Đàm Hoan Đào Ngột

Chương 4



16

Trước khi tìm Đào Ngột, ta đến Địa phủ một chuyến.

Ta sử dụng toàn bộ số công đức còn lại của bản thân… đổi lấy canh mạnh bà Vọng thảo hoàng bản cải tiến.

Nghe nói... nếu như uống canh này, cho dù có là đại yêu, tiên quân đi chăng nữa cũng sẽ quên đi tất cả.



Khi Đào Ngột nhìn thấy ta, hắn vui vẻ đến nỗi đầu mày cong cong như muốn bay lên trời.

"Đàm Hoan Hoan, cuối cùng cũng biết đường đến tìm ta rồi? Hừ, có phải còn muốn để ta làm ngoại thất* của ngươi không? Vậy lão tử đây chỉ đành miễn cưỡng đồng ý với ngươi vậy..."

(* Ngoại thất: chồng bé:>)

Đào Ngột kiêu ngạo ngẩng cao đầu, nhưng ánh mắt lại không nhịn được mà liếc nhìn biểu cảm trên mặt ta.

Trong chớp mắt, ta đã quên mất vấn đề về Đại Yêu mà ta muốn hỏi hắn.

Ta bất đắc dĩ trả lời hắn:“Trình Đại Quỷ… là ma nữ, chỉ là nàng ấy vẫn luôn thích nữ phẫn nam trang mà thôi.”

Rất lâu sau, Đào Ngột vẫn không có động tĩnh gì, ta nghi hoặc nhìn hắn.

Đào Ngột: "Nói cách khác... có nghĩa là từ trước đến giờ, kẻ làm ta ghen... là một ma nữ?! Không phải một tên tiểu bạch kiểm, mà là một con nhóc ma nữ yếu nhược?!"

Ta nén cười gật đầu.

"Đm!"

Lời vừa dứt, ta liền nhìn thấy Đào Ngột xoay người bỏ chạy, bóng lưng còn mang theo chút hoảng loạn.

Ta nhịn không được, cười lớn.



Đêm hôm đó, ta ngủ vô cùng ngon lành.

Đột nhiên, một mùi hương quen thuộc xộc vào ta.

Là mùi rượu Hầu tử của Đào Ngột.

Trong lòng ta thầm kêu không ổn.

Tửu lượng của Đào Ngột…

Quả nhiên, Đào Ngột cả mặt ủy khuất bắt đầu chất vấn ta:

"Đàm Hoan Hoan, tại sao nàng lại vứt bỏ ta..."

"Đàm Hoan Hoan, Ô Ô rốt cục là con của ai?"

"Đàm Hoan Hoan, ta không dễ gì mới tìm ra được khuyết điểm của Trình Đại Quỷ, vậy mà cuối cùng lại nhắm vào nhầm người sao?"

"Đàm Hoan Hoan..."

Lời nói của hắn hỗn loạn, không rõ logic.

Nhưng ta lại không kìm được mà mềm lòng.

Nhưng mà... vấn đề của nữ đại yêu đó, ta bắt buộc phải hỏi cho rõ ràng.

Đào Ngột:: “Nữ đại yêu gì? Ngoại trừ nàng ra ra, tất cả những nữ nhân khác đều là yêu quái!”

Ta:"……"

Được rồi, bất kể đại yêu đó là ai, xem ra giữa nàng và Đào Ngột cũng không có bất kỳ quan hệ gì.

Nếu không, cái miệng này của hắn không biết còn định xà lơ đến bao giờ.

Trước khi ta kịp hỏi thêm câu nào khác, Đào Ngột đã bất chấp tất cả, hôn ta.

Nửa ngày sau, giọng nói ngốc nghếch của Đào Ngột vui vẻ vang lên.

"Đàm Hoan, nàng vẫn còn thích ta. Nàng nhìn thân thể nàng xem, thành thật như vậy, quả nhiên không hổ là tham hoan..."

17

Ngày hôm sau tỉnh dậy.

Ánh mắt Đào Ngột nhìn ta có chút lơ đãng.

Vừa nhìn là biết hắn vẫn còn nhớ tất cả những chuyện xảy ra hôm qua.

Rõ ràng là hung thú, lúc này lại nói năng ấp úng, gương mặt và vành tai đều tai đỏ bừng, nhưng cơ thể lại nhất quyết ôm chặt lấy ta, không chịu buông lỏng chút nào.

Ta ôm bụng cười lớn.

Đào Ngột như thế này, thực sự vô cùng đáng yêu.

Ta hắng giọng, nói sự thật cho hắn: “Hôm qua ngươi hỏi chuyện Ô Ô, nhóc con đó thật sự là con của ngươi.”

Ta vốn tưởng Đào Ngột sẽ cảm thấy kinh hỷ.

Ai mà ngờ…

Sắc mặt hắn lập tức tối sầm.

Ừm?

Chuyện gì đây?

Ta không hiểu gì cả.

Đào Ngột nghiến răng, hung hăng cắn mạnh vào vai ta: “Nàng còn muốn ta làm ông bố hờ cho con nàng, muốn ta cho nó phí nuôi dưỡng chắc?”

Ta:???

"Hung thú chúng ta đối với con cháu đều sẽ có một loại cảm ứng! Nếu như nó thật sự là con trai ta, ta nhất định đã có thể cảm nhận được từ lần đầu gặp mặt!"

"Ta nguyện ý làm kiếp phụ, nhưng nàng cũng phải nói thật với ta... Đàm Hoan Hoan, nàng đừng có bắt nạt ta!"

“Còn nữa, Ngột tâm đan ta cho nàng, nàng đều cho Ô Ô ăn hết rồi…những thứ đó đều là… của ta… tạo ra…”

Tuy rằng câu cuối cùng hắn nói ra mơ hồ không rõ, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng ngày càng ủy khuất của hắn.

"Đàm Hoan Hoan, nàng chỉ ỷ vào việc lão tử thích nàng! Bỏ đi, lão tử nhịn, bây giờ lão tử liền cùng nàng sinh thêm một đứa!"

Ta duỗi tay định giải thích, lại bị kéo vào một vòng trầm luân mới.

Cứu mạng……

Đào Ngột, mấy năm không gặp, tinh lực của ngươi sao lại càng ngày càng dồi dào vậy chứ!

Trước khi chìm vào giấc ngủ say, ý niệm cuối cùng của ta chính là…

Nhân lúc bản thân còn chưa tiêu tán, để Đào Ngột có thể cảm ứng được huyết mạch tương liên…



Ngày hôm sau, ta tò mò hỏi Đào Ngột.

"Ngột tâm đan rốt cục là lấy từ đâu ra? Trước đây ta đã hỏi qua nhiều nơi đều không tìm được..."

"Nói nhảm, đó chỉ là thứ chỉ lão tử mới có thể đưa cho nàng được!" Đào Ngột cực kỳ kiêu ngạo đáp.

Nhưng khi ta hỏi lại lần nữa, hắn lại nhất quyết không chịu nói gì, chỉ cố chấp lôi kéo ta đi tạo em bé.



Hôm đó,từ sáng sớm Đào Ngột đã rời khỏi nhà rồi.

"Ta nghe Cùng Kỳ nói, mùi vị quả kỳ lân không tồi, vừa hay lần này vừa chín tới, ta sẽ tranh về cho nàng nếm thử!"

Ta dở khóc dở cười, nhưng cũng không ngăn được Đào Ngột đang vô cùng phấn khích.

Nhưng hắn vừa mới rời đi không được bao lâu, đã có một khách nhân tới động phủ.

Ta vừa nhìn đối phương đã lập tức nhận ra.

Đây... chính là người lúc đó ta nhìn thấy, là đại yêu bên cạnh Đào Ngột.

Lẽ nào, bọn họ vẫn chưa chấm dứt?

Trái tim ta thoáng chốc trầm xuống.

Nhưng trái ngược lại với ta, nữ đại yêu vừa nhìn thấy ta liền vô cùng kích động.

"Ngươi là Đàm Hoan sao? Ta là Hỗn Độn! Con gái Cùng Kỳ nói ngươi ở đây, ta liền tò mò chạy tới xem. Hehe..."

Ta phát ngốc rồi.

Cái gì mà con gái Cùng Kỳ? Cái gì mà Hỗn Độn?



Rất nhanh, dưới sự nhiệt tình của Hỗn Độn, cuối cùng ta cũng hiểu, Hỗn Độn chính là một trong tứ đại hung thú, là bạn của Đào Ngột suốt hàng vạn năm qua.

Mà Cùng Kỳ, cũng là một trong tứ đại hung thú.

Hồ yêu khuê mật của ta, chính là khuê nữ của Cùng Kỳ và Cửu Vĩ Hồ.

Ta bị vòng tròn thượng tầng của giới đại yêu làm cho chấn kinh rồi.

Đặc biệt là……

Về sau Hồ yêu còn phải gọi ta một tiếng thẩm thẩm?

Đây... làm ta nhịn không được cảm thấy có chút kỳ quái.

Những suy nghĩ trong linh tinh không ngừng quay cuồng nhảy múa trong đầu ta, còn Hỗn Độn lại vô cùng hào hứng đánh giá ta một lượt.

Làm cho ta càng nhìn tâm càng loạn…

"Không đúng. Ta nghe nói Đào Ngột vì ngươi đến tim cũng đào ra rồi... Tại sao trên cơ thể ngươi lại không có khí tức của trái tim hung thú."

Hỗn Độn càng nghĩ càng thấy lạ.

Ta cũng phát ngốc rồi, đào tim gì chứ?

Hỗn độn cũng phát ngốc.

“Ngột tâm đan, là dùng trái tim của Đào Ngột tạo thành, ngươi không biết sao?”

"Đây là một loại mật pháp của hung thú bọn ta, có thể chia cho đối phương một nửa tu vi của bản thân, uống xong còn có thể cùng san sẻ thọ mệnh với Hung Thú..."

"Năm đó Thao Thiết cũng tự đào ra nội đan của bản thân, không ngờ đến Đào Ngột cũng đào tim ra rồi, bởi vậy chúng ta vẫn luôn rất tò mò về ngươi..."

"Hắn tổng cộng cho ngươi ba cái Ngột tâm đan đúng không? Xem ra hắn đã dùng hết toàn bộ trái tim của bản thân rồi, có lẽ phải hàng vạn năm nữa mới có thể lần nữa ngưng tụ lại..."

Hỗn Độn vô tâm vô phế nói ra từng câu, nhưng nước mắt ta lại nhịn không được mà không ngừng rơi.

Đào Ngột...Đào Ngột tại sao lại ngốc như vậy!

Sau đó, ta không biết Hỗn Độn đã rời đi từ khi nào.

Ta chỉ nhớ, trước khi rời đi Hỗn Độn nói, nàng không hiểu chuyện của quỷ tu, nhưng nàng quay về sẽ hỏi phu quân, phu quân của nàng trước đây từng có một đoạn thời gian làm Mạnh Bà.

18

Ta không kể cho Đào Ngột những chuyện xảy ra hôm đó.

Hắn muốn giấu ta, ta cũng sẽ giả vờ như cái gì cũng không biết.

Trong khoảng thời gian còn lại, ta chỉ muốn dỗ dành hắn nhiều một chút, làm cho hắn có thể cảm thấy vui vẻ hắn.

Lại vài ngày trôi qua.

Trình Đại Quỷ mang theo Ô Ô đến gặp ta.

Ta nhìn Ô Ô đã có thể giống như những đứa trẻ bình thường khác, vui vẻ sải bước dưới ánh mặt trời, trong lòng vừa vui mừng lại có chút chua xót

"Không phải ngươi không muốn để Đào Ngột biết, Ô Ô là con của hắn sao..."

"Năm đó ta là sợ, nếu Ô Ô ở gần Đào Ngột, sẽ càng dễ hồn phi phách hơn... Nhưng hiện tại Ô Ô đã bình phục rồi, mà Đào Ngột, có lẽ sau này sẽ quên đi tất cả, vậy nên..." Ta thấp giọng giải thích.

Vì vậy... để phụ tử hai người bọn họ, trong đoạn thời gian ngắn ngủi này, có thể ở cạnh nhau đi.

Sau này, Đào Ngột sẽ không còn nhớ gì về ta nữa.

Khi đó, Trình Đại Quỷ cũng sẽ mang theo Ô Ô trở về.



"Cái này... cái này... Đàm Hoan Hoan... chuyện này là sao!" Giọng nói của Đào Ngột bắt đầu trở nên lắp ba lắp bắp.

Đôi mắt xinh đẹp của hắn mở to, nhìn chằm chằm về phía Ô Ô.

Dáng vẻ ngốc nghếch, giống hệt Ô Ô không khác chút nào.

Không cần phải nói cũng rõ, huyết mạch tương liên giữa hai bên, làm Đào Ngột và Ô Ô đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.

Dạo này tinh thần lực của ta càng ngày càng kém.

Xem ra... rất nhanh ta sẽ phải hồn phi phách tán rồi.

19.

Ta bắt đầu dần chìm vào những giấc ngủ sâu.

Đào Ngột lập tức nhận ra ta có điều không ổn.

Nhưng ta chỉ nói bừa với hắn, nói tại hắn suốt ngày bắt ta lăn qua lăn lại nên ta mới bị như vậy.

Đào Ngột bởi vì câu nói này của ta mà quyết tâm nhẫn nhịn mấy ngày liền không có động vào ta.

Cho dù ta có một mực quấn lấy hắn không có tác dụng.

Cuối cùng, để khắc chế sự bốc đồng của bản thân, hắn chỉ đành ủy khuất để Ô Ô ngủ cùng ta ba ngày.

Còn hắn chạy đến động phủ bên cạnh đả tọa.

Ta thiếu chút nữa cười vỡ bụng.

Sao lúc trước ta lại không nhận ra, Đào Ngột lại dễ lừa đến vậy chứ?

Còn Ô Ô....

Buổi tối, Ô Ô nghẹn ngào nức nở hỏi ta: “Mẹ, có phải người sắp phải đi rồi không…” Trình Đại Quỷ cũng bay tới, “Còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa?”

Ta lắc đầu: “Không tới một tháng nữa.”

Ô Ô vừa nghe ta nói liền khóc càng to hơn, ngã vào lòng ta nức nở.

Trình Đại Quỷ cũng cực kỳ buồn bã: "Chúng ta chỉ cần mau chóng tìm hiểu chuyện đời trước của ngươi, chỉ cần có thể giải quyết được chấp niệm, ngươi liền có thể luân hồi..."

Ta ôm lấy Ô Ô, ngắt lời nàng.

"Vô dụng thôi, sổ sinh tử ở địa phủ không có tên của ta... dù có tra thế nào, cũng tra không thấy..."

"Trình Đại Quỷ, nếu ngày đó đến, ngươi hãy mau chóng đến đưa ta đi. Ta không muốn phải tan biến trước mặt cha con hai người bọn họ...]

Lúc đó, ta vốn tưởng rằng bản thân đã an bài xong tất cả mọi chuyện.

Nhưng lại không hề biết, Đào Ngột đứng bên ngoài, sớm đã nghe thấy hết tất cả