Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 855: Mười năm yêu thương sâu đậm, một buổi sáng bỗng thành kẻ thứ ba (3)



Cha Thịnh Thế bước tới, lần lượt mở từng trang giấy cần ký tên ra trước mặt Cố Lan San, giọng điệu nghe như đang giải quyết việc chung: "Lan San, ký tên đi."

Cố Lan San nhẹ nhàng giơ bút trong tay lên, dáng vẻ như muốn ký tên của cô rơi vào trong mắt Thịnh Thế, biến thành cầu khẩn thật thấp: "Sở Sở...... Em đừng ký tên...... Anh xin em, xin em đấy......"

Cố Lan San đưa lưng về phía Thịnh Thế, nghe từng tiếng “Anh xin em, xin em” của anh, cảm thấy đáy lòng rối loạn, đau đớn vô cùng, cô cảm thấy  có mấy lời lấp kín trong lòng đến khó chịu, cô không nói khó có thể vì nhanh, cô nắm thật chặt cây bút trong tay, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía cha Thịnh Thế, nói: "Trước khi ký, con có mấy lời muốn nói d/đ;l;q'd cho bác hiểu, con ký tên là bởi vì không muốn anh ấy khó xử."  "Con biết, có lẽ con đã làm một vài chuyện, truyền ra một ít xì căng đan, vô cùng hỗn loạn, sẽ mang đến phiền phức cho nhà họ Thịnh của bác, cho nên, trong lòng con hiểu rõ tại sao bác lại phản đối như vậy."

"Thực không dám đấu diếm, bây giờ mọi chuyện đã không còn đồn đãi bên ngoài nữa, giải quyết như vậy là kết cục tốt nhất, con cũng không hy vọng có một ngày, tất cả những tin đồn nhảm sẽ bao vây nhà họ Thịnh."

“Thịnh Thế thương con như vậy, con cũng thương Thịnh Thế vì tối hôm nay đã không tiếc bất cứ giá nào, bỏ qua tất cả đưa con cao chạy xa bay, con chỉ không hy vọng anh ấy sẽ vì con mà bỏ lỡ nhiều hơn, cho nên con mới nhắn tin cho bác."

"Con đã làm chuyện mà bác muốn, con cũng biết bác đứng ở góc độ người cha để xử lý những chuyện này, đây chính là cái gọi tình thương của cha, con đều tôn trọng và đồng ý."

"Nhưng mà, bác Thịnh......" Sau khi nói đến đây, Cố Lan San dừng một chút, môi của cô mím lại thật chặt, tròng mắt đen trắng rõ ràng, nhìn thẳng vào cha Thịnh Thế, giống như là không có bất kỳ sợ hãi và lùi bước, tiếp tục mở miệng, nói: "Có mấy lời, con nghĩ nên trực tiếp nói rõ ràng với bác."

"Con yêu anh ấy, nhưng con sẽ không rời khỏi anh ấy."

Ánh mắt của cô, quá mức thành khẩn, thành khẩn đến mức khiến cha Thịnh Thế, trong nháy mắt đó có chút hoảng hốt.

Giọng nói của Cố Lan San rất trầm thấp, bên trong trầm thấp còn mang theo chút buồn bã, nhưng càng nhiều hơn là kiên quyết, kiên quyết làm cho người ta cảm thấy, cô đang lấy tính mạng của mình d.đ;l'q;d ra để nói những lời này: "Bất kể sau này bác bắt anh ấy cưới ai, ở cùng với ai, con đều chỉ đi theo một mình anh ấy, con không cần danh phận nhà họ Thịnh, nhưng Thịnh Thế thì con chắc chắn cần."

Cố Lan San dừng một chút, trong mắt đen trắng rõ ràng, cô nói từng chữ một: "Trừ phi bác có thể thuyết phục anh ấy, không cần con nữa."

Cả phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có giọng nói của Cố Lan San từ từ quanh quẩn trong phòng, Thịnh Thế vốn đang rất giận dữ, khi nghe cô nói những lời này lại yên tĩnh như kỳ tích.

Anh từ từ thả lỏng thân thể đau đớn, nằm ở nơi đó, cảm thấy những lời cô vừa nói xong vẫn còn bao quanh trong tai anh.

Vẻ mặt của cha Thịnh Thế khẽ chớp chớp một cái, nhìn Cố Lan San, nhàn nhạt hỏi: "Cô nói những lời này là?"

"Ý của con là......" Giọng nói của Cố Lan San khẽ cất lên, sau đó liền chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Thịnh Thế, cô nỗ lực nâng khóe môi lên, "Chỉ cần có thể cùng với anh ấy, cả đời không danh không phận cũng không sao."