Để Ta Mang Các Vị Vùng Lên

Chương 78: Quý ngài khoác da thỏ (2)



Quản gia nhà họ Dung cảm thấy không được tự nhiên.

Ông giơ tay vò mái tóc đen đã lấm tấm sợi bạc, giãy giụa vài giây đồng hồ xong mới bước vào căn phòng trước mặt.

: "Cậu K... Khụ, cậu Linh Thế, cậu thật sự nghĩ Nam tước sẽ giấu thỏ trong đó à?"

: "Trong trò chơi kinh dị, không nên bỏ qua bất cứ khả năng nào." Kinh Thế nói lời thấm thía, thuận tiện đóng nắp bồn cầu lại.

Thời gian mới trôi qua không đến hai mươi phút, Kinh Thế và quản gia đã sục sạo khắp các nhà tắm trong biệt thự một lượt. Nói là loạn tìm, nhưng kỳ thật hai người cũng không có phương hướng cụ thể, toàn dùng trực giác lần mò, tỉ mỉ lục lọi từng chút một.

Thời gian càng lâu, một cọng lông thỏ cũng không phát hiện, áp lực dồn nén thẳng tắp tăng cao.

Để ý thấy quản gia xoa bóp cổ khá nhiều lần, Kinh Thế thuận miệng hỏi: "Chú ổn chứ? Nếu không tiện có thể ngồi nghỉ một chút."

: "Không sao, có lẽ lớn tuổi rồi nên xương cốt lỏng lẻo. Có cảm nhận được chỗ nào đặc thù hay kỳ quái không?" Quản gia thoáng trầm ngâm, xắn tay áo tiếp tục hỗ trợ hắn tìm kiếm.

Thời điểm bước qua một góc nhà tắm, Kinh Thế đột ngột dừng lại. Quản gia cũng có chút chần chờ.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, thận trọng ngồi thấp xuống. Thanh niên tóc đen nâng tay, dùng ngón trỏ gõ nhẹ hai cái trên phần gạch lát vừa giẫm lên.

Tiếng vang đặc biệt bất thường, hiển nhiên bên dưới có lỗ trống.

: "Ái chà."

Kinh Thế chọn vị trí khe hẹp giữa các viên gạch, chậm rãi cạy mở. Quản gia không biết từ đâu tìm ra cây búa, hự hự giúp hắn gõ gạch.

Bọn họ tốn gần mười phút mới thuận lợi tháo bỏ gạch lát sàn. Bên dưới lộ ra một cái lỗ rất nhỏ, thoang thoảng toát ra mùi thịt tanh hôi.

: "Chắc không phải thỏ chết chứ?" Quản gia tạm dừng một giây, khó hiểu hỏi.

Kinh Thế: "Phải lấy ra xem mới biết được."

Quản gia nín thở nhìn thư ký Kinh với tay vào trong lỗ. Cùng lúc đó, nhiệt độ không khí chợt hạ thấp vài độ.

Cạch.

Tựa hồ có thanh âm vang lên. Ngón tay vừa chạm tới vật cứng, một tia điện ngắn ngủi trong nháy mắt chạy vào cơ thể, Kinh Thế cảm giác như cả bàn tay đều thiêu cháy.

Hắn nghiến răng đè thấp trọng tâm, bắt lấy vật cứng trong lỗ kéo ra. Đập vào mắt đầu tiên là làn da trên mu bàn tay có một vết cắt dài tách sang hai bên, để lộ một con mắt đỏ ngầu. Âm thanh lẩm bẩm dội vào trong não, khi thì cao vút như ca kịch, khi thì trầm thấp như nói nhỏ, điên cuồng cọ rửa lý trí một lượt.

Quản gia há miệng thở dốc, hoảng hốt muốn đứng dậy đi tìm bông băng y tế. Kinh Thế thấy vậy thì ngăn cản

: "Cháu không sao. Đây hẳn là một kiểu ô nhiễm nhỏ khi tìm được vật phẩm mấu chốt. Tạm thời không gây ảnh hưởng."

Cúi đầu nhìn lại, thứ bên trong lỗ cũng bị đảo ra tới. Khác với dự đoán, đó là một đoạn xương nhỏ cong dài, phát ra tia sáng bàng bạc.

: "Cái này..." Quản gia nhạy bén nhận ra gì đó, ngữ khí trầm trọng: "Là cột xương sống của thỏ."

Kinh Thế: "..."

Phân xác kết hợp ô nhiễm. Đừng nói, con ác ma này đúng là hay thật.

Phía bên nhà bếp, nhóm của Dung Ly đồng dạng phát hiện một thi thể nam giới bất thường.

Kiểm tra vết thương trên người xác chết, thấy được cái xác này là thật, thậm chí còn rất mới. Chân tay đầy rẫy những vết chém sâu hoắm. Vùng bụng cũng có một vết rạch rất dài, một đống máu thịt trộn với nội tạng be bét tuôn ra ngoài.

Dung Thành: "Vết chém này trông rất giống do rìu gây ra. Với cả, trong nhà chúng ta không có người làm nào như thế này."

Điền Dũng kỳ quái nhìn qua: "Tử vong do bị chém nhiều nhát, trên dưới không có dấu vết bị trói hay bịt miệng. Biệt thự mặc dù to, nhưng không có khả năng một chút động tĩnh cũng không nghe thấy mới đúng."

: "Nói cách khác." Dung Ly nói: "Thi thể này từ bên ngoài vận chuyển vào. Nhưng mục đích là gì?"

Dung Thành suy nghĩ vài giây: "Có lẽ là do người chủ trì bày ra để đe dọa chăng? Trò chơi của ác ma mà không chết người thật sự không ra gì."

: "Con cảm giác Nam tước sẽ không phí công làm thế. Cái xác này hẳn có ý nghĩa gì đó liên quan đến trò chơi."

Dung Ly lắc đầu, tiếp tục lục tìm trên thi thể. Điền Dũng và cựu chủ tịch Dung Thành cũng ngồi xuống hai bên hỗ trợ. Lục lọi thêm một hồi, họ tìm được ví ở túi áo trong của người chết. Bên trong có chứng minh thư cũng như các loại giấy tờ tùy thân khác.

Nhìn đến thông tin quê quán và nơi làm việc trên giấy tờ, đồng tử Dung Ly co rụt lại.

Người chết vậy mà lại ở cùng một thành phố với họ.

Trong lúc anh còn chưa hết bàng hoàng, phía sau vang lên tiếng bước chân. Vừa quay đầu, đã thấy nhóm của Kinh Thế cùng Ly Phượng chạy tới.

Mọi người tập trung lại trong bếp, bắt đầu trao đổi manh mối thu thập được. Thực mau, con mắt xuất hiện trên mu bàn tay thư ký Kinh bị phát hiện, tất cả không hẹn cùng nhíu mày.

Bị mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm, Kinh Thế chột dạ đưa tay ra sau lưng. Lơ đãng nhìn sang bên cạnh, cố gắng dời đề tài đến mẩu xương sống tìm được.

: "Rất có thể con thỏ đang lẩn trốn đã bị phân thành nhiều mảnh nhét trong những nơi nhất định quanh biệt thự. Muốn hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến, phải tìm về đầy đủ các bộ phận của nó rồi ghép lại mới được."

: "Thứ tôi dính phải có lẽ chỉ là ô nhiễm loại nhỏ. Nhưng nhiều lần chồng lên có thể dẫn đến điên cuồng hoặc nguy hiểm tới tính mạng. Mọi người nhớ chú ý thay phiên nhau để dàn đều ô nhiễm, hoặc tránh tiếp xúc càng tốt."

Trao đổi một hồi, mọi người thống nhất chuẩn bị chia ra lần nữa. Hiệu suất tìm kiếm có thể chậm một chút thì cứ chậm một chút, quan trọng nhất là bảo đảm an toàn, thăm dò quy tắc, sau đó mới suy xét đến nhiệm vụ.

Phải biết rằng, 'quy tắc' trong trò chơi là vô cùng quan trọng.

: "Đến cả xương cũng bị tách nhỏ như vậy. Các bộ phận khác chắc cũng bị cắt miếng rồi." Điền Dũng theo bản năng hỏi nhiều: "Tính ra có thể đến gần trăm miếng nhỏ. Vị chủ trì kia sẽ cho chúng ta tìm lâu đến vậy à?"

: "Có... Mới là vấn đề ấy." Hầu gái trưởng ở một bên sườn thấp giọng nói: "Hoặc là chỗ giấu rất khó tìm, hoặc xác suất cao là gã sẽ bày thêm trò gì đó giữa chừng rồi thuận lý thành chương giải quyết từng người một."

Vũ khí và đạo cụ của Kinh Thế không thể lấy ra, khả năng sẽ dẫn đến lộ thân phận rồi đoàn diệt trong một giây. Súng Vận mệnh của Dung Ly, số lần sử dụng một, quay ngược thời gian cực ngắn, bị chính chủ nhân đánh giá là một kiện phế vật hoa hòe loè loẹt.

Kể cả bọn họ có tìm được tất cả bộ phận trong thời gian ngắn, ai biết ghép xong có xong không? Nhiệm vụ miêu tả quá mơ hồ, vạn nhất chủ trì đánh một cái trở tay không kịp, đến lúc đó muốn ngăn cơn sóng dữ cũng không có biện pháp. Còn con thỏ thứ hai được nhắc đến rốt cuộc là gì?

Quá nhiều tình tiết bất ổn khiến trò chơi khó lại càng khó. Loại cảm giác bị dao mổ treo ở đỉnh đầu thật sự rất không xong.

Dung Ly thở dài: "Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền. Vô luận tên Nam tước đó mưu tính cái gì, cũng phải đợi chúng ta nguyện ý bị hắn tính kế trước đã."

Đối lập với Dung Ly thiên hướng lý trí, tư tưởng của thư ký Kinh đơn giản hơn chút. Thậm chí có đôi khi sẽ có ý tưởng đột phá, tỷ như hiện tại.

Kinh Thế mon men nhìn về phía Nam tước bên ngoài cửa sổ. Ánh mắt của hắn quá hăng hái, muốn mọi người không chú ý cũng không được.

: "Có lẽ tôi có thể... Ờ, thử giao lưu thân thiện với hắn một chút."

Mọi người: "?" Kiểu vui đùa mới lạ gì đây?

Không buồn cười.

Quản gia và mọi người nhìn Kinh Thế, muốn nói lại thôi, sắc mặt thoạt nhìn rất là vặn vẹo. Ly Phượng ngược lại không phản đối, đủ quyết đoán nói: "Có thể làm, nhưng phải làm cẩn thận."

Dung Ly thì đã quen với cách ra bài ngang ngược của hắn, ỡm ờ một hồi cũng đáp ứng.

Mẹ nó lẫn con trai đều đã thoái nhượng, cựu chủ tịch Dung Thành chỉ có thể thở dài. Sau vài phút mắt đi mày lại, những người khác cũng đành thuận theo.

Đừng hỏi, hỏi chính là không khoa học.

Ai bảo người đó là thư ký Kinh chứ.

Không trung đen nhánh phát ra tiếng cười. Âm thanh xa xôi như đến từ nơi tận cùng thế giới, lại rõ ràng rành mạch phảng phất như truyền đến từ ngay sát bên người.

_

Đã xảy ra cái gì? Đã xảy ra cái gì?!

Vị trí ga tàu trên cao thường được xây dựng ở đường cái lớn, đặc biệt gần với các ngã tư đường và các kiến trúc cộng đồng quan trọng.

Dọc theo cầu thang xi măng đi lên ga, có một đám người liều mạng xô đẩy nhau chạy xuống. Bước chân vội vàng, tiếng la ó thúc giục nối tiếp như hận không thể rời khỏi ngay lập tức.

: "Sao lại thế này?"

: "Đây là thứ gì? Đây rốt cuộc là thứ gì?!"

: "Cứu mạng!"

Cách không xa phía sau, là một đám 'thỏ' hình thù quỷ dị.

Đôi mắt đỏ như hồng ngọc, lớp lông trắng mịn, đôi tai dài hoặc linh động dựng lên, hoặc ỉu xìu rũ xuống. Kích thước vượt trên một người trưởng thành, đứng thẳng trên hai chân và ôm một lưỡi rìu lớn.

Một người đàn ông gầy còm bị đám đông vô tình đẩy lùi về sau, thê thảm la lên một tiếng liền bị đàn thỏ trùm kín.

Một tiếng răng rắc giòn vang, tay chân nháy mắt bị chém đứt lìa.

Đống đỏ bầy nhầy rối loạn tuôn ra trên đất, xương cốt đều nát thành từng mảnh. Một vài trong số những con thỏ quỷ dị ấy nhanh chóng vây quanh phần còn lại, tranh giành cắn xé. Một đám khác tiếp tục vác rìu truy tung đám đông.

Sắc mặt ai nấy đều trắng bệch, sợ tới mức hồn lìa khỏi xác. Có người dùng tay che kín miệng mình lại, ngăn không cho bản thân khóc thành tiếng. Có người lại bị trường hợp kinh khủng dọa cho nôn khan không ngừng.

Các loại điện thoại gọi đến đường dây khẩn cấp nhiều lần thông báo kết nối thất bại. Sự tình phát sinh trước mắt quỷ dị vượt quá thường thức, hết thảy đều không thể dùng lẽ thường đi giải thích.

Nỗi sợ hãi tràn lan khắp cơ thể, mọi người hốt hoảng lao xuống dưới đường cái. Lại thấy trên đường cơ hồ không có một bóng người hay xe cộ. Chỉ có từng mảng hình chiếu quảng cáo lập lòe sáng lên hai bên đường.

Chỉ là một cái chớp mắt mà thôi, xa xa phía sau lại truyền đến tiếng phụ nữ hét chói tai cùng với tiếng nhấm nuốt.

Đỗ Anh nhìn lướt qua dãy nhà dân xập xệ gần đó, quay đầu hét lớn: "Năm trăm mét về trước có bến xe buýt! Nơi đó có thiết bị gọi cứu trợ!"

Cũng là nơi trú ẩn thích hợp nhất.

Có người đề ra phương hướng, đám đông một đường tiến lên. Nhưng tất nhiên, chạy trốn khỏi quái vật không phải việc dễ dàng.

Đàn thỏ kia vừa rời khỏi ga tàu chật hẹp liền tản ra, mở rộng phạm vi săn giết. Tốc độ di chuyển nhanh nhẹn đến kinh người, bật nhảy một cái liền vọt đến độ cao hơn mười mét, vừa vặn đáp xuống ngay trước mặt con mồi.

Thêm một người chìm vào trong màu đỏ ôm ấp.

Đám đông rối loạn chia thành nhiều hướng. Lam Yên nhìn bạn cùng lớp đi thành cụm lớn đều trượt ngã hoặc bị đẩy ra làm mồi, do dự không đến một giây liền túm lấy tay Thời Lê đuổi theo ông chú cùng họ bắt chuyện ban đầu. Tay Thời Lê nắm chặt điện thoại, tầm nhìn nhòe đi. Nước mắt sinh lý cứ rơi không kìm được, chỉ có thể vừa khóc vừa run rẩy di chuyển theo.

Đỗ Anh không hề để ý thấy có hai người theo sau. Chỉ tập trung tránh né quái vật, một bên chạy, một bên chú ý chung quanh.

Trong vòng chưa đầy một phút, ba người đã tạo thành một nhóm nhỏ riêng biệt. So với những nhóm lớn nhiều người khác thì ít bắt mắt hơn nhiều, di chuyển cũng thuận lợi hơn. Một vài người lý trí thấy được thì hít sâu một hơi, lặng lẽ tách đoàn theo sát.

Khác với lũ thỏ, con người có giới hạn thể lực nhất định. Chưa kể nguy cơ sống còn khiến thần kinh bị kích thích đến mức tận cùng. Mỏi mệt ập tới làm bước chân càng lúc càng nặng nề. Bản năng cầu sinh lại không ngừng nhắc nhở, không chạy sẽ chết, chắc chắn sẽ chết.

Cuộc tàn sát vẫn tiếp diễn trên đường phố lặng im. Tiếng lưỡi rìu chém sâu vào thịt không ngừng vang lên, phảng phất như là tiếng khóc rống. Máu tươi hoà lẫn với vụn thịt lênh láng khắp nơi.

Nơi xa, tiếng bước chân nặng nề còn chưa dừng, ngược lại trở nên càng ngày càng dày đặc thêm. Chẳng sợ chỉ là trì hoãn một hai giây thời gian cũng không có người dám dừng lại.

Tiếng xé gió không dứt bên tai, một nữ sinh đã kiệt sức đến thở chẳng nổi mà tai cũng ù đi. Cuối cùng vẫn không chịu nổi mệt nhọc mà chọn rẽ ngang giữa đường, liều mạng vừa lăn vừa bò hướng về phía nhà dân gần đó. Không ít người thể lực yếu hơn thấy vậy cũng khó khăn bắt chước theo.

Gần mười người lao vào trong căn nhà thấp bé để ngỏ. Cánh cửa vừa đóng lại là lúc, một con thỏ chầm chầm bước đến.

Nó ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, vừa ôm rìu vừa vểnh đôi tai dài nghe ngóng một lát.

Sau đó không chút tiếng động bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Không khí bảo trì một loại tĩnh mịch trầm mặc.

Tiếng cười quỷ dị hóa thành tiếng khóc quanh quẩn nghe không thấy.

_

Ở nơi không ai hay, nửa màn hình mới xuất hiện cũng dẫn đến phản ứng dây chuyền vô cùng lớn trong xã hội.

Khu vực ga tàu trên cao hiện tại đã thất liên, bị quân đội nhanh chóng phong toả. Từng đợt phi cơ, trực thăng vội vã đuổi tới, phóng viên các đài nháo nhào theo sau.

Màn hình ban đầu quá bình thường khiến đa số vẫn chỉ cảm thấy đây là công nghệ đen, mánh lới linh tinh hoặc kỹ xảo gì đó. Vậy nên khi màn hình thứ hai vừa lên, sức chiến đấu của quái vật khiến con đường hủy hoại, cảnh tượng đẫm máu liên tiếp bày ra. Sự đối lập ấy khiến người ta phải kinh hồn táng đảm.

Nếu có kẻ có thể chế tạo ra trận địa săn người bao trùm cả một khu vực, mà nhân loại lại không có biện pháp tra xét đến sự tồn tại của đối phương. Như vậy mức độ báo động của chuyện này so với tận thế không có gì khác biệt.

Phía lãnh đạo thành phố tức tốc phát ra thông cáo. Yêu cầu học sinh nghỉ học, nhà máy đình công và xí nghiệp sơ tán nhân viên. Toàn bộ các khu chợ, quán xá lập tức đình chỉ buôn bán. Tăng thêm số lượng cảnh sát giao thông giữ các chốt và binh lính trực thuộc khu vực.

Bộ máy chính phủ quốc gia đến ngay sau đó, mệnh lệnh toàn thể nhân dân mua sắm bộ cứu thương, cấp phép giao dịch vũ khí và các dụng cụ phòng thân dưới sự giám sát của hệ thống quân đội.

Toàn bộ thành thị làm tốt chuẩn bị, sẵn sàng đối phó trong trường hợp khu vực bị trò chơi lan đến.

Phía trên càng nghiêm túc hành động thì càng thêm chứng tỏ trò chơi này là thật sự. Cảm xúc lây lan như đại dịch, trong lúc nhất thời, nhân dân cả nước đều khẩn trương. Mỗi người đều cảm thấy nếu không chuẩn bị cái gì, chẳng khác nào chậm hơn người khác. Nơm nớp lo sợ thiếu đi một phần xác suất sinh tồn khiến cả thành phố điên cuồng vận chuyển theo.

Từ hỗn loạn mà sinh nhưng lại hướng tới trật tự.

Bí ẩn càng ngày càng nhiều, sợ hãi cực hạn không biết, bọn họ thật sự không nghĩ ra. Nếu như trò chơi thật sự buông xuống, với mức độ săn giết như trên màn hình, ai có thể sống được? Thế giới này điên rồi sao?

Mà hết thảy đáp án cần phải xem ——

_