Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 562



Lâm Vân ánh mắt hơi híp lại nhìn chằm chằm cô ta, lạnh lùng nói: “Nếu không phải nể tình cô là phụ nữ, cô dám nói chuyện với tôi như vậy, tôi bảo đảm tôi sẽ xé nát miệng cô ra! “Đồ chó chết! Tao chửi mày thì có làm sao, đồ khốn kiếp, dám tới đây cướp người! Tao nói cho mày biết, cho dù mày có thể đem nó ra khỏi cánh cửa này, mày nhất định cũng không thể đem nó ra khỏi tiểu khu này! Các người đều xong đời rồi! “Cô gái trang điểm đậm hét lên.

“Loại người như cô, chính là thèm đòn!” Lâm Vân lắc đâu.

Sau đó, Lâm Vân quay sang bên cạnh và nói với một thuộc hạ: “Đến dạy cho cô ta một bài học!” “Vâng, chủ tịch Vân!”

Người đàn ông gật đầu, sau đó lao thẳng vào người phụ nữ trang điểm đậm, đá vào bụng cô ta, đạp cô ta xuống đất, rồi lại đá thêm vài cái nữa.

Người phụ nữ trang điểm đậm đang ôm bụng, sắc mặt tái mét.

Lâm Vân bước tới chỗ cô ta.

Nhìn xuống, nói: “Tôi nghĩ cô cũng được coi là một thủ lĩnh nhỏ đúng không? Tôi khuyên cô bớt hãm hại người khác đi.

Thiện ác cuối cùng sẽ có báo ứng, không phải không có báo ứng, chỉ là thời điểm chưa tới thôi.”

Một lúc sau, Lâm Vân quay đầu lại.

“Chúng ta đi!”

Lâm Vân dẫn mọi người chuẩn bị rời đi.

“Anh ơi! Có thể cứu cũng cứu em với được không?” Giọng một cô gái dịu dàng và yếu ớt vang lên.

Lâm Vân quay đầu lại, nhìn thấy đó là một cô gái trẻ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, đang đứng trước bàn ăn, đôi mắt trong veo nhìn mình với bộ dạng đáng thương.

Mặc dù cô gái ăn mặc bình thường, nhưng cô ấy trông khá xinh đẹp.

Lâm Vân trực tiếp đi tới trước mặt bọn họ.

“Em cũng bị bọn họ lừa đến đây sao?” Lâm Vân hỏi.

“Vâng!”

Cô gái gật đầu, trong đôi mắt to ngấn nước.

Nước mắt bỗng nhiên rơi ra, có vẻ trong lòng cô ấy rất uất ức, khi Lâm Vân hỏi cô, nội tâm của cô không thể kìm chế được nữa.

Nhìn con gái khóc, Lâm Vân cảm thấy rất khó chịu.

Nhìn dáng vẻ của cô ấy chắc là học cấp ba rồi nhỉ? Ở tuổi này mà đã bị lừa đến đây? “Yên tâm.

Hôm nay anh nhất định sẽ đưa em ra ngoài!” Lâm Vân nghiêm túc nói.

“Cảm ơn anh!” Cô gái vừa khóc vừa cảm ơn rối rít.

“Đúng rồi, là ai đã lừa em vào đây?” Lâm Vân hỏi.

“Chính là hắn, hàn là đồng hương của em, hắn nói giúp em giới thiệu công việc.” Cô gái chỉ vào người đàn ông cách đó không xa.

Lâm Vân quay đầu nhìn người này, trong mắt lóe lên một tia ớn lạnh.

Sau đó, Lâm Vân trực tiếp lao tới trước mặt người này.

“Bich!”

Lâm Vân nằm lấy cổ áo người này, tức giận nói: “Một cô gái nhỏ như vậy mà anh còn có thể lừa được? Cô ấy còn là đồng hương của anh, anh cũng nỡ xuống tay? Anh còn có chút nhân tính chết tiệt nào không? Anh còn lương tâm không?”