nhân tức giận đánh một quyền vào lưng, nam nhân lập tức phun một ngụm máu tươi ra.
“Đại ca, đừng đánh hỏng a! Đánh hỏng rồi thì còn chơi thế nào a!” Mấy thú nhân ở bên cạnh nhao nhao lên.
“Yên tâm, không hỏng được! Cư nhiên dám đá lão tử, lão tử sẽ khiến cho tên thần liên cao cao tại thượng nhà ngươi hiểu thế nào là lẳng lơ hơn cả tiện hoá ở kĩ viện!” Nuốt ngụm nước miếng, sư nhân trực tiếp từ phía sau xé rách y phục Tây Sa Thương Hải, tấm lưng nhuốm máu trong bầu không khí oi bức bao trùm một tầng mồ hôi mỏng nhàn nhạt, đặc biệt còn có mùi hương thanh liên thoang thoảng kích thích từng thú nhân bên cạnh.
“Thật thơm a, cô nương trong kĩ viện còn không thơm bằng nam nhân này…”. (ĐTC: dưới địa ngục mà cũng có cả kỹ viện nữa à *.*)
“Nhìn cái eo rắn chắc kìa, đợi lát nữa đong đưa thì hăng hái nhiều lắm a!”
Sư nhân áp lên Tây Sa Thương Hải, cúi người vươn đầu lưỡi tham lam liếm lưng nam nhân, vị máu vào miệng trộn lẫn với thanh ngọt nhàn nhạt, như thuốc kích thích càng khiến người ta chìm đắm.
Cảm nhận được thứ dơ bẩn đang đặt trên người mình, Tây Sa Thương Hải cảm thấy muốn nôn, ngay lúc y nghĩ cần trốn thoát thế nào, thì trọng lượng trên người đột nhiên biến mất, bên tai vang lên tiếng kêu thảm thiết của thú nhân, một ít dịch thể ấm áp rơi vào tay y, có thể nhận ra, đó là máu của thú nhân.
Đây là chuyện gì vậy?
Tây Sa Thương Hải theo bản năng cảm giác được một thứ gì đó còn đáng sợ hơn cả thú nhân xuất hiện, thứ này tuy rằng giết thú nhân, nhưng Tây Sa Thương Hải cũng không cho rằng thứ tới là thiện.
“Mùi vị này thật là thơm,có điều trên người hơi bẩn.” Thanh âm nam tử mang theo vài phần vui đùa, thanh âm này ở địa ngục đã được cho là vô cùng dễ nghe rồi.
Tây Sa Thương Hải đột nhiên cảm thấy thân thể bị người nâng lên, ngẩng đầu, đập vào mắt chính là một người tướng mạo vô cùng tuấn mỹ, thậm chí còn mang theo vào phần tà mị, nhưng lại là —— tiểu hài tử?
Tiểu hài tử trước mặt mới chỉ cao đến mũi Tây Sa Thương Hải mà thôi, thoạt nhìn bộ dáng mới chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, thế nhưng trong đôi mắt đỏ như máu lại lộ ra tàn nhẫn và lạnh lùng, hơn nữa tiểu hài tử này lại còn có thể một tay xốc một đại nam nhân như y lên.
“Yêu, bộ dạng không tồi.” Thanh niên tà mị lộ ra nụ cười xán lạn với Tây Sa Thương Hải, hàm răng tuyết trắng trong bóng đêm vô cùng rõ ràng, thanh niên doạ người này liền trực tiếp duỗi tay vói vào trong y phục Tây Sa Thương Hải cỗ sức véo vào ngực nam nhân một cái, suồng sã chơi đùa.
“Buông ra ——” Nhướn mày, Tây Sa Thương Hải hét lớn một tiếng.
Thanh niên hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Tính khí còn rất lớn nha, không tồi không tồi, nhưng mà từ giờ trở đi ngươi chính là nô lệ của Hoả Nham ta, làm một nô lệ mà dám đối với chủ nhân như thế quả thực không được, không sao, chủ nhân như ta sẽ dạy dỗ ngươi chu đáo.”
Vừa dứt lời, Hoả Nham liền thả lỏng tay đang nắm Tây Sa Thương Hải, người nọ mất đi chống đỡ liền chật vật ngã xuống mặt đất.
“Hỗn đản, ngươi làm cái gì!” Tây Sa Thương Hải hét lớn, tay chân hắn không biết đã bị thiếu niên này làm phép gì mà lại không thể nhúc nhích, càng không xong chính là thiếu niên trước mặt lại xé rách y phục của y, thân thể cường tráng màu tiểu mạch của Tây Sa Thương Hải như ẩn như hiện dưới lớp y phục sắp biến thành vải vụn.
Đầu lưỡi màu đỏ tươi của thiếu niên liếm liếm môi, sau đó vươn tay nhéo nhéo ngực Tây Sa Thương Hải: “Chủ nhân đói bụng, nô lệ đương nhiên phải quỳ rạp trên mặt đất uy chủ nhân ta đây ăn no rồi.”
Tây Sa Thương Hải còn chưa kịp mắng chửi người đã bị thiếu niên lật người qua, khố tử bị người kéo đến tận mắt cá chân, sau một khắc, một trận nóng bỏng cường ngạng đâm vào, đau đớn thiếu chút nữa khiến Tây Sa Thương Hải hôn mê bất tỉnh.
Y đường đường là Cửu Thiên Thần Liên, đường đường là Hỗn Độn Thanh Liên, vậy mà lại bị một tên thiếu niên miệng còn hôi sữa cường bạo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.