Đại Ma Vương

Chương 895: Muốn báo thù cứ việc đến!



"Ha ha ha..." Portley ngửa mặt lên trời cười vang, rõ ràng không coi lời nói của Hàn Thạc ra gì.
- Ngươi phải biết rằng nơi này là Oán Linh thành, là địa bàn của ta. Hôm nay sẽ không có người nói giúp cho ngươi nữa đâu! - Portley chỉ vào Hàn Thạc, bộ dạng kiêu ngạo hung hăng, vênh váo tự đắc.
Batchelder gia tộc ở Oán Linh thành quyền thế ngập trời, Portley lại là tiểu thiếu gia được sủng ái của gia tộc, cộng thêm Hàn gia bây giờ đã xuống dốc, những điều này làm cho Portley có chỗ dựa nên chả sợ hãi gì. Hắn cho rằng cho dù có tiêu diệt Hàn Thạc ở Oán Linh thành, thì cũng sẽ không có ai nói gì.
- Thiếu gia, cái tên gia hoả cuồng vọng này căn bản không cần người ra tay, để cho chúng ta đối phó là được rồi! - Một gã Thượng vị thần đứng cạnh Portley tiến lên một bước, chủ động xin đi giết địch. Hắn tu luyện Đại Địa lực lượng, thực lực Thượng vị thần sơ kỳ, thân thể tráng kiện, xem ra rất vạm vỡ mạnh mẽ.
- Thiếu gia, hắn trốn không thoát đâu! - Một tên Thượng vị thần khác tu luyện Phong hệ lực lượng cũng đi ra từ phía sau Portley, hợp với gã tu luyện Đại Địa lực lượng kia một trái một phải hướng về Hàn Thạc. Chỉ chờ Portley đưa ra mệnh lệnh, sẽ lập tức xung phong lao đến đánh giết.
Ở Oán Linh thành, Portley không lo không tìm thấy người để dùng, bản thân là thành viên có tiềm lực nhất Batchelder gia tộc, tiền đồ tương lai của hắn không thể hạn lượng. Đám Thượng vị thần tinh mắt của Batchelder gia tộc kia sớm đã đối đãi với Portley như với tộc trưởng tương lai rồi, tự nhiên sẽ nhân cơ hội này để biểu hiện mình.
Mắt thấy hai thằng cha chỉ có thực lực Thượng vị thần sơ kỳ, mặt mũi lạnh lùng tiếp cận, Hàn Thạc thật sự cảm thấy dở khóc dở cười.
Lần trước khi Hàn Thạc giao thủ với Portley, Hàn Thạc chỉ có thực lực gần bằng gã. Nhưng trải qua nhiều năm, thực lực của hắn tăng tiến mạnh không ngừng. Ngay cả những tồn tại có thực lực Chủ thần như Salas, Vassis, hắn cũng không quá coi trọng, vậy mà hai tên Thượng vị thần sơ kì bây giờ lại muốn đến giết hắn nữa!
- Portley à Portley. Xem ra ngươi ở Tử Vong thần vực đã quá lâu rồi, căn bản không phân biệt được rõ tình thế nữa... - Hàn Thạc nhếch mép châm biếm, thầm nghĩ mình ở Ám Ảnh thành đã đánh với Ralph, hơn nữa còn đánh bại tên này. Nếu như Portley thực sự chú ý đến hắn, tất sẽ không thể không nắm rõ tình hình. Hắn chỉ mang theo hai tên Thượng vị thần tới chặn giết mình, việc đó khác gì đi chịu chết?
Thế nhưng lần này Hàn Thạc đã đoán sai, Portley không phải không biết những tin đồn đến từ Ám Ảnh thành, chỉ có điều hắn không tin mà thôi.
- Hắc hắc, ngươi nói sự kiện ngươi ở Ám Ảnh thành đánh bại Ralph chứ gì? Bryan à, cũng chỉ có những tên chưa thật sự giao thủ với ngươi, mới tin rằng ngươi có thể đánh bại Ralph! Ta rời khỏi Ám Ảnh thành mới chỉ vài năm, ngươi cho là ngươi có thể tiến bộ nhanh như vậy, đánh bại Ralph sao? Ha ha, đó chẳng qua là ngươi và Wallace hợp diễn một tuồng kịch thôi. Mục đích là cho ngươi giành được chức vị Thần vệ trưởng đội Năm, ngươi tưởng người khác không biết sao? - Rất rõ ràng, Portley căn bản không tin những tin đồn đến từ Ám Ảnh thành kia.
Hắn hiểu nhầm cũng là bình thường. Ở Chúng Thần đại lục, nếu như muốn từ Thượng vị thần sơ kỳ đột phá lên trung kỳ, cho dù là tư chất hơn người ít nhất cũng cần phải có thời gian trăm năm. Portley cảm thấy Hàn Thạc không thể đột phá nhanh như vậy cũng có lý do của hắn. Dưới cái nhìn của hắn, những tin đồn xuất phát từ Ám Ảnh thành chỉ là một trò hề do Wallace và Hàn Thạc chủ đạo mà thôi.
Hàn Thạc phát phì cười, lắc đầu không nói thêm gì nữa, không hề xem trọng hai gã Thượng vị thần nho nhỏ đang một trái một phải lao đến. Hắn vẫn thoải mái tự nhiên đi tới chỗ cửa thành nơi Portley đang đứng.
Từ đầu đến cuối, Hàn Thạc chưa từng liếc hai gã Thượng vị thần đang hùng hổ dọa người kia lấy một lần, áp dụng luôn thái độ không thèm chú ý. Dường như trong mắt hắn, hai gã này căn bản không tồn tại, không tạo được chút ảnh hưởng nào với hắn.
Thái độ cuồng vọng tự đại như vậy đã hoàn toàn chọc giận hai gã Thượng vị thần như đang đụng phải đại địch từng bước đến gần. Không đợi Portley truyền đạt mệnh lệnh, hai người trao đổi ánh mắt, đột nhiên tấn công về phía Hàn Thạc. Thần chi lĩnh vực Đại Địa cùng với Phong nguyên tố phóng ra từ sớm được co lại, tập trung vào trong công kích của hai người. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Một cây mâu bằng đất, một lưỡi đao gió cong cong, tụ tập Đại Địa và Phong thần lực, rít lên đâm tới trước ngực Hàn Thạc.
"Keng keng"
Mâu đất, đao gió cắm trước ngực Hàn Thạc cũng không cắm xuyên qua người Hàn Thạc như hai người kia dự đoán. Ngược lại chúng như đâm vào sắt đá, vang lên những tiếng động chói tai.
Hai luồng lực lượng mạnh mẽ hung ác theo mâu đất, đao gió đột nhiên tuôn ra về phía hai người. Hai tên Thượng vị thần bất ngờ không kịp đề phòng bất chợt bị hai luồng lực phản chấn ném bay. Mâu đất, đao gió gãy vỡ thành từng đoạn giữa không trung!
Cũng không thèm nhìn lại, Hàn Thạc tâm thần vừa động, hai tay một kéo một đẩy. Lực lượng vô hình đột nhiên nhập vào thanh mâu đất và lưỡi đao gió đã gãy vỡ kia. Những vũ khí này vốn đang rơi xuống như chợt có tính mạng, dùng một tốc độ còn nhanh hơn nữa xuyên thẳng vào hai gã Thượng vị thần đã mất tự chủ bị ném bay đi kia.
"Phập…"
Cây mâu đất và lưỡi đao gió đã gãy cắm chính xác lên thần thể của hai tên Thượng vị thần, máu tươi lập tức bắn phụt ra!
Những mảnh vỡ của ngọn mâu đất, lưỡi đao gió cũng không dừng lại ở đó. Chúng bị một luồng lực lượng vô hình khống chế, những mảnh nhỏ như những chiếc kéo phát ra những tiếng "cót két cót két" trong cơ thể hai tên này, dường như chúng đang quấy nát tan lục phủ ngũ tạng từng chút một của hai kẻ xấu số.
Hai tên Thượng vị thần lúc này vẫn chưa chết, trong tràng âm thanh sởn tóc gáy đó, chúng gào lên thảm thiết.
"Lách cách"
Hai người kia cuối cùng cũng rơi xuống mặt đất, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi. Đến khi rơi xuống mặt đất, sinh mệnh lực của hai tên dường như đã tiêu hao sạch. Những tiếng gào thét khủng khiếp vừa rồi nhường chỗ cho sự trầm lặng đáng sợ, ngoài tiếng máu tươi vẫn chảy "ồ ồ" ra ngoài thì không còn một âm thanh nào khác.
Tâm thần chợt động, Hàn Thạc thở ra một hơi trọc khí, một luồng không khí mờ ảo trông như là bột nhão bỗng chốc xuất hiện, lượn lờ trên đỉnh đầu của hai xác chết, lững lờ dẫn dắt hai thần hồn bay vào trong thân thể Hàn Thạc.
Sau khi ma công tiến vào cảnh giới Thiên Diệt, Hàn Thạc đối với việc vận dụng lực lượng đã đến mức xuất thần nhập hóa, tinh diệu đến mức có thể lợi dụng một tia Ma nguyên lực làm bong một tế bào nào đó trong cơ thể người khác. Việc vận dụng lực lượng trói buộc linh hồn này hiện tại càng dễ như trở bàn tay, không mất chút khí lực nào.
Chỉ trong một chớp mắt, hai tên Thượng vị thần tích tụ lực lượng sung mãn nhằm về phía Hàn Thạc đã rơi vào kết cục chết thảm tại chỗ. Tiếng kêu khóc tuyệt vọng của hai người trước khi chết dường như không hề tan biến theo cái chết của chúng mà vẫn lượn lờ chung quanh đám thần vệ của Batchelder gia tộc.
Đột nhiên, một tên vệ sĩ chỗ cửa thành lui về sau một bước, lập tức thể hiện lập trường của mình, nói với Portley:
- Thù hận giữa ngươi và hắn không hề có quan hệ tới chúng ta!
Nói xong, hắn hạ lệnh cho thủ hạ:
- Mở cửa thành ra!
Gã thần vệ này chính là người của thành chủ Talbot, khi trước bởi vì không rõ thực lực của Hàn Thạc, dưới sự cổ suý của Portley mới đáp ứng đóng cổng thành lại, trợ giúp tên này giải quyết xong thù oán cũ với Hàn Thạc. Nhưng khi hắn vừa mới thấy Hàn Thạc hời hợt tiêu diệt hai tên Thượng vị thần của Batchelder gia tộc thì lập tức ý thức được quyết định của mình ngu xuẩn nhường nào, vội vàng chứng tỏ lập trường, hy vọng điều đó có thể giúp cho hắn tránh được xung đột với Hàn Thạc.
Hàn Thạc căn bản không lưu ý tới thái độ của tên thần vệ này. Đối với hắn, bất kể gã này tỏ thái độ gì, cũng không thể ngăn cản hắn rời khỏi Oán Linh thành được.
Môi nhếch lên nét cười lạnh châm biếm, Hàn Thạc nhìn Portley đang sợ ngây người, lắc đầu than nhẹ:
- Đáng thương, đáng thương thật! Hoàn toàn không hiểu rõ tình huống, dám mang hai tên không ra gì này tới giết ta. Ha ha, Portley, ngươi khờ khạo quá...
Portley đích thực đã bị dọa đến phát khiếp. Hai tên Thượng vị thần bị giết dễ dàng như vậy, chết không chút tráng liệt, không hề có giá trị gì. Tư thế, nét mặt của Hàn Thạc lại thoải mái như vậy, dường như giết chết hai tên Thượng vị thần so với việc giết chết hai con kiến dưới chân còn dễ dàng hơn. Trên người Hàn Thạc, hắn làm sao cũng không nhìn ra đối phương hao tổn chút sức lực nào!
Điều này có nghĩa thế nào? Nghĩa là thực lực của Hàn Thạc cao hơn không phải chỉ một cảnh giới so với hai tên Thượng vị thần kia!
Chỉ có cường giả thực lực đạt tới Thượng vị thần hậu kỳ như phụ thân mới có thể dễ dàng tiêu diệt hai cao thủ Thượng vị thần sơ kì như vậy!
- Hóa ra... Lời đồn đại đó lại là sự thực... - Portley đau khổ vô cùng, tâm như tro tàn. Hắn chợt phát hiện, nếu đem hắn so sánh với Hàn Thạc, cái gọi là "Thiên tài" của Batchelder gia tộc tại Oán Linh thành chẳng đáng nhắc tới!
- Có đôi khi, ngươi phải biết cam chịu số phận! - Mặt vẫn mang nét cười, Hàn Thạc từ tốn đi tới trước mặt Portley, ra tay vô tình, đại thủ từ hư không chợt áp xuống!
Lực lượng vô hình như Thái Sơn áp đỉnh giáng lên người Portley. Trong tiếng xương cốt vỡ vụn trong trẻo, sống lưng, xương chân của Portley bị uốn cong đến mức bất thường, cả người bị một lực lượng cực lớn nghiền nát "oành", đoạn nổ tan tành.
Kẻ đi báo thù phải chuẩn bị tâm lý cho khả năng bị giết. Từ trước tới nay khi đối xử với kẻ địch, Hàn Thạc không bao giờ là người nhân từ nương tay. Lúc trước Portley dám nẩy suy nghĩ lệch lạc đối với Phoebe, Emily cũng đã định trước kết cục của hắn rồi. Cho dù hôm nay Portley không chủ động tìm tới cửa thì khi Hàn Thạc nghĩ tới chuyện này, cũng sẽ phái người tới giết chết hắn.
Bởi vì Hàn Thạc thầm hiểu, người như Portley không chết, để hắn sống trên đời sớm muộn cũng sẽ gây ra tai hoạ cho Hàn gia! Với thực lực của Hàn Thạc, tự nhiên sẽ không sợ nhân vật như hắn trả thù. Nhưng mà nhóm Phoebe, Emily đến bây giờ vẫn chưa có thực lực để tự bảo vệ mình. Một nhân vật như Portley nếu như không tiếc tất cả, một lòng muốn trả thù hắn, thì năng lực cũng vô cùng khủng bố.
Nhẹ nhàng thu thần hồn của Portley lại, Hàn Thạc nhìn lướt qua đám thần vệ Batchelder gia tộc đang sợ mất mật, bình tĩnh nói:
- Các ngươi chắc đã biết thân phận của ta. Ha ha, chuyển lời của ta tới gia chủ của các ngươi, nói cho hắn biết ta tới Khô Cốt thành, muốn báo thù cứ việc đến!
Bọn này nghe Hàn Thạc nói như vậy, đều đồng loạt lui về sau một bước, duy trì một khoảng cách an toàn với Hàn Thạc, dường như sợ hắn sẽ động thủ.
Trước mặt Hàn Thạc, cổng thành được mở càng ngày càng nhanh. Những người phụ trách cổng thành này chính là thần vệ thủ hạ của Talbot, mỗi người đều vô cùng thức thời tránh ra một bên, đưa mắt nhìn Hàn Thạc nghênh ngang rời khỏi Oán Linh thành.
Đại Ma Vương