Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 861: Mười năm yêu thương sâu đậm, một buổi sáng bỗng thành kẻ thứ ba (9)



Thịnh Thế nghe thấy tiếng bước chân, hơi ngẩng đầu, thấy Cố Lan San, mặt chập chờn, dập tắt điếu thuốc trong tay, sau đó đứng lên, chỉ chiếc ghế đá cách đó không xa, nói: “Đến chỗ đó đi, nơi đó không có mùi thuốc lá.”

Cố Lan San lắc đầu một cái, nhìn Thịnh Thế, cười nhàn nhạt, nói: “Nhị Thập, bây giờ anh không có việc gì chứ? Nếu không còn chuyện gì nữa, đi với em đến nơi này nhé?”

Thịnh Thế gật đầu một cái, giọng nói có chút bướng bỉnh: “Được.”

Sau đó Cố Lan San cũng chưa có nói chuyện, chủ động dắt tay Thịnh Thế, đi về phía bãi đỗ xe bệnh viện.

Cố Lan San rất dễ dàng tìm thấy xe của Thịnh Thế, Thịnh Thế mới vừa móc chìa khoá ra, cô đã chủ động mở cửa ghế lái: “Xem ra tinh thần anh không được tốt lắm, để em lái xe đi.”

Thịnh Thế trầm mặc một chút, không cự tuyệt, vẫn là một câu: “Được.”

Hai người trên xe cũng không nói gì, Cố Lan San lái xe trở về Ngự Thự Lâm Phong, trước hết cô để Thịnh Thế đi tắm một cái, sau đó chọn cho anh một bộ tây trang màu đen, áo sơ mi bên trong màu tím đậm, rồi lại chọn một cái caravat màu đen, sau khi Thịnh Thế tắm xong, liền bảo Thịnh Thế khẩn trương thay đồ.

Cố Lan San tự mình đến thắt caravat cho Thịnh Thế, sau khi cô thắt xong, nhìn một chút, sau đó khoé môi nở nụ cười phóng đãng, giơ tay lên, vuốt vuốt rĩa mép của Thịnh Thế, nhìn anh sửa sang lại vài sợi tóc nói: “Thật là đẹp trai!”

Thịnh Thế cong môi, cười cười, vươn tay kéo cô vào trong ngực.

Cố Lan San dán vào lồng ngực Thịnh Thế đợi một lát, rồi bắt lấy tay anh cười: “Được, cũng được, em muốn dẫn anh đến một chỗ, nhanh lên, sắp đóng cửa rồi.”

“Nơi nào?” Thịnh Thế vừa theo Cố Lan San xuống lầu, vừa hỏi.

“Bí mật, đến thì anh sẽ biết.” Cố Lan San nghiêng đầu, nhìn Thịnh Thế, nở nụ cười rực rỡ đầy thần bí.





Cố Lan San vẫn lái xe như cũ.

Ước chừng nửa giờ, mới tới nơi theo lời Cố Lan San.

Là một nhà thờ ở vùng ngoại ô.

Bên trong vẫn còn sáng đèn.

Cố Lan San dừng xe ở trong sân nhà thờ, không một tiếng động lôi kéo Thịnh Thế đi vào, bên trong có rất nhiều tín đồ, đang cầu nguyện, Cố Lan San và Thịnh Thế rón rén ngồi ở chỗ ngồi phía sau, nghe mọi người hát lời ca ngợi Thượng đế ca ngời hoà bình một chút.

Thịnh Thế không biết Cố Lan San mang anh tới nơi này làm gì, anh nghiêng đầu, nhìn về phía cô gái, ai ngờ cô gái ấy lại ngồi đó thành kính, đôi tay đặt ở trước mặt, nhắm mắt lại, giống như chuyên chú nghe những lời ca kia.

Môi Thịnh Thế giật giật, cuối cùng vẫn không quấy rầy Cố Lan San, chỉ an tĩnh ngồi ở đó.

Ước chừng đến mười rưỡi tối, buổi cầu nguyện mới kết thúc, các tín đồ rời đi, sau đó cả nhà thờ rộng lớn, chỉ còn lại hai người là Thịnh Thế và Cố Lan San.

Lúc này Cố Lan San mới đứng lên, lôi tay Thịnh Thế, đi thẳng một mạch đến phía trước nhà thờ, đến chỗ cha xứ đứng.

Cố Lan San mới nghiêng đầu, nhìn Thịnh Thế nói: “Nhị Thập, ban đầu lúc anh với em kết hôn, em không muốn, hiện tại chúng ta lần nữa tưởng tượng, nếu như thời gian đảo ngược, hôn lễ của chúng ta sẽ có bộ dáng như thế nào?”

Cố Lan San chỉ chỉ vào chỗ đứng của cha xứ ngồi nói: “Giả thiết nơi đó có một cha xứ đang đứng, trong tay cầm tuyên ngôn hôn nhân.”

Cố Lan San lại lôi Thịnh Thế xoay người đi nhìn từng hàng từng hàng chỗ ngồi trống, nói: “Giả thiết toàn bộ nơi đó đều là bạn tốt của chúng ta.”