Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 710



Ngay sau đó, Lâm Vân lại nói: “Vậy ông nói thử xem.

Bây giờ chúng ta phải làm sao mới được đây?”

Khương Hùng Dũng lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó mới gượng cười nói: “Nếu không vậy đi, cậu đừng nổ súng, tôi cũng không sai vệ sĩ của tôi tấn công cậu.

Chúng ta sẽ lần lượt đi rời khỏi đây, tất cả mọi người đều bình yên vô sự, sao nào?”

Lâm Vân vờ như đang suy nghĩ.

Chỉ chốc lát sau, Lâm Vân nói: “Vậy cũng được, ông dẫn đám người của ông xéo trước đi!” “Được!”

Khương Hùng Dũng thấy Lâm Vân đồng ý thì ông ta mới thở phào một hơi.

“Đi! Đi! Đi!”

Khương Hùng Dũng nhanh chóng dẫn theo người của ông ta xoay người rời đi, lên chiếc xe bên cạnh.

Ngay sau đó, Khương Hùng Dũng chạy vọt đi, một đội xe nghiệp vụ màu đen của vệ sĩ ông ta cũng chạy khỏi bệnh viện.

Sau khi nhìn theo bóng xe của Khương Hùng Dũng biến mất khỏi tầm mắt.

“Phù..”

Lâm Vân thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, sau đó ngồi bệt xuống dưới đất.

Vừa nãy Lâm Vân vẫn căng thẳng, bây giờ Khương Hùng Dũng đi rồi, thân thể cứng còng của Lâm Vân cũng lập tức thả lỏng.

Lúc này Lâm Vân có thể cảm nhận được trái tim của mình đang đập thình thịch thình thịch.

Thậm chí toàn bộ tấm lưng của Lâm Vân cũng đã nhễ nhại mồ hồi! bẩm.

“May mà Khương Hùng Dũng biết sợ!” Lâm Vân lẩm

Không thể không nói, vừa rồi thật sự quá nguy hiểm! Lâm Vân chỉ nhờ một cây súng không có đạn cũng đã cứng rắn dọa Khương Hùng Dũng bỏ chạy mất dép.

Vừa nãy Lâm Vân hoàn toàn đang chơi đánh đòn tâm lý với Khương Hùng Dũng.

Nếu như bị Khương Hùng Dũng nhìn ra được, sợ là hôm nay Lâm Vân sẽ chết ở chỗ này! “Phải nghĩ cách lấy được ít đạn!” Lâm Vân tự nhủ.

Dù sao Thạch Hàn cũng không thể đi theo mình mọi lúc mọi nơi, giống như tình huống bấy giờ, Thạch Hàn đã đi làm việc thay Lâm Vân rồi.

Vì thế nên lúc Thạch Hàn không có ở đây, phải dựa vào cây súng sát bên người.

Sau khi ngồi trên đất suốt một phút thì Lâm Vân nhanh chóng bước lên xe của mình, lái xe rời đi.

Cùng lúc đó Lâm Vân cũng nhanh chóng gọi điện thoại cho anh Long, kêu ông ta nghĩ cách lấy giúp mình một ít đạn của súng lục.

Ở một bên khác.

Trong xe của Khương Hùng Dũng.

“Mẹ nó, thật sự quá nguy hiểm!”

Khương Hùng Dũng vuốt vuốt mồ hôi lạnh trên trán, vừa nãy ông ta cũng bị dọa sợ mất hồn.

“Ông Khương, nếu vệ sĩ của thắng oắt con này không có bên cạnh nó, chi bằng tối nay chúng ta hãy âm thầm sai người ra tay với nó?” Một vệ sĩ đề nghị.

“Đúng nhỉ!” Khương Hùng Dũng bỗng nhiên gật đầu tỉnh ngộ ra.

“Được, đợi sau khi trở về, cậu hãy tự chọn một vài đứa nhanh nhẹn, dắt người lẻn vào nhà của thắng oắt con này giết chết nó!” Khương Hùng Dũng nói.