Đại Ma Vương

Chương 561: Cường hóa



- Hàn Thạc tiên sinh thật là một nhân vật đáng sợ! - Berde vừa tới, cười khổ nhìn hắn, rồi quay sang nói với Cinia bên cạnh.
- Leviathan đại nhân, không phải nói loại lực lượng này sẽ xâm thực linh hồn sao? Sao Hàn Thạc tiên sinh chẳng hề sao cả thế, dường như còn có vẻ rất hưởng thụ nữa? - Cinia cũng khiếp sợ đánh giá Hàn Thạc, không rõ hắn sao lại có thể làm được như vậy.
Leviathan và Manticore liếc mắt, rồi giật mình kinh dị. Một lát sau, Leviathan cười khổ nói với Manticore:
- Xem ra, hắn căn bản chẳng hề sợ sức mạnh xâm thực linh hồn này.
Khẽ gật đầu, Manticore trả lời:
- Ừm, chúng ta hãy đợi trong chốc lát.
Ở giữa đám người, Ma Anh toàn lực tung hoành, những lực lượng nguyên tố tràn ngập chung quanh chịu sự dẫn dắt của Hàn Thạc đua nhau chảy vào trong cơ thể hắn. Được Ma Anh chuyển hóa, hình thành Ma Nguyên lực, rồi ôn nhuận cuộn chảy khắp thân thể Hàn Thạc.
Hàn Thạc lúc này tâm cảnh vững vàng, ma công đang bên bờ đột phá, đã nhiều ngày vì không đủ Ma Nguyên lực mà cảm thấy rất khổi sở, không ngờ lúc này mới vừa mới tiến vào Thâm Uyên, còn chưa hiểu rõ những bí mật của Thâm Uyên, đã gặp hạnh vận thu được lực lượng miễn phí này.
Những dòng chảy Ma Nguyên lực chảy vào những tế bào và xương cốt, theo một loại phương thức huyền ảo, từng chút một cường hóa thân thể Hàn Thạc. Mỗi một lần đột phá, đầu tiên là thân thể lại được cường hóa dị biến. Lần này cũng không ngoại lệ. Trong sự lưu động của Ma Nguyên lực, Hàn Thạc có thể cảm nhận được thân thể mình trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Bên trong Thâm Uyên như không có khái niệm thời gian, cũng không biết đã qua bao lâu, Hàn Thạc phát hiện rốt cuộc không có lấy một chút lực lượng hội tụ chung quanh thân thể nữa.
Lực lượng chung quanh Thâm Uyên mặc dù có tới mấy trăm luồng, nhưng không phải tất cả các luồng đều quá cường đại, Ma Anh gạt bỏ những luồng lực lượng này đi, những lực lượng chính thức chuyển hóa thành Ma Nguyên lực mà hắn hấp thu cũng chỉ có một phần mười. Cảnh giới Cửu Biến lại yêu cầu một lực lượng khổng lồ, thân thể Hàn Thạc còn chưa tái tạo được một nửa, đã cảm giác thấy lực lượng không đủ, không thể không ngừng lại.
"Xem ra lực lượng này mặc dù có tới mấy trăm luồng, nhưng cũng không đủ tái tạo thân thể mình" - Hàn Thạc thầm nghĩ, đành phải bất lực ngừng lại.
Hít sâu một hơi, Hàn Thạc nhìn đám người Manticore Leviathan nhàm chán đợi mình, mỉm cười nói:
- Xin lỗi. Để hai vị đợi lâu, chúng ta hiện còn cách bao xa?
- Tốt thôi, tốt thôi!
Leviathan rất thân thiện, phất phất tay, trong mắt điện quang sáng rực, nhìn Hàn Thạc chăm chăm nói:
- Hàn Thạc tiên sinh, những lực lượng hội tụ chung quanh cơ thể ngươi đã bị ngươi hấp thu hết à?
Nghe hắn hỏi thế, Manticore cũng đưa ánh mắt căng thẳng nhìn Hàn Thạc chăm chú, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú về vấn đề này. Hai người này từ khi hắn bắt đầu hấp thu sức mạnh, vẫn một mạch nhìn chằm chằm hắn, nhìn thấy rõ ràng những biến hóa xung quanh thân thể Hàn Thạc, hắn có muốn giấu giếm cũng không thể được.
Mỉm cười khẽ gật đầu, Hàn Thạc trả lời:
- Ta tu luỵên vũ thuật đặc thù, không thuộc về một trong số mười hai hệ đại lực lượng, có đặc tính thôn phệ, hắc hắc, những lực lượng này dường như cũng có thể hấp thu được.
- Vũ thuật thần kỳ thật! - Leviathan vô cùng ngạc, nhìn Hàn Thạc thật sâu, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Nhìn chung quanh, Hàn Thạc phát hiện những luồng điện lóe lên một chút rồi biến mất. Đột nhiên giảm đi rất nhiều. Trong lòng hắn cũng hiểu được đó là vì một bộ phận là bị hắn hấp thu. Vì hấp thu lực lượng rất có lợi cho sự tiến bộ của ma công, Hàn Thạc cảm thấy vô cùng hứng thú với Thâm Uyên, mỉm cười hỏi:
- Hai vị, chúng ta bây giờ có thể tiếp tục đi tiếp chứ?
- Đương nhiên có thể, đi thôi.
Manticore vội vàng đáp lời. Nhìn nhìn phía trước, chợt nói:
- Nhanh lên một chút đi, chúng ta có vẻ chậm mất một thời gian khá lâu rồi.
Được Leviathan và Manticore mở đường, Hàn Thạc ở giữa, mười mấy Ác ma theo sau, tiếp tục đi tới. Chung quanh hào quang lóe lên cực nhanh, những viên đá cuốn mạnh trong cuồng phong, bay loạn khắp nơi.
Hai người Leviathan vừa chống đỡ những lực lượng cuồng loạn khác, vừa vô cùng cẩn thận né tránh những khối đá trôi nổi xung quanh, dần dần đi sâu vào trong Thâm Uyên. Qua một thời gian rất lâu, không phát sinh việc gì ngoài ý muốn.
Một dải đất hắc ám khôn cùng đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người. Đưa mắt nhìn quanh, cả khu vực đó giống như là một cái hồ xanh đen sâu không thấy đáy, tràn ngập hung hiểm không lường trước được.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, ở một nơi rất xa từ bên trong dải đất khôn cùng hắc ám truyền đến, đứng cách dải đất hắc ám khá xa, Manticore thần tình ngưng trọng, nói:
- Tiếng kêu thảm thiết bên trong dải đất hắc ám hẳn là của thủ hạ của hai Đại Ma Vương kia, muốn xâm nhập sâu vào Thâm Uyên, phải qua được cửa này. Càng xuống sâu, tầm mắt chúng ta sẽ chịu ảnh hưởng lớn, không ai là ngoại lệ cả. Trong khi các ngươi không nhìn thấy chung quanh, sẽ có những luồng khí lưu với lực công kích kinh khủng bắn tới. Giữa dòng khí lưu có lẽ còn có vài tảng đá, hoặc là những vũ khí của người đã chết trước kia, các ngươi phải vô cùng cẩn thận cho ta.
Không cần Manticore nhiều lời, kỳ thật các Ác ma này cũng sẽ vạn phần cẩn thận. Người có thể trở thành Ác ma đều có trí tuệ không thấp. Nhìn thấy hai vị Đại Ma Vương phía trước cẩn thận bước từng bước xâm nhập vào trong, khẳng định sự việc còn hung hiểm hơn trước kia. Hơn nữa bên kia còn có một tiếng kêu gào thảm thiết truyền đến, cũng biết được chỗ đó rất hung hiểm, không hoàn toàn có thể ngăn cản được.
Nói cách khác, từ chỗ này vào sâu phía trong, mọi người nhất định sẽ có người tử vong. Điểm này, cho dù Manticore và Leviathan không nói, mọi người cũng tự hiểu trong lòng.
- Đi thôi. - Thấy mọi người sắc mặt trầm trọng, Manticore hiểu được họ hẳn là đã biết sự thật, cũng không giải thích gì nhiều, vừa nói xong, khẽ gật đầu với Leviathan, rồi hai người nhảy vào trong.
- Berde Cinia, các ngươi và ta đi với nhau, mọi người chiếu cố cho nhau. - Hàn Thạc không vội vã lập tức đi vào, mỉm cười nhìn Berde và Cinia, thong thả nói.
- Cám ơn Hàn Thạc tiên sinh. - Hai vợ chồng Berde, Cinia tỏ vẻ rất vui mừng, cung kính hướng về phía Hàn Thạc vái một đại lễ.
Chiếu cố cho nhau? Họ chỉ với chút thực lực như vậy mà chiếu cố gì cho Hàn Thạc chứ? Trong lòng hai người tự nhiên hiểu được "chiếu cố" như hắn vừa nói, thực ra tất cả đều là do Hàn Thạc chiếu cố cho họ. Từ ánh mắt hâm mộ của một vài Ác ma bên cạnh, hai người cũng hiểu được mình may mắn biết bao nhiêu, thầm nghĩ mấy ngày vừa rồi ân cần hầu hạ Khiết Bích Nhi, quả nhiên cũng đạt được một vài hiệu quả.
Mỉm cười, Hàn Thạc cũng không nói gì nhiều, chỉ cần hai người không chết, khi còn ở lại Hắc Ngọc Ma Vương thành, vậy sau này cũng còn có giá trị lợi dụng.
Đợi cho tất cả Ác ma đều đi theo phía sau Leviathan, Manticore, dưới sự ra hiệu của Hàn Thạc, hai người Berde và Cinia nhảy xuống, rơi vào trong khu vực hắc ám khôn cùng. Thân ảnh vừa động, Hàn Thạc cả người như quỷ mị, đi theo ngay phía sau Berde và Cinia.
Vừa vào, Hàn Thạc phát hiện trong đó tựa hồ thuộc loại dải đất tuyệt đối tối tăm, không có lấy một chút ánh sáng nào. Đến cả hắn với mục lực thần kỳ cũng không thể nhìn rõ ràng tình trạng chung quanh, ở đây hào quang tựa hồ không thể truyền ra ngoài, cho dù có người muốn đốt lửa lên cũng vô dụng.
Nhưng đối với Hàn Thạc, thần thức của hắn còn lợi hại hơn cả mắt. Thần thức Hàn Thạc triển khai ra, nhất cử nhất động chung quanh toàn bộ đều được phản ảnh trong đầu hắn. Sau khi khí tức hai người Berde Cinia đã được Hàn Thạc xác định, căn bản không thoát khỏi sự theo dõi của hắn, đến cả Leviathan và Manticore xa xa, cũng nằm trong tầm kiểm soát của thần thức Hàn Thạc.
Theo như Manticore nói, nơi này đưa tay không thấy năm ngón, nhưng lại tiềm phục những hung hiểm đáng sợ. Những luồng khí lưu không có phương hướng cố định, dưới những luồng sức mạnh bí ẩn thúc đẩy, thổi vù vù chung quanh. Giữa những luồng khí lưu này, tràn ngập những vật bén nhọn, vô thanh vô tức xuyên qua bóng tối, cao thủ cấp bậc cố định, lực phòng ngự thân thể đã cực kỳ đáng sợ, nhưng có vẻ không chịu được những vật sắc bén này xuyên thấu.
Thâm Uyên là một địa phương kỳ dị, nhất là một khu vực như vậy. Bên tai Hàn Thạc có thể nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết, nhưng thần thức vừa triển khai, hắn đã phát hiện thanh âm này lại đến từ ở một khu vực phía dưới sâu không biết bao xa, ngược lại tiếng gào thét thống khổ ở gần trong gang tấc, lại nghe như tiếng muỗi kêu.
Ở địa phương này, tựa hồ thanh âm càng xa càng nghe rõ, thanh âm càng gần ngược lại càng nhỏ. Cũng vì thế, đối với những cao thủ vừa vào đây, lại càng thêm đáng sợ. Bởi vì khi khí lưu quét ngang qua người họ, họ căn bản không phát hiện được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Lại vài tiếng gào lớn vang lên chung quanh. Hàn Thạc nghe rất rõ, biết trong số Ác ma đang tiến tới, đã lần lượt có người gặp nạn. Một luồng khí lưu tốc độ cao xoay tít, vô thanh vô tức hướng về phía hai người Cinia, Berde, giữa luồng khí lưu có một vật thể bén nhọn hình trùy, một khi xuyên vào người của hai người kia, Hàn Thạc khẳng định họ tuyệt không thể may mắn thoát chết.
Hàn Thạc vẫn luôn quan sát hai người Berde Cinia, đột nhiên đưa tay, chụp vào vai Cinia, sau đó kéo mạnh, hai người Cinia và Berde chợt chìm xuống một chút, phương hướng hoàn toàn biến đổi, dễ dàng tránh được sự công kích của luồng khí lưu.
Thần thức bao trùm cả một khu vực rất lớn chung quanh, Hàn Thạc cứ rẽ trái rẽ phải rất nhanh, kéo hai người như một món đồ chơi, giúp hai người lánh được những hung hiểm trùng trùng. Mọi người vừa đạp xuống đất bằng phát hiện mình đã tới một sơn cốc đầy sương mù. Hai người Berde, Cinia váng đầu hoa mắt, nhìn chung quanh một vòng, đột nhiên phát hiện hơn ba mươi Ác ma đi cùng họ đã chết một phần ba khi qua chặng vừa rồi, những người còn lại xem ra vô cùng chật vật, đến cả hai đại nhân Manticore và Leviathan cũng tóc tai rối loạn, quần áo xộc xệch.
- Cám ơn Hàn Thạc tiên sinh. - Trong lòng hai người thở phào, đột nhiên hiểu được mình may mắn bao nhiêu, cung kính cảm tạ Hàn Thạc.
Đại Ma Vương
Quyển 5