Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 878: Vui mừng quanh co khúc khuỷu (16)



Cô ăn mỳ ăn liền, sau khi ăn được một nửa, lại đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, Cố Lan San đứng lên, đi mở cửa, thấy mặt người đứng ngoài cửa, kinh ngạc không nhịn được, mở miệng, kêu: “Chú Sở, Tôn viện trưởng, sao hai người lại ở chỗ này?”

Tôn Thanh Dương kéo cánh tay Sở Bằng đứng ở cửa, Sở Bằng giơ một hộp đựng thức ăn nhiều tầng xinh đẹp trong tay còn lại lên, hai người mặc áo lông cùng màu, Tôn Thanh Dương còn quàng cổ một chiếc khăn màu đỏ, cởi bỏ chiếc áo khoác trắng bình thường vẫn mặc trong bệnh viện kia ra, cả người Tôn Thanh Dương làm người ta có cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, ngay cả mở miệng, giọng điệu nói chuyện cũng làm Cố Lan San cảm thấy không giống giọng điệu nghiêm trang trước kia của bà: “Lan San, tối nay, cô và Sở Bằng đặc biệt tới thăm cháu một chút.”

Đêm giao thừa, không ở nhà ăn lễ mừng năm mới, sao lại chạy tới đây nhìn cô?

Trong lòng Cố Lan San có chút nghi ngờ, nhưng vẫn nhanh chóng nhường cửa: “Chú sở, Tôn viện trưởng, hai người đi vào rồi nói đi.”

Cố Lan San nói xong, cúi người xuống lấy ra hai đội dép bông dự phòng mua ở siêu thị bên trong tủ giầy, để ở trước mặt Sở Bằng và Tôn Thanh Dương.

Sở Bằng và Tôn Thanh Dương đổi xong dép, Cố Lan San đóng cửa, liền mang Sở Bằng và Tôn Thanh Dương đi vào.

Cô gái nhỏ thuê phòng cùng Cố Lan San đã về quê ăn tết rồi, cho nên hai phòng ngủ một phòng khách này, hiện tại chỉ có một mình Cố Lan San, cộng thêm lúc trước cô ở Ngự Thự Lâm Phong, cho nên trong phòng bày rất nhiều thứ, cũng chưa có dọn dẹp lại, trên ghế salon có chút rối loạn, Cố Lan San xấu hổ ôm lấy mấy thứ, ném vào trong tủ, sau đó gò má hơi đo đỏ chỉ chỉ vào ghế salon, nói: “Chú Sở, Tôn viện trưởng, mời hai người ngồi.”

Sau đó Cố Lan San lại vội vàng cầm bát mỳ ăn liền cô mới ăn được một nửa lên, bỏ vào trong bếp, sau đó bưng ra một đĩa trái cây đã rửa sạch mà lúc chiều cô đặc biệt mua về.

Cố Lan San mướn cái phòng này, cũng không có bàn ăn, lúc bình thường ăn cơm, cô đều ngồi trên ghế salon, ăn bên bàn uống nước, cho nên lúc cô từ phòng bếp bưng trái cây ra, Tôn Thanh Dương đã nhanh chóng thu thập sạch sẽ bàn uống nước, còn Sở Bằng mở hộp đựng thức ăn xách tới ra, bày ở trên bàn mấy món ăn tinh tế.

Cố Lan San cầm trái cây đặt qua một bên, sau đó ngồi trên một ghế nệm đối diện Sở Bằng và Tôn Thanh Dương, cô có chút lo lắng nhìn Sở Bằng và Tôn Thanh Dương hỏi: “Chú Sở, Tôn viện trưởng, hai người đây là có ý gì?”

Tôn Thanh Dương cầm một đôi đũa dùng một lần đưa cho Cố Lan San, nghe được lời này của Cố Lan San, bà cười nhẹ nhàng: “Nghĩ đến cháu chỉ có một mình, cho nên cô liền cố ý tới tìm cháu để cùng ăn một bữa cơm đêm giao thừa.”

Tôn Thanh Dương gắp một đũa thức ăn bỏ vào trong bát nhỏ trước mặt Cố Lan San: “Lan San, những món ăn này, đều là cô và chú Sở của cháu bộn rộn cả chiều nay làm đấy, nấu xong, cháu nếm thử một chút xem có ngon không?”

Lúc Sở Bằng tới, còn ôm một chai rượu đỏ, đã mở nắp, sau khi Tôn Thanh Dương gắp cho cô hết các món ăn, thì ông rót cho Cố Lan San một ly rượu đỏ: “Lan San, rượu này là một người bạn đi Pháp cố ý mang về cho chú, rất đậm đà, nồng độ không cao, cháu nếm thử đi, uống vào còn có tác dụng dưỡng nhan nha!”