Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 729



Những dòng họ bình thường phần lớn đều là những kẻ giàu có thế hệ thứ hai chỉ biết ăn chơi không có ý chí như tên Lâm Hải Quang này.

Mà những người như Lâm Mộc Thanh, Lâm Hải Huy thì chính là người tài giỏi nối nghiệp tương lai của dòng họ. Dòng họ sẽ bỏ ra hết tiền của để đào tạo bọn họ, bọn họ chính là người thừa kế tương lai của dòng họ, phải gánh vác nhiệm phát triển dòng họ ngày một vươn xa hơn.

Còn như Lâm Vân, dù cho Lâm Vân có quay về dòng họ, chỉ với cái bằng trường đại học Bảo Thạnh như của Lâm Vân, một ngôi trường đại học trong nước, thì cũng thuộc hàng rác rưởi rồi, vốn chẳng thể nào so sánh với những đứa con cưng của trời giống như Lâm Mộc Thanh và Lâm Hải Huy.

Sau khi Lâm Hải Huy đi vào thì cũng nhìn thấy Lâm Vân.

Lâm Vân đã rời nhà họ Lâm rất nhiều năm rồi, sự xuất hiện của anh tất nhiên làm người ta chú ý.

Lâm Hải Huy đi thẳng tới trước mặt Lâm Vân.

“Sao cậu lại xuất hiện ở đây?” Lâm Hải Huy khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm Lâm Vân.

“Sao hả? Tôi không thể tới đây sao?” Lâm Vân nở nụ cười.

“Tất nhiên không thể, cậu đã sớm cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm chúng tôi rồi, tất nhiên không có tư cách tới đây.” Lâm Hải Huy bình tĩnh nói.

“Lâm Hải Huy, em đừng nói khó nghe như vậy, dù thế nào đi nữa thì Lâm Vân cũng là con cháu cùng một nhà với chúng ta.” Lâm Mộc Thanh lên tiếng nói.

“Lâm Mộc Thanh, một người tốt nghiệp MBA ở Harvard như chị thì nên hiểu rõ giá trị của thằng này chứ nhỉ? Nói đỡ cho một thằng rác rưởi thế này có đáng không?” Lâm Hải Huy cười khinh khỉnh.

“Lâm Hải Huy, không phải cứ làm chuyện gì cũng phải nghĩ tới giá trị! Trên thế giới này còn tình thân nữa.” Lâm Mộc Thanh nói.

Ngay lúc hai người đang tranh luận thì quản gia đi xuống từ trên lầu.

Quản gia đi thẳng tới trước mặt Lâm Vân.

“Cậu chủ Lâm Vân. Ông chủ muốn cậu lên đó, bảo rằng muốn gặp mặt một mình cậu.” Quản gia nói.

“Được, dẫn đường đi.” Lâm Vân bình tĩnh nói.

Ngay sau đó quản gia liền dẫn Lâm Vân đi lên lầu.

Phía sau vang lên tiếng bàn tán của bọn con cháu nhà họ Lâm.

“Ông nội muốn gặp anh ta, không biết làm gì nhỉ?”

“Chắc là ông nội muốn cho anh ta quay về nhà họ Lâm đó.”

“Cũng có thể lắm, dù sao anh ta cũng mang trong mình dòng máu của nhà họ Lâm.”

“Anh, nếu thằng oắt con này thật sự quay về nhà họ Lâm thì có ảnh hưởng gì tới lợi ích của chúng ta không?” Lâm Hải Quang nhỏ giọng nói với Lâm Hải Huy.

“Một thằng rác rưởi thôi mà, ảnh hưởng gì được chứ?” Lâm Hải Huy lắc đầu khinh thường.

Bên trong lớp người trẻ thì chỉ có anh ta và Lâm Mộc Thanh tỏa sáng nhất mà thôi.

Nói thật, nếu xét về bằng cấp, mặc dù tấm bằng MBA đại học Phùng Đan của anh ta rất ghê gớm rồi, nhưng so với trường Kinh doanh Harvard của Lâm Mộc Thanh thì vẫn rất khác biệt.

Nhưng mà Lâm Mộc Thanh là con gái, sau này chắc chắn phải gả đi.