Dẫn Dắt Từng Bước

Chương 35



Biên tập: Mèo

“Sao lại chuyển tiền cho anh?”

Bóng nắng chiều chiếu qua cửa kính xe, làm tăng thêm bầu không khí ấm áp bên trong buồng xe nhỏ.

Cố Ảnh ôm lấy eo Giang Tuân, quẩn quanh hơi thở là mùi hương mát lành tươi mát của riêng anh.

Được ôm người mình thích vào lòng, điều tốt đẹp này dường như có thể xua tan hết mọi buồn phiền, đến cả đau đớn trên người cũng dịu bớt đi đôi chút.

Ngay khi cô thấy đã ôm đủ rồi, cánh tay Giang Tuân vẫn buông thõng bên người nãy giờ, chầm chậm ôm lấy bả vai gầy của cô: “Được, ôm thoải mái đi.”

Trong giọng thản nhiên của người đàn ông nghe ra sự yêu chiều, độ ấm từ tay anh dường như xuyên qua lớp áo truyền đến tận trái tim cô, làm tim cô ấm áp.

Khoé môi Cố Ảnh không kìm được dần nhích lên, cô hơi nghiêng đầu, vừa nhìn thấy bên tai đỏ ửng của Giang Tuân, khoé môi đang cong lên chợt khựng lại.

Nhưng chỉ một thoáng, lại tiếp tục nhích dần thêm nữa.

Thì ra anh cũng có lúc ngượng ngùng.

Mấy giây sau, Cố Ảnh nhận ra bàn tay đặt trên vai mình chợt siết chặt, nơi bị ấn vào đau nhói lên, cô không nhịn được rên khe khẽ thành tiếng: “Ahhh, Giang Tuân, anh buông em ra trước đã.”

Giang Tuân cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ phả vào bên tai, khi có khi không khiến lòng ngứa ngáy.

Gần như vô thức anh siết chặt vòng tay ôm ghì cô vào lòng.

Nghe được tiếng Cố Ảnh xuýt xoa đau đớn, anh nhanh chóng thả tay ra.

“Không phải chứ.” Anh nhìn Cố Ảnh, đôi mày hơi nhướng lên, bật cười: “Vậy mà cũng đau sao?”

“……” Cố Ảnh chẳng biết nên giải thích thế nào cho phải.

“Em yếu ớt thế này làm anh thấy hơi lo lắng đấy.” Tay Giang Tuân đặt bên hông cô, anh ngước mắt lên nhìn cô vừa mờ ám vừa ngả ngớn.

“…… À thì, anh lái xe đi trước đã.” Đầu Cố Ảnh chếch về hướng khác: “Đang ở trước cổng bệnh viện, để lát nữa đồng nghiệp nhìn thấy thì không hay đâu.”

“Nói chuyện nghe vô lí chưa kìa?” Giang Tuân véo tai cô, ngồi thẳng người lên: “Rõ ràng người ra tay trước là em mà.”

“......” Nói như thể hai người vừa đánh nhau vậy?

Giang Tuân đưa cô đến Minh Nguyệt Các ăn cơm.

Ăn xong, anh nói muốn đi mua ít đồ, Cố Ảnh hỏi mới biết được anh muốn đi mua đĩa CD game.

“Ở nhà anh không có sao?” Đến trung tâm thương mại, Cố Ảnh hỏi.

“Có thì có, nhưng không thích hợp cho em chơi.” Giang Tuân dẫn cô vào một cửa hàng bán phụ kiện game.

“......” Môi Cố Ảnh mấp máy: “Em không chơi đâu.”

“Để anh dạy em chơi.” Giang Tuân liếc mắt nhìn cô: “Vậy nên, nhớ xuống nhà anh thường hơn.”

Cố Ảnh hiểu rồi.

Anh đang tạo cơ hội để hai người bên nhau nhiều hơn, biết cô đến ngồi không thì thấy ngượng, nên mới bảo sẽ dạy cô chơi game.

Sau một hồi nghe Giang Tuân giới thiệu và đề cử, Cố Ảnh chọn được vài đĩa CD game trông có vẻ thú vị.

Mua đĩa CD xong ra khỏi cửa hàng vẫn chưa đến tám giờ.

Giang Tuân thoáng ngó lên lầu trên: “Em muốn xem phim không?”

Giờ phút này đây, thể xác và linh hồn Cố Ảnh hoàn toàn tách khỏi nhau. Thể xác kêu gào muốn được về nhà ngủ, linh hồn thì muốn được bên cạnh Giang Tuân nhiều thêm một chút. Qua một hồi tranh đấu, cuối cùng linh hồn giành chiến thắng, Cố Ảnh gật đầu: “Cũng được.”

Rạp chiếu phim ngay tại lầu bốn trung tâm thương mại.

Giờ đang vào dịp lễ mồng một tháng năm, có rất nhiều phim điện ảnh bom tấn.

Cố Ảnh chọn một phim tình cảm được chấm điểm khá cao trên internet, Giang Tuân không cho ý kiến.

Ngồi trong rạp chiếu phim, khoảnh khắc đèn tắt đi, bất chợt Cố Ảnh nhớ lại lần đầu tiên đi xem phim cùng Giang Tuân.

Khi đó chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ còn liên hệ gì với anh nữa.

Ngờ đâu chưa đầy nửa năm sau, hai người lại thành bạn trai bạn gái của nhau.

“Giang Tuân.” Cố Ảnh chạm nhẹ vào cánh tay anh: “Hỏi anh chuyện này.”

Giang Tuân đưa tai lại gần: “Hử?”

“Lần đó đi coi mắt, anh đã biết trước đối tượng là em rồi có đúng không?” Cố Ảnh hỏi ra thắc mắc giấu trong lòng mình bao lâu nay.

“Đúng vậy, anh đã biết trước đối tượng là em rồi.” Giang Tuân nhìn cô, giọng từ tốn: “Em nhắc lại mà không thấy xấu hổ sao?”

“......... “

Hai người rù rì nói chuyện với nhau dường như khiến người khác khó chịu, người ngồi phía trước ngoái đầu nhìn lại, ngay tức khắc Cố Ảnh ngồi thẳng người lên.

Bộ phim dài hai giờ đồng hồ, lúc hết phim, Cố Ảnh định đứng lên, mới vừa nhổm nhẹ người đã cảm nhận được toàn thân đau đớn không chịu nổi.

Cảm giác như các tế bào bị thương trên người tạm thời ngủ quên, bây giờ đã hoàn toàn tỉnh giấc.

Chờ Giang Tuân đứng lên, Cố Ảnh vươn bàn tay về phía anh: “Nắm tay em.”

Giang Tuân nghe thế cầm lấy tay cô, thấy cô vẫn ngồi im không động đậy, anh nhướng mày: “Muốn anh đỡ em đứng đậy?”

Cố Ảnh gật đầu: “Anh đỡ nhẹ thôi.”

Chưa dứt lời, Giang Tuân nhận ra ngay cô có gì đó không ổn.

Ánh mắt Cố Ảnh nhìn anh vừa tủi thân lại vừa có phần ỷ lại, giống như cái đêm sinh nhật mình nhiều năm về trước, giống như đúc ánh mắt khi đó cô nằm trên giường bệnh nhìn anh.

Anh lập tức cúi người quan sát thật kĩ sắc mặt cô: “Khó chịu ở đâu sao?”

“Một chút thôi.” Cố Ảnh thành thật thừa nhận, hiện giờ người cô đau nhức chẳng khác gì lúc mới vừa bị đẩy ngã, e là không thể che giấu được nữa.

“Em sao vậy?” Giang Tuân vươn tay sờ trán cô: “Hình như không phải sốt.”

“Chắc hai ngày nay em mệt quá.” Cố Ảnh cười nhẹ: “Tối hôm qua cũng ngủ không ngon.”

Cô không muốn Giang Tuân lo lắng, cũng không muốn để chuyện buồn bực trong công việc ảnh hưởng đến cuộc sống riêng tư, vậy nên quyết định giấu anh.

“Vậy sao ban nãy còn đồng ý đi xem phim?” Giang Tuân đỡ cô đứng lên, dắt tay cô ra ngoài: “Khó chịu thì em phải nói chứ, có biết chưa?”

“Biết rồi mà.” Tay Cố Ảnh níu lấy anh: “Anh đi chậm thôi.”

Hai người lại ngồi vào xe, Cố Ảnh thở phào một hơi.

Thực tình quá đau.

Trước khi Giang Tuân khởi động xe, anh liếc nhìn qua cô, thấy sắc mặt cô tái nhợt, không giống như là do ngủ không ngon.

“Em......” Giang Tuân nghĩ đến một khả năng, hiếm khi khó biết mở lời thế nào: “Em đau bụng sao?”

“Sao?” Nhất thời Cố Ảnh chưa phản ứng kịp, đến khi nhìn thấy vẻ mất tự nhiên trên mặt Giang Tuân, cô như hiểu ra: “Không, không phải, em về nhà ngủ một giấc là khoẻ ngay thôi.”

Giang Tuân không nghi ngờ lời cô, khỏi động xe đi về.

Xe vừa vào đến bãi đổ xe Niên Hoa, Cố Ảnh nhận được cuộc gọi đến từ Khổng Oánh.

“Chị Tiểu Ảnh, chị không sao chứ?” Tiếng Khổng Oánh lo lắng truyền qua loa điện thoại: “Em vừa nghe chuyện hôm nay chị bị người ta đẩy ngã, còn bị nứt xương, có chuyện gì vậy chị, sao loại người như vậy còn tồn tại chứ?”

Cố Ảnh định giảm âm lượng loa điện thoại nhỏ xuống, nhưng quá muộn rồi.

Giang Tuân nghiêng đầu nhìn vào cô, ánh mắt đó khiến cô hết sức chột dạ.

Cố Ảnh giải thích với Khổng Oánh xong, phát hiện xe đã đỗ lại.

Cô quay mặt sang đối diện với gương mặt vô cảm của Giang Tuân, mi mắt cô khẽ máy, hỏi: “Anh nghe hết rồi?”

“Chuyện là sao vậy?” Nghe hết lời Khổng Oánh nói, Giang Tuân nhớ lại trước đó mình ôm cô một cái mà cô đã đau đến nỗi xuýt xoa, lòng bực dọc vô cùng.

“Thì hôm nay bị người nhà bệnh nhân đẩy ngã.” Cố Ảnh kể sơ qua.

“Nứt xương?” Giang Tuân vừa nói vừa bước xuống xe, anh đi vòng qua đầu xe đến bên ghế phụ, mở cửa xe: “Nứt xương ở đâu?”

“Nứt nhẹ ở xương cùng thôi.” Cố Ảnh không dám nhìn thẳng vào mắt anh: “Đồng nghiệp của em nói không nghiêm trọng, về nhà nghỉ ngơi hai ngày là được rồi.”

“Em bản lĩnh lắm đấy Cố Ảnh.” Giang Tuân vén lại tóc mái loà xoà bên má cô, giọng nghiêm nghị: “Nứt xương vẫn cố chịu đựng?”

“Rất nhỏ thôi.” Cố Ảnh đáp.

Giang Tuân khịt mũi, sau đó cúi xuống bế ngang người cô lên: “Như thế này có đau không?”

“Có một chút.” Cố Ảnh trả lời thành thật, lúc Giang Tuân định thả cô xuống, đổi thành cõng cô, cô nhanh chóng vươn tay ôm lấy cổ anh: “Nhưng có thể chịu được.”

Giang Tuân tức giận bật cười: “Cái tật này của em là sao vậy hả?”

“Như thế này vẫn tốt hơn tự đi nhiều.” Cố Ảnh áp mặt vào ngực anh: “Với lại em muốn anh ôm em.”

Giang Tuân dùng khuỷu tay đóng cửa xe lại, cẩn thận bế cô đi về hướng thang máy.

Vào thang máy, anh cúi mặt nhìn Cố Ảnh, ngữ khí không mấy dễ chịu: “Đừng nghĩ rằng nũng nịu với anh thì anh sẽ không so đo với em.”

“......” Cô có nũng nịu đâu, rõ ràng là nói thật mà.

Giang Tuân bế Cố Ảnh về nhà, bật đèn trần lên, quan sát cô một lượt từ đầu đến chân: “Ngoại trừ đau phía sau lưng, còn đau ở đâu nữa không?”

“Đau cánh tay, đau đùi nữa.” Cố Ảnh nói: “Thật ra chỗ nào cũng đau.”

“Chẳng phải nói chỉ không nghỉ ngơi đủ thôi sao?” Giang Tuân cầm tay cô lên, xắn tay áo, nhìn thấy vết tím bầm hiện rõ trên cánh tay cô, tức khắc anh bặm chặt môi, không cần suy nghĩ cũng biết tình trạng sau lưng thế nào.

“Bệnh viện có kê thuốc cho em không?” Anh hỏi.

“Có, trong túi xách của em.” Cố Ảnh ngoan ngoãn lấy thuốc ra đưa cho anh xem.

Giang Tuân liếc nhìn qua thuốc, xoay người đi xuống phòng ăn rót một ly nước ấm mang đến cho cô: “Công việc này của em sao nguy hiểm vậy? Hai ngày ba lượt lại bị người ta tìm đánh?”

“Cái gì mà hai ngày ba lượt chứ?” Cố Ảnh uống thuốc xong, lúng túng phản bác: “Mới chỉ hai lần thôi, anh biết cả rồi mà, vả lại không phải lần trước cũng chưa bị thương sao?”

“Vậy còn cái tên đẩy em?” Giang Tuân nhận lại ly nước đặt xuống bàn trà, quay mặt sang đưa tay xoa nhẹ đầu Cố Ảnh: “Sao nỡ lòng ra tay được?”

Mặt Cố Ảnh nóng lên: “Bị đưa đến đồn công an, tạm giam 14 ngày.”

Giang Tuân dằn lại cơn kích động muốn chửi thề: “Hắn hời quá rồi.”

Cố Ảnh phụ họa theo: “Em cũng nghĩ vậy.”

“Lần trước anh từng nói với em rồi phải không?” Giang Tuân nói: “Bất luận là xảy ra chuyện gì, an toàn của bản thân mới là quan trọng nhất, đừng bận tâm đến chuyện người khác nữa.”

“Em biết.” Cố Ảnh hiểu ý anh, giống như chuyện ngày hôm nay, nếu cô không cương quyết khuyên nhủ thai phụ kia, có khả năng nó sẽ không xảy ra.

Nhưng, dù sao đi nữa, kết quả thế này, cô vẫn thấy rất vui.

Kết quả mà cô nói là thai phụ kia đã quyết định bỏ đứa bé trong bụng, giữ lại mạng sống của chính mình.

“Giang Tuân.” Tay Cố Ảnh níu vạt áo anh: “Hôm nay em đã giúp hai bạn nhỏ bảo vệ mẹ của bọn nó, thấy em có lợi hại không?”

Cảm giác buồn bực trong lòng Giang Tuân bỗng chốc tan biến hết vì câu nói này của cô, giờ phút này đây, anh như chợt hiểu được nguyên do cô chọn nghề này.

Lồng ngực nhói đau, Giang Tuân nắm lấy bàn tay cô đang níu vạt áo mình: “Rất lợi hại.”

————

Trong hai ngày Cố Ảnh được nghỉ, ngoại trừ lúc cần thiết ra thì Giang Tuân đều làm việc tại nhà, tiện thể chăm sóc cô.

Qua hai ngày, ngoài một vài chỗ vẫn còn hơi ê ẩm thì về cơ bản đã sắp lành hẳn.

Hết thời gian nghỉ, Cố Ảnh lại quay về với công việc của mình, dạo này mỗi ngày Giang Tuân đều chịu trách nhiệm đưa đón cô đi làm.

Hôm nay tan làm, Cố Ảnh vừa ra đến cổng bệnh viện thì đụng mặt Lý Mỹ từ đối diện đi tới.

Đối phương nhìn thấy cô thì hai mắt sáng lên: “Tiểu Ảnh, con đi làm lại rồi à? Trong người đã khoẻ hẳn chưa?”

Nghe xong câu này Cố Ảnh tin chắc hẳn đối phương đã đến phòng khám bệnh để tìm cô, cô bày ra hết sự chán ghét từ đáy lòng lên trên mặt: “Chẳng phải tôi đã nói cứ xem nhau như người xa lạ sao?”

“Dù gì chúng ta cũng từng là mẹ con của nhau hai năm, sao có thể xem con như người xa lạ được?” Lý Mỹ đưa bình giữ nhiệt bà ta đang cầm cho cô: “Cái này là canh bổ xương, vốn là nấu cho ba con...... cho chú Cố của con uống, con có muốn uống thử không?”

“Không cần.” Xe việt dã của Giang Tuân đã đỗ lại trước cổng, hẳn là nhìn thấy cô cho nên cửa kính ghế phụ lái hạ xuống một nửa, thấy vậy Cố Ảnh làm lơ luôn Lý Mỹ đi qua đó.

Lý Mỹ vẫn đứng im từ đằng sau nhìn Cố Ảnh lên xe, mãi đến khi xe chạy đi rồi mới chịu xoay người bỏ đi.

Ngày hôm sau vẫn vào giờ đó, lúc Cố Ảnh ra khỏi bệnh viện, cô bất ngờ phát hiện âm hồn bất tán Lý Mỹ kia đang đứng bên cạnh xe việt dã của Giang Tuân.

Cô tức đến nỗi ruột quặn thắt lại: “Bà đang làm gì đó?”

Lý Mỹ nghe tiếng giật thót người, xoay người thấy Cố Ảnh đứng đằng sau, bà ta cười sượng sùng, không nói không rằng chán nản bỏ đi.

Ngồi vào xe, Cố Ảnh mấp máy môi, hỏi: “Vừa rồi bà ta nói gì với anh vậy?”

Giang Tuân tựa lưng vào ghế, giọng không mấy để tâm: “Chưa kịp nói gì hết.”

“Anh đừng để ý đến bà ta.” Cố Ảnh nói: “Bà ta không phải người tốt lành gì đâu.”

“Anh biết mà.” Giang Tuân nhìn cô trả lời đầy ẩn ý: “Bà ta là người xấu.”

Cố Ảnh quay sang nhìn anh, ánh mắt biểu lộ vẻ ngạc nhiên và bất ngờ.

Cô chưa từng kể cho Giang Tuân nghe về chuyện mẹ nuôi của mình, chỉ nhớ rằng đêm đó uống say có nói một câu “Bọn họ là người xấu”.

Vậy mà anh vẫn nhớ, hơn nữa còn đoán được Lý Mỹ chính là một trong những “Người xấu” đấy.

“Sao anh biết?” Cố Ảnh hỏi.

“Không phải đã gặp một lần đêm giao thừa sao?” Giang Tuân trả lời thản nhiên: “Đoán thôi.”

“Ừm.” Tạm thời Cố Ảnh không muốn nhắc nhiều đến chuyện này, sợ ảnh hưởng tâm trạng, bèn nói sang chuyện khác: “Sau này hằng ngày anh không cần phải đến đón em đâu, em đi tàu điện ngầm là được rồi.”

“Mới qua có mấy ngày mà thay đổi nhiều vậy rồi?” Giang Tuân gác cánh tay lên vô lăng, đưa mắt nguýt cô: “Lần đầu tiên đến đón em còn được một cái ôm, bây giờ thì?”

“......” Cố Ảnh giải thích: “Em sợ phiền anh mà.”

Cô có thể cảm nhận được dạo này công việc Giang Tuân rất bận, nếu không cũng chẳng đến mức mỗi buổi sáng anh đều trong bộ dáng ngái ngủ.

“Cố Ảnh.”

“Dạ?”

“Sao hôm đó em lại cố chịu đựng đau đớn trên người để đi ăn và xem phim với anh?”

“Bởi vì em thấy vui.” Cố Ảnh buột miệng nói ra.

Giang Tuân lặng lẽ mỉm cười: “Anh cũng vậy.”

Cố Ảnh thoáng ngẩn người, rồi cũng nhoẻn cười theo.

Ý của anh là dù có phiền vẫn muốn đến đón cô, bởi vì anh thấy vui.

Hai người cùng nhau trở về nhà Giang Tuân, vì Cố Ảnh hứa hôm nay nấu cơm cho anh.

Từ nhỏ Cố Ảnh đã phải nấu ăn, tự nhận mùi vị khá được.

Trong lúc cô nấu ăn, Giang Tuân vẫn luôn đứng dựa cửa phòng bếp nhìn cô chứ không vào giúp.

Mà thật ra là do Cố Ảnh không muốn anh giúp: “Anh ra phòng khách xem TV hoặc là đi làm việc cũng được, đừng đứng đấy nữa.”

Giang Tuân vẫn đứng im.

Cố Ảnh thở dài, ngẩng mặt lên: “Giang Tuân, em sợ cắt trúng tay.”

Giang Tuân ngẩn ra, rồi cúi đầu cười khẽ thành tiếng, đi khỏi phòng bếp.

Ăn cơm xong, Giang Tuân dạy cô chơi game.

Anh đặt CD game mua lần trước vào trong ổ đĩa TV, kết nối với gamepad mới.

Game Cố Ảnh chọn đều cho một người chơi, Giang Tuân chơi làm mẫu cho cô xem thử vài trò thì thấy cô hứng thú nhất với game Super Mario.

“Thích chơi trò này sao?” Giang Tuân không tò mò sao lúc bé cô chưa từng chơi trò này, mà chỉ chờ sau khi cô gật đầu, bắt đầu nghiêm túc dạy cô chơi.

Game này khá đơn giản, chẳng mất bao lâu Cố Ảnh đã học được: “Để em tự chơi đi.”

“Được.” Giang Tuân đưa gamepad qua cho cô, ngồi bên cạnh im lặng xem cô chơi.

Hai người ngồi trên thảm trải sàn, lưng tựa vào ghế xô pha, đôi cánh tay Cố Ảnh đặt lên bàn trà để dễ chơi game, đôi mắt trong veo lấp lánh ánh sáng cùng nụ cười rạng rỡ trên gương mặt, trông hồn nhiên hệt như đứa trẻ.

Giang Tuân co một chân lại, thong thả dựa lưng vào xô pha ngắm nhìn cô.

Thình thoảng trong phòng vang lên tiếng Mario húc đầu, nhặt tiền xu.

“Chơi có vui không?” Một lúc sau, Giang Tuân đưa tay vén lại lọn tóc đang loà xoà trên má cô ra sau vành tai, giọng vẫn thản nhiên.

Cảm giác đầu ngón tay ấm nóng lướt qua vành tai, người Cố Ảnh khẽ run lên, nhân vật Mario trên màn hình vừa rơi thẳng xuống vách đá. Cô gắng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục thao tác điều khiển nhân vật Mario đang nhảy lên đáp xuống: “Chơi vui lắm.”

“Vậy sao em không cảm ơn anh?” Tay Giang Tuân vẫn đang đặt trên vai cô, lúc anh nói chuyện còn vươn đầu ngón tay gảy nhẹ vành tai cô.

“Cảm ơn chuyện gì?” Cố Ảnh cố giả vờ trấn tĩnh, cơ hồ không nghe ra giọng run rẩy trong âm cuối.

Giang Tuân cười: “Anh dạy em chơi game đó.”

Cố Ảnh à một tiếng, cứng nhắc nói: “Cảm ơn.”

Từ đầu đến cuối ánh mắt cô đều dán chặt vào màn hình, Mario chết đi rồi sống lại, vẫn dậm chân tại một chỗ.

“Sao qua quýt quá vậy.” Giang Tuân không cảm kích chút nào.

“......” Cố Ảnh câm nín, nhân vật Mario trên màn hình như con vịt liều chết, không cách nào vượt qua màn được.

Giang Tuân trông thấy hết thảy, đột nhiên kêu tên cô: “Cố Ảnh.”

“Hở?” Cố Ảnh vô thức ngoảnh mặt sang.

Ngay lúc cô quay mặt qua, khuôn mặt Giang Tuân nhanh chóng tiến sát lại gần.

Do quá bất ngờ nên môi Cố Ảnh bỗng chạm vào bên má anh.

“Ừm, nhận được rồi.” Giang Tuân hài lòng ngả lưng ra xô pha, đôi mắt đen láy lấp ló nụ cười.

Hai mắt Cố Ảnh trợn tròn, đầu óc hơi mụ mị, xúc cảm ấm áp mềm mại dường như vẫn vương vấn trên môi, nhắc nhở cô chuyện gì vừa mới xảy ra.

Cô đờ ra mấy giây, rồi xoay người tiếp tục chơi game, nhưng sau khi bị Giang Tuân quấy như vậy, kĩ năng chơi game mới vừa học được mất sạch, thậm chí còn không phân biệt được các phím trên dưới phải trái.

Trai đẹp hại người!

Tiếng cười khẽ vang lên sau lưng.

Thình lình Cố Ảnh đặt cái gamepad xuống: “Em không chơi nữa.”

“Sao vậy?” Giang Tuân biết rồi còn cố hỏi.

“Bởi vì ở đây có yêu tinh.” Giọng Cố Ảnh rầu rầu, đứng lên đi về nhà.

Cô nói xong phía sau im lặng thêm vài giây thì tiếng cười của người đàn ông đã nhanh chóng vang lên.

Tiếng cười trầm ấm tựa hồ mang theo hơi nóng hừng hực, từ xa hong đến hai má cô nóng bừng.

——————

Hai ngày rồi không đụng mặt Lý Mỹ, Cố Ảnh còn tưởng rằng bà ta sẽ không đến tìm mình nữa, mãi đến trưa hôm nay, cô ăn cơm ở căng tin xong quay trở về, Lý Mỹ lại một lần nữa xuất hiện trước cửa phòng làm việc của cô.

Mặt Cố Ảnh chẳng mảy may biến sắc, đi ra đóng cửa phòng thì bị Lý Mỹ đứng bên ngoài cản lại: “Mẹ đến là muốn nói cho con biết việc này, chuyện là...... Mấy hôm trước mẹ túng tiền quá, có mượn bạn của con hai ngàn tệ......”

Thấy ánh mắt Cố Ảnh chợt trở nên sửng sốt, giọng bà ta nhỏ dần: “Mẹ suy nghĩ, thấy vẫn phải đến nói cho con hay một tiếng.”

Lần đầu tiên Cố Ảnh bị kích động đến mức muốn đánh người, cô gắng kiềm chế, mặc kệ tay đối phương đang để trên cạnh cửa, cô đóng sầm cánh cửa lại: “Cút!”

Năm giờ bốn mươi phút chiều, xe Giang Tuân đúng giờ xuất hiện trước cổng bệnh viện.

Cố Ảnh ngồi vào xe, không chào hỏi, lặng lẽ lấy điện thoại ra chuyển cho anh 2000 tệ qua WeChat.

Giang Tuân nghe tiếng chuông báo điện thoại, tự nhiên lấy ra xem thử, thấy thông báo Cố Ảnh chuyển tiền cho mình, mắt anh ngây ra giây lát rồi lập tức quay mặt qua nhìn cô: “Sao lại chuyển tiền cho anh?”

“......” Cố Ảnh không trả lời, cô tự thầm nhủ với lòng rằng không được nóng giận, chuyện này không thể nào trách Giang Tuân được, không được tức giận với anh.

“Này, em nói gì đi.” Giang Tuân từ tốn nói.

“......”

Rốt cuộc Giang Tuân cũng nhận ra tâm trạng của cô không được tốt: “Em sao vậy?”

“Anh nói đi?” Cơn tức mà Cố Ảnh cố dồn nén cả buổi chiều ngay tức khắc bùng nổ: “Anh đã nói bà ta là người xấu, vậy tại sao anh lại làm vậy?”

Hết chương 35